Đọc truyện Người Thừa Kế Hào Môn – Chương 2935: Phế Bỏ Cánh Tay Phải
Giống như ông ta chỉ là một sự tồn tại bình thường, không có gì kỳ lạ.
Hơn nữa động tác mà Trần Bình vừa thực hiện còn đáng sợ hơn, như thể anh chỉ cần tùy tiện.
đưa tay sờ một chút là đã có thể nắm lấy linh hồn của ông ta.
Nhìn thấy đối phương hoảng sợ né tránh, Trần Bình không nhịn được bật cười, không ngờ tên này lại có lá gan nhỏ như vậy.
“Tôi chỉ đơn thuần muốn hù dọa ông một chút mà thôi, không cần phải trốn tránh nhanh như vậy đâu.
”
Trần Bình bật cười nói, trên khuôn mặt của anh nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ.
Sau khi nghe được những lời Trần Bình nói, trên khuôn mặt của đối phương lộ ra một chút tức giận, không ngờ tên nhóc này lại không biết xấu hổ như thế, còn dám trêu chọc ông ta.
Mặc dù lúc này trong lòng ông ta đang rất tức giận, thế nhưng khi vừa nghĩ đến thực lực cực kỳ cường đại của Trần Bình, ông ta lập tức từ bỏ suy nghĩ hoang đường này.
Đối phương không phải là một nhân vật dễ dàng đối phó, ông ta vẫn phải cẩn thận một chút mới được.
Ngay khi ông ta muốn tìm cơ hội để chuồn đi, sau này lại tìm một ngày khác đến gây rắc rối cho Trần Bình thì Trần Bình đã bất ngờ vươn tay ra đột ngột nắm lấy cánh tay phải của ông ta, khiến cho ông ta hoàn toàn không kịp phản ứng lại.
Ngay sau đó ông ta nhận ra tay phải của ông ta đã mất đi cảm giác, giống hệt như bị người ta phế bỏ hoàn toàn, căn bản không có cách nào cử động được nữa.
Ông ta vội vàng cúi đầu liếc nhìn cánh tay phải của mình một cách vô cùng sợ hãi, sau đó ngạc nhiên phát hiện ra toàn bộ cánh tay của ông ta đã biến mất.
“Rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Làm sao cậu có thể có thực lực mạnh như vậy, thậm chí còn đối xử với tôi như thế này”
Ông ta không ngờ Trần Bình lại có thể phá vỡ lớp phòng ngự của ông ta dễ dàng như vậy, thậm chí còn có thể trực tiếp phế bỏ ông ta.
Thực lực này quả thực không thể coi thường, nhất định không phải là điều mà người bình thường có thể so sánh được.
ít nhất với thực lực của ông ta, chắc chắn không có cách nào trực tiếp phế bỏ cánh tay phải của người khác với tốc độ nhanh như vậy.
Hơn nữa, trên người ông ta còn mặc một bộ quần áo bảo vệ, có thể đảm bảo sẽ không để ông ta bị người bên ngoài tùy tiện làm hại.
Như mọi người đều biết, cơ thể của các tu hành giả vô cùng yếu ớt, vì vậy bọn họ hoàn toàn không có cách nào đảm bảo được chuyện bản thân sẽ không bị người khác đánh lén.
Vì vậy đối với bọn họ, tất cả những thứ có thể bảo vệ cơ thể đã trở thành đồ vật vô cùng quan trọng.
Ông ta nghĩ mãi mà vẫn không thể hiểu được, rõ ràng ông ta đã mặc loại đồ vật này rồi, thế nhưng tại sao vẫn không thể tránh được đòn tấn công của đối phương?
Sau khi nhìn thấy biểu hiện của đối phương, Trần Bình lắc đầu bất đắc dĩ.
“Hiện tại tôi đã ra tay với ông rồi, tại sao ông còn chưa phản kháng?”.
Một ánh mắt thách thức xẹt qua khuôn mặt của anh, rõ ràng là anh vô cùng khinh thường.
Trong lòng anh biết rất rõ, chuyện tiếp theo anh cần phải làm chính là chọc giận ông già này, khiến cho thuộc hạ của ông ta nghĩ trăm phương nghìn kể đến giải quyết mình, như vậy anh cũng có thể nhân cơ hội đó biết được rất nhiều chuyện.
Sau khi nhìn thấy dáng vẻ này của Trần Bình, trên khuôn mặt của ông ta lộ ra vẻ cực kỳ tức giận, hận không thể giết chết Trần Bình ngay lập tức.
Thế nhưng khi nghĩ đến việc thực lực của Trần Bình mạnh như vậy, ông ta lại cảm thấy có chút sợ hãi.
“Ha ha, cậu có bản lĩnh thì cứ chờ đó cho tôi, ngược lại thật ra tôi không tin cậu có thể vĩnh viễn đứng trước mặt tôi đắc chí hết lần này tới lần khác như thế này”.
Ông ta hoảng sợ bỏ chạy về một chỗ xa, chỉ sợ rằng nếu như bản thân đi chậm một bước thì sẽ bị Trần Bình để mắt đến.
Giờ phút này trong lòng Trần Bình đã gán cho ông ta cái nhãn là một kẻ biến thái.
Thực lực của tên nhóc con còn trẻ tuổi này vô cùng kinh người, hơn nữa tài năng của cậu ta nhất định không hề yếu, ít nhất cũng không phải là người như ông ta có thể đối phó được.
Cũng may Trần Bình không hề có ý định đuổi theo, mà chỉ lẳng lặng đứng nơi đó nhìn chằm chằm ông ta, tựa hồ định thả cho ông ta đi.
Sau khi xác nhận có thể rời đi một cách bình an vô sự, ông ta lập tức nhanh chóng chạy về phía xa, không muốn tiếp tục lãng phí thời gian ở nơi này nữa, Trần Bình mang đến cho ông ta một cảm giác quả kinh hãi, ông ta không muốn tiếp tục tiếp xúc với anh.
Ngân Thiên Dã có nằm mơ cũng chưa bao giờ nghĩ đến ông ta chỉ đơn giản là muốn cướp bóc mà thôi, thế nhưng bây giờ lại bỗng nhiên biến thành ông ta bị thương nặng, điều này làm sao ông ta có thể chịu đựng được?
Giải quyết xong Trần Bình, ông ta nhanh chóng trốn về nhà, bởi vì ở nơi này phát triển lâu dài cho nên ông ta cũng đã đưa gia tộc đến nơi này định cư lâu dài.
Bởi vì thực lực của ông ta quá mạnh, đương nhiên sẽ không có người nào dám từ chối yêu cầu này của ông ta.
Suy nghĩ của gia tộc Ngân Thiên Dã vô cùng đơn giản, chỉ cần bọn họ có thể đi theo loại tồn tại mạnh mẽ này lâu dài, vậy thì cho dù có phải đi đâu cũng được.
Đúng lúc này, trong gia tộc của Ngân Thiên Dã có một vị khách không mời mà đến, ông ta không những không có hẹn trước với Ngân Thiên Dã, mà Ngân Thiên Dã cũng không biết gì về tin tức thân phận của đối phương.
Khi Ngân Thiên Dã trở về nhà với dáng vẻ cực kỳ chật vật, đương nhiên bọn họ cũng gặp mặt
nhau.
“Không nghĩ đến vị gia chủ này vậy mà lại sa sút tinh thần như vậy, xem ra lần này tôi thật sự đến rất đúng lúc”
Trên khuôn mặt của người đàn ông mang theo một nụ cười mỉa mai, giống như đang xem náo nhiệt, nhìn chằm chằm vào Ngân Thiên Dã.
Sau khi nhìn thấy dáng vẻ này của đối phương, vẻ cáu kỉnh thoáng qua trên gương mặt của ông ta.
Ông ta không ngờ lúc mình đang chật vật như thế này lại bị một người ngoài nhìn thấy hết tất cả.
Ngân Thiên Dã lập tức đổ hết toàn bộ lỗi lầm lên người đám thuộc hạ của ông ta, nếu như không phải do bọn họ giám sát không cẩn thận thì tại sao lại để cho một kẻ lạ mặt như thế này đi vào khu nhà cao cấp của ông ta được?
“Các người đã điều tra rõ tin tức về thân phận của người này chưa?”
“Tại sao loại người lộn xộn như thế này các người cũng dám cho vào nhà, chẳng lẽ các người không lo lắng người này tới đây để giết tôi sao? Tôi thấy các người thật sự đã quen sống dễ chịu rồi, hiện tại toàn thân đều cảm thấy thoải mái có đúng không?”
Ông ta hung hăng lên tiếng chửi bới, một tia tức giận xẹt qua trong mắt, cho thấy rõ ràng là ông ta phẫn nộ vì sự vô dụng của bọn họ.
Mặc dù đám thuộc hạ có chút ủy khuất, thế nhưng đối mặt với sự chất vấn của gia chủ, tất nhiên bọn họ cũng không dám nói một lời.
“Ông đừng có trút
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -.