Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 2937: Qua Cầu Rút Ván


Đọc truyện Người Thừa Kế Hào Môn – Chương 2937: Qua Cầu Rút Ván


Nếu như ngày thường ông ta dùng khuôn mặt này để gặp mặt người khác, nhất định sẽ khiến cho rất nhiều người bị dọa sợ hãi.
Ông ta hung tợn lấy ra một bức ảnh từ trong ngực, cứ thế cầm tấm hình trong tay mình, trong ánh mắt hiện lên một tia tức giận.
“Ngân Thiên Dã ơi Ngân Thiên Dã, tôi để cho ông đắc ý lâu như vậy, sau này tôi cũng nên công kích trả thù ông cho thật tốt.”
Khóe miệng của người đàn ông thần bí này nhếch lên nở một nụ cười tàn nhẫn, rõ ràng là giữa ông ta và đối phương có mối thù rất lớn.

Thật ra chuyện này hoàn toàn không có liên quan gì đến chuyện của Trần Bình, chẳng qua Trần Bình đúng lúc trở thành công cụ hình người đáng thương trong tay bọn họ mà thôi.
Trần Bình có nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ ra chẳng hiểu tại sao bỗng dưng bản thân lại bị loại người này để mắt đến.
Anh chỉ đơn thuần muốn nâng cao thực lực của mình thôi, làm gì đến mức đám người này phải đối xử với anh như thế, nhưng anh cũng hoàn toàn không thèm quan tâm đến việc này.
Thời gian trôi qua, rất nhanh đã đến lúc, ngày hôm sau Trần Bình không ngờ đám người này lại tới tìm mình nhanh như vậy.
Thật ra anh chỉ đơn thuần muốn nghỉ ngơi thật tốt, đồng thời tìm một chỗ ở thích hợp, thế mà những người này lại cứ giống như âm hồn không tan, quả thực có chút phiền chán.
“Trần Bình cậu mau đi ra đây cho tôi, ngược lại tôi muốn nhìn xem rốt cuộc cậu có thực lực mạnh đến mức nào, lại có thể dám hô to với tôi như thế”

Ngân Thiên Dã nhanh chóng đi đến trước cửa phòng Trần Bình, đứng ở bên ngoài không ngừng la hét, trên khuôn mặt của ông ta cũng mang theo vẻ cực kỳ khinh thường.
Hơn nữa cánh tay phải của ông ta vẫn còn bị quấn băng, xem ra cũng không thể khôi phục bình thường được.
Sau khi nhìn thấy bộ dạng của đối phương, Trần Bình không nhịn được thở dài bất lực, không ngờ tên này lại còn dám đến gây chuyện với mình, thật đúng là to gan.
“Ông già này, chẳng lẽ ông cho rằng cánh tay của ông có thể trở lại bình thường như trước được sao? Lại còn dám đến gây chuyện với tôi.

Tôi thấy chắc là ông thực sự ăn gan hùm mật gấu rồi đấy.”
Trần Bình duỗi tấm lưng mệt mỏi, trên khuôn mặt thoáng qua vẻ cực kỳ khó chịu.

Anh vừa nhìn thấy khuôn mặt xấu xí của ông già này là lại không nhịn được cảm thấy buồn nôn khó chịu.
“Ha ha, thật không ngờ, thế mà ở trước mặt Trần Bình ông lại hèn mọn như vậy, có thể thấy được ông đúng là quá mất mặt”.
Người đàn ông thần bí không nhịn được ở bên cạnh châm chọc một câu, ánh mắt của ông ta thoáng qua vẻ buồn cười, có nằm mơ không bao giờ được vậy mà đối phương lại mất mặt như thế này.
Sau khi nhìn thấy cảnh này, trong nháy mắt Ngân Thiên Dã lập tức lộ ra vẻ vô cùng không vui, ông ta luôn cảm thấy mình đã bị Trần Bình làm nhục.
Mà lúc này, toàn bộ sự chú ý của Trần Bình đều đổ dồn vào người thần bí kia, anh muốn biết rốt cuộc thì người đàn ông này là ai, tại sao lại ở chung một chỗ với một tên cặn bã bại hoại như Ngân Thiên Dã.
“Ông là ai? Tôi thấy dáng vẻ này của ông trông cũng không giống loại người xấu xa gì, tại sao lại phải ở cùng với một tên cặn bã như Ngân Thiên Dã? Chẳng lẽ ông cho rằng danh tiếng của mình đã rất tốt rồi sao?”
Trần Bình có cảm giác nói không nên lời, dường như cảm thấy bất lực trước suy nghĩ của đối phương.
Nghe thấy câu nói này, người thần bí không thể nhịn được, phá lên cười ra tiếng.
“Người như cậu thật sự rất thú vị.

Chẳng qua tôi chỉ nhờ Ngân Thiên Dã dẫn tôi đến gặp cậu mà thôi, lần này tôi muốn cùng cậu nói chuyện vui vẻ, không biết cậu có muốn gia nhập đội ngũ của tôi, trở thành người dưới trướng của tôi không?”
Ngân Thiên Dã vô cùng mong chờ nhìn về phía Trần Bình, ông ta hy vọng có thể nhìn thấy dáng vẻ Trần Bình từ chối đối phương.

Dù sao trong mắt ông ta, Trần Bình là một người có tính khí cực kỳ kiêu ngạo, chắc chắn cậu ta sẽ không thể chịu đựng được việc không hiểu tại sao đối phương lại nói những chuyện như vậy với mình.
“Đương nhiên cậu có quyền từ chối, hiện tại chẳng qua tôi chỉ đến chào hỏi cậu một chút thôi.”
Người thần bí mỉm cười nhìn Trần Bình, trên gương mặt của ông ta mang theo một nụ cười vô cùng rạng rỡ, giống như không để tâm đến việc Trần Bình từ chối mình.
Nhìn thấy thái độ này của người thần bí, Ngân Thiên Dã cũng có chút bối rối, ông ta sợ rằng tính toán của mình sẽ thất bại.
Trần Bình cũng không phải là một người ngu ngốc, đương nhiên anh có thể nhìn ra hai người trước mặt hoàn toàn không cùng một nhóm, rõ ràng là mọi người đang tính kế lẫn nhau.
“Nếu như đã có thể từ chối ông, thế thì đương nhiên tôi muốn từ chối rồi.

Thật sự xin lỗi, con người của tôi đã quen tự do bay nhảy, hơn nữa dưới tay tôi cũng đã có thể lực của riêng mình, cho nên tôi nhất định sẽ không gia nhập đội ngũ của người khác.”
Trần Bình vừa nói xong câu này, ánh mắt của đối phương cũng thoáng qua vẻ tiếc nuối, có vẻ như không ngờ được Trần Bình đã có năng lực mạnh mẽ như thế này, lại còn có khả năng thành lập một đội thuộc về riêng mình.
“Thật đúng là làm cho tôi ngạc nhiên.

Tuổi còn nhỏ mà đã có thể mạnh như vậy, nếu đã như vậy tôi cũng không làm cậu khó xử nữa, sau này có lẽ chúng ta có thể làm bạn với nhau.”
Người thần bí nhanh chóng đứng trò chuyện cùng với Trần Bình, rõ ràng là ông ta đã có suy nghĩ riêng về vấn đề này.
Ngân Thiên Dã đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, hiện tại có thể nói là ông ta rất lo lắng, rất muốn làm cho Trần Bình và đối phương đánh nhau, thế nhưng hai người này lại vô cùng hòa hợp, giống như đã nhìn ra được suy nghĩ của ông ta.

Ngân Thiên Dã nhìn khung cảnh trước mặt, trong lòng cực kỳ sốt ruột, ông ta tức giận trừng mắt nhìn người thần bí, lại không nhịn được bí mật lén chọc đối phương một cái.
Sau khi người thần bí cảm nhận được động tác nhỏ của đối phương, lập tức quay đầu lại liếc mắt nhìn ông ta một cái, không biết trong hồ lô của tên này bán loại thuốc gì.
“Ông còn có việc gì sao? Hiện tại nhiệm vụ mà tôi giao cho ông gần như đã hoàn thành rồi, ông cũng không cần phải ở lại đây lãng phí thời gian với tôi làm gì.”
Ngân Thiên Dã không ngờ thái độ của người thần bí này lại lạnh lùng như vậy, bỗng nhiên lại có cảm giác giống như qua cầu rút ván là như thế nào.

Ông ta vất vả lắm mới có thể dẫn đối phương đến nơi này, thế mà tên này lại quá đáng như vậy.
“Không phải chúng ta vẫn còn muốn nói chuyện hợp tác sao? Tại sao ông lại giống như bỗng nhiên quên mất thế.

Tên nhóc Trần Bình này không đơn giản chút nào đâu, nếu như ông muốn kéo cậu ta về đội của mình thì sau này ông sẽ gặp rất nhiều phiền phức”
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.