Đọc truyện Người Thừa Kế Hào Môn – Chương 2933: Người Cản Đường
Nghe thấy câu này, Trần Bình cũng không nhịn được lộ ra vẻ ngạc nhiên, không nghĩ đến trong đó lại còn có chuyện như thế này.
“Xem ra là tôi đã biểu hiện quá xuất sắc, cho nên bọn họ không thể chờ đợi được muốn ra tay với tôi.”
Trần Bình liếc nhìn Tiền Đức Trọng, nếu như đối phương đến đây không phải là vì nhắm vào tiền của mình, vậy thì không có vấn đề gì, hơn nữa nhìn dáng vẻ này của ông ta dường như không phải là người xấu.
“Mọi người đều là vì chủ của mình, tôi cũng có trách nhiệm cùng nghĩa vụ của bản thân, cho nên tiếp theo…!Chắc chắn tôi phải trở về báo cáo mới được”
Ông ta biết rõ nhất định bản thân không thể nào giải quyết được Trần Bình, nếu đã như vậy, đương nhiên ông ta sẽ dùng những phương pháp khác nói chuyện thật tốt với Trần Bình trước.
“Nếu như cậu có thể đồng ý tuyệt đối sẽ không tiếp tục tham gia vào những trận khiêu chiến này thì tôi có thể cân nhắc tạm thời buông tha cho cậu, hơn nữa nếu như làm như vậy, lúc trở về tôi cũng có thể dễ dàng báo cáo lại”
Ông ta hoàn toàn không để ý đến việc Trần Bình đã giải quyết mấy tên thuộc hạ của mình, như thể tính mạng của những người đó vốn không hề quan trọng chút nào.
“Đương nhiên tôi không thể đồng ý tất cả những điều này với ông được, dù sao thì những chuyện này cũng không đơn giản giống như trong tưởng tượng của ông.
Người đứng sau sàn đấu sinh tử của các người chắc chắn sẽ không buông tha cho tôi dễ dàng như vậy.
Ông cứ yên tâm đi.”
Trần Bình cười nói.
Hiện tại đã biết đối phương là người của sàn đấu sinh tử, cho nên anh không muốn nói thêm câu nào nữa.
Chuyện Cổ Nhạc Nhạc đã đắc tội với người khác, trong lòng anh cũng biết rất rõ, hơn nữa càng hiểu rõ với tính cách của đám người này, bọn họ tuyệt đối không thể nào buông tha cho anh.
“Có một chuyện chắc là ông cũng đã biết rõ, Cổ Nhạc Nhạc là thuộc hạ của tôi, cho nên tiếp theo ông thật sự dự định hợp tác với tôi sao?”
Trần Bình cười mở miệng nói, anh thật sự không tin đối phương nguyện ý hợp tác với mình.
Sau khi nghe những lời này, trên khuôn mặt của Tiền Đức Trạng cũng lộ ra vẻ rối rắm, không ngờ giữa Trần Bình và Cổ Nhạc Nhạc lại có nhiều mối quan hệ như vậy.
Trước giờ bọn họ chỉ suy đoán Trần Bình là lão đại của đối phương, thế nhưng vẫn chưa có chứng cứ xác thực, bây giờ Trần Bình lại quang minh chính đại thừa nhận tất cả những chuyện
này, chẳng phải có nghĩa là toàn bộ chuyện này đã trở nên khó mà diễn tả được bằng lời hay sao?
“Nếu đã như vậy, thế thì chúng ta thật sự không có gì để nói.
Chuyện này nhất định không đơn giản như những gì cậu nghĩ đâu.”
Tiền Đức Trạng cũng xem như là lương tâm trỗi dậy, ông ta không nhịn được lên tiếng nhắc nhở Trần Bình một chút, trong lòng ông ta biết rất rõ nếu như lại tiếp tục như vậy, Trần Bình nhất định sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm.
Ông ta vẫn có ấn tượng rất tốt về Trần Bình, cho nên ông ta không muốn để cho Trần Bình xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Nhìn thấy dáng vẻ của đối phương, Trần Bình lộ ra vẻ hơi kinh ngạc, anh yên lặng khẽ gật đầu, đây coi như là nể mặt đối phương.
Anh kính tôi một trường, tôi kính anh một thước, điều này vẫn luôn là quy tắc của Trần Bình.
Đồng thời trong lòng ông ta cũng biết rất rõ, nếu như một thiên tài như Trần Bình thật sự biến mất, vậy cũng coi như là một tổn thất lớn.
“Tuy quen biết cậu chưa được bao lâu, nhưng mà cảm thấy nói chuyện với cậu khá hợp lý.
Nếu đã như vậy, vậy thì tôi cũng khuyên cậu một câu, nhanh chóng rời khỏi nơi này, đừng tiếp tục ở lại chỗ này nữa.”
“Hôm nay tôi không giải quyết được cậu, sau này sẽ có rất nhiều người tới đối phó cậu.
Đây không phải là chuyện mà cậu có thể đối mặt.”
“Cho dù thực lực của cậu có mạnh đến đâu, cậu cũng không có cách nào có thể đối phó với những kẻ có thực lực cường đại đó, bọn họ thật sự không phải là những người có thể coi thường đầu”
Nói xong câu này ông ta xoay người trực tiếp đi ra ngoài, trước khi đi còn không quên trả tiền.
Nhìn thấy đối phương có tố chất như vậy, Trần Bình không nhịn được âm thầm khẽ gật đầu.
“Được lắm, tên nhóc này cũng được xem là khiến tôi khá vừa ý
Mặc dù đối phương là một người đàn ông trung niên, nhưng Trần Bình vẫn không thể nhịn được gọi người khác như vậy.
Đương nhiên anh biết sau khi người này rời đi, tiếp theo sẽ có người khác xuất hiện, ít nhất anh cũng có thể dùng phương thức này để hiểu được rốt cuộc phía sau đổi phương là thế lực như thế nào.
Trần Bình rất nhanh đã lựa chọn quán trọ này, sau đó anh lang thang đi dạo khắp các con đường, ngõ hẻm, ngược lại anh muốn nhìn thử xem có bao nhiêu người đang theo dõi phía sau mình.
Đám người này, trong lòng người nào cũng mang ý nghĩ xấu xa, tuyệt đối không phải là loại người tốt lành gì.
Không bao lâu sau Trần Bình đã nhìn thấy một ông già cực kỳ hèn mọn, thoạt nhìn trông ông ta giống như một ông lão lớn tuổi, dường như không có bất kỳ mối đe dọa nào.
Trong mắt của ông ta mang theo một chút ký ức, có một chút chế giễu đối với Trần Bình, cảm giác thật sự không tốt đẹp gì.
“Chắc là cậu cũng đã biết rất rõ mục đích tôi tới đây rồi, còn cần tôi phải nói thêm lời nào không?”
Ngược lại ông già này cực kỳ không khách khí, vừa đến đã bắt đầu nói chuyện thẳng thắn.
Nhìn thấy biểu hiện của đối phương, Trần Bình không nhịn được lắc đầu bất lực, thật sự không ngờ tên này lại có mấy phần ngông cuồng.
Rõ ràng thực lực của ông già này rất tốt, nếu không thì ông ta cũng không thể ngông cuồng như vậy, với trình độ của ông ta mà nói, có lẽ ông ta cho rằng có thể giải quyết anh chỉ trong vài phút.
“Rõ ràng là tên nhóc cậu là người mới đến không biết thực lực của tôi, nếu đã như vậy, tôi cũng không ngại thể hiện cho cậu xem một chút.”
Nói xong câu này, ông ta bày ra một tư thế chặn đường.
Trong lòng ông ta lại vô cùng căm ghét Trần Bình.
Rõ ràng là ông ta mới hơn bốn mươi tuổi, vậy mà lại bị cái tên nhóc này gọi là ông già hết lần này đến lần khác.
Bởi vì công pháp mà ông ta tu luyện, cho nên dù tuổi còn trẻ nhưng tóc của ông ta đã bạc trắng.
Không ngờ vậy mà đối phương lại dùng chuyện này để trêu chọc mình, điều này càng làm cho ông ta cảm thấy vô cùng tức giận.
Thế nhưng phàm là người biết ông ta đều biết rằng thân phận của ông ta vô cùng cao quý, không một ai có thể đắc tội với ông ta.
Vậy mà cái tên nhóc Trần Bình này rõ ràng là có gì đó không thích hợp.
“Nể tình cậu là người mới, hôm nay tôi có thể tha thứ cho cậu vì đã dám đắc tội với tôi, thế nhưng cậu nhất định phải dùng hai tay dâng lên tất cả những phần thưởng mà cậu đã nhận được, không chỉ vậy, cậu còn phải quỳ xuống trước mặt tôi dập đầu năm cái” .
Ông ta trực tiếp nói một cách tự đắc, vênh váo, theo ông ta thấy thì Trần Bình cũng chẳng có gì ghê gớm.
Khi nghe được những lời này, Trần Bình lộ ra vẻ ngạc nhiên.
“Không nghĩ tới ông cũng không tham lam lắm, vậy mà chỉ yêu cầu tôi dập đầu có năm cái”
Nhìn thấy dáng vẻ này của đối phương, Trần Bình chỉ đơn thuần nghĩ rằng thật là buồn cười.
Bình thường đám người kia đều chỉ mong rằng anh sẽ dập đầu đến chảy máu.
Nhưng ngược lại ông già này rất tốt, nói chuyện làm việc đều rất trật tự gọn gàng.
“Cậu có ý gì hả?” Sắc mặt của ông ta có chút khó coi, ông ta luôn cảm thấy Trần Bình đang giễu cợt mình.
“Ý của tôi chính là không ngờ ông già này rất tốt bụng, vậy mà ông lại không cần tôi phải liên tục dập đầu với ông, ông làm như vậy thật sự khiến cho tôi cảm thấy thật ngại quá đây này?” .
Trần Bình cười nói, dù sao thì giữa anh và ông già này chắc chắn không thể xảy ra bất kỳ mối quan hệ hữu nghị nào, nếu như mọi người đã làm loạn như vậy, vậy thì có thể khiến cho sự việc càng huyên náo hơn một chút.