Đọc truyện Người Thừa Kế Hào Môn – Chương 2927: Ra Tay Ngăn Cản
Lúc này Trần Bình vẫn đứng ở trên sàn đấu như trước, trên mặt anh mang theo vẻ cực kỳ bình tĩnh, rất rõ ràng tiếp theo mình sẽ thắng được không ít tiền rồi.
Chắc chắn trận đấu tiếp theo sẽ có rất nhiều người đặt tiền cho anh, Trần Bình cũng không để ý, dù sao thực lực của cá nhân anh đã bày ra rồi, muốn thua trận cũng rất khó.
Người tu hành có thực lực cường đại giống như anh hoàn toàn là của quý hiếm có, công pháp và tu vị của những người này đều kém hơn anh, vậy thì còn gì hay để đánh nữa đâu.
Trần Bình đến chỉ đơn thuần để thể nghiệm loại cảm giác này một chút mà thôi, hơn nữa anh muốn ở lại đây thì phải có tên trong danh sách mới được, nếu không tiếp theo người nào cũng có thể xem thường anh, loại cảm giác này không dễ chịu gì.
Trần Bình từ chối nghỉ ngơi, anh trực tiếp yêu cầu đổi người khác, loại tư thái vô cùng kiểu ngạo này quả thật là khiến cho người ta nể phục.
Tất cả mọi người đều hận không thể chọn lựa đối thủ một cách cuồng vọng giống như Trần Bình.
Vài giây sau, có một người phi thân phóng lên trên sàn đấu, lúc này nhiệt độ bầu không khí đột nhiên thấp xuống, trở nên có chút khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Trần Bình lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, không nghĩ tới thế mà lại còn có một thiên tài cỡ này.
“Khá thú vị.
Không nghĩ tới sàn đấu sinh tử coi trọng trận đấu thứ ba của kẻ hèn này như thế, vậy mà lại sắp xếp cho mình đối thủ cường đại như vậy.
Quả đúng là không tồi”
Trần Bình nhìn ra được thực lực của đối phương không yêu, nhưng anh ta cũng không bình thường, rất có thể công pháp mà anh ta tu hành là công pháp hệ hàn trong truyền thuyết, cho nên mới có thể dẫn động sức mạnh của cả thiên địa, tạo ra một vài dị tượng.
Người tu hành giống như loại có thể nói là yêu nghiệt này, cho dù đi đến đâu cũng đều có không gian phát triển cực kỳ cường đại.
“
Nếu không phải chết yểu nửa đường, vậy thì bọn họ tuyệt đối không có khả năng nhận phải bất kỳ sự ngăn trở nào, chỉ có thể một đường lên như diều gặp gió, thẳng cho đến khi lên đến đỉnh.
Nhìn thấy người kia tất cả mọi người đều không nhịn được lộ ra vẻ rối rắm, rất rõ ràng đám khán giả ở đây đã biết rõ thân phận của đối phương rồi.
“Sàn đấu sinh tử này thật sự là quá không biết xấu hổ rồi, thế mà lại sắp xếp một người mạnh mẽ như vậy.”
“Bây giờ đã nói rõ là bọn họ đang định khiến cho chúng ta không biết phải làm sao, làm cho chúng ta căn bản không biết phải đặt tiền cho ai”
Tất cả mọi người đều hùng hổ mà, bọn họ không nhịn được mà để lộ ra vẻ mặt rối rắm.
Vốn dĩ bọn họ cảm thấy thực lực của Trần Bình cực kỳ cường đại, chắc chắn có thể thắng được trận chiến đấu này mới đúng.
Nhưng lại không nghĩ tới nửa đường đột nhiên nhảy ra một tên có thực lực cường đại như vậy, đây không phải là khiến cho bọn họ luống cuống tay chân sao?
“Người này chính là đồ lưu manh, thực lực này của anh ta hoàn toàn không thể khinh thường được, hơn nữa còn là người đứng đầu trong danh sách người mới của sàn đấu sinh tử chúng ta.”
“Loại yêu nghiệt này không thể nào thất bại được, hơn nữa từ trước đến nay anh ta căn bản chưa từng thất bại lần nào, hoàn toàn được xưng là người ở cấp cao thủ”
Mọi người không biết phải đặt tiền như thế nào, bọn họ nhìn Đầm Đa Đa rồi lại nhìn Trần Bình, cuối cùng vẫn quyết định đặt sự lựa chọn của mình cho Đàm Đa Đa.
Tuy biểu hiện của Trần Bình cũng rất yêu nghiệt, nhưng chung quy lại cũng không so được với cái người Đàm Đa Đa này, quả thật thực lực của đối phương không thể khinh thường được.
Từ trước đến nay, Đàm Đa Đa chiến đấu hơn trăm trận ở sàn đấu sinh tử trong danh sách người mới, anh ta chưa bao giờ thua trận, hơn nữa mỗi một lần anh ta đều có thể giải quyết đối thủ một cách dứt khoát gọn gàng.
Trong khoảng thời gian này Đàm Đa Đa đã ở trong trạng thái bế quan trường kỳ, cho nên không chiến đấu được bao nhiêu, nhưng điều này đại biểu cho việc thực lực của anh ta có sự tăng trưởng nhất định.
Đàm Đa Đa lạnh nhạt đứng trên đài, anh ta có chút tò mò nhìn thoáng qua Trần Bình, nhưng ánh mắt của anh ta lướt qua trong giây lát thì lập tức thu lại như bình thường.
“Thật không biết rốt cuộc thằng nhóc trước mắt này có thực lực như thế nào, thế mà lại có thể làm cho người ở sàn đấu sinh tử cảm thấy sợ hãi, thậm chí còn sắp xếp mình đến cứu cánh”
Đáy mắt lạnh nhạt của Đàm Đa Đa lóe lên một tia rối rắm, anh ta đang nghĩ xem rốt cuộc thực lực của Trần Bình đã tới cảnh giới thể nào.
Nhìn thấy bộ dạng đối phương bình tĩnh như thế, Trần Bình đột nhiên hơi lộ ra vẻ mặt tỉnh ngộ một chút.
Anh nghĩ đến một loại chuyện rất có khả năng xảy ra.
Bên trong giới tu hành lớn như vậy có rất nhiều chuyện cổ quái hiếm lạ xảy ra.
Rất nhiều người tu hành đều dựa vào một vài công pháp, hoặc là lĩnh ngộ bản thân mà bước vào con đường tu hành này.
Nhưng có người thì không giống vậy, bọn họ không chỉ có thể sở hữu đủ loại đủ kiểu công pháp mà thậm chí còn có thể thức tỉnh được thượng cổ huyết mạch dưới cơ duyên xảo hợp, nắm giữ một vài năng lực cường đại.
Trần Bình có thể nắm giữ đủ loại đủ kiểu nguyên tố ngũ hành cũng chính là bởi vì anh đã thức tỉnh những năng lực đó.
Dưới sự bồi dưỡng của Trần Bình, mỗi một người dưới tay anh trên cơ bản đều sở hữu thực lực cấp bậc này, cho nên anh cũng không cần thiết phải hâm mộ bất kỳ người nào cả.
Nhưng trừ điều đó ra, đám người tu hành bình thường kia muốn thức tỉnh trên cơ bản là chuyện không có khả năng.
Liếc mắt nhìn đối phương một cái, Trần Bình không nhịn được mà yên lặng gật đầu, chẳng trách người này lại cực kỳ tự tin.
Vừa khéo Trần Bình cũng không phải là quá quen thuộc đối với các loại sức mạnh hệ bằng, hoàn toàn có thể mượn Đàm Đa Đa để làm quen thật tốt mấy thần thông này một chút.
Đàm Đa Đa liếc mắt nhìn Trần Bình một cái, anh ta phất tay với vẻ rất bình tĩnh, ngay sau đó đã nhìn thấy một con cự long xông về phía Trần Bình.
Con cự long này được ngưng kết từ băng sương, thoạt nhìn cực kỳ khủng bố, hơn nữa toàn thân đều trong suốt, hơi vô ý một chút là sẽ bỏ qua đối phương.
Trần Bình không chút sợ hãi, anh thu vũ khí lại rồi trực tiếp dùng nắm tay đánh.
Trần Bình muốn cảm thụ một chút xem rốt cuộc con cự long này có bao nhiêu thực lực.
Một nắm tay đánh xuống, Trần Bình lập tức nhìn thấy con rồng này biến thành một mảnh vụn bằng.
Thậm chí lúc này anh còn chưa dùng hết toàn lực, bởi vậy có thể thấy con cự long này cũng không lợi hại như trong tưởng tượng của anh.
Đàm Đa Đa cười lạnh một tiếng, anh ta lại phóng xuất ra năm con cự long một lần nữa, phóng rất nhanh về phía Trần Bình.
Dưới sự vây quanh của năm con cự long, cho dù thực lực của Trần Bình có cường đại căn bản cũng không có bất kỳ con đường phản kháng nào cả.
Nhìn thấy mấy con cự long này, Trần Bình không nhịn được mà hừ lạnh một tiếng.
Truyện Quân Sự
Anh tung người nhảy lên tay liên tiếp đấm ra anh trực tiếp đánh bại từng con một.
Nhưng anh cũng sinh ra một ý tán thưởng.
Rõ ràng là người kia vẫn đang ẩn giấu một ít thực lực của mình, nói không chừng anh ta có thể triệu hồi nhiều cự long hơn nữa.
Nếu đúng là như vậy, cũng đủ để chứng minh anh ta khá mạnh mẽ, ít nhất cũng có thể sở hữu được quần công và công kích của cơ thể.
Trần Bình không hề sợ hãi chút nào, anh trực tiếp nghênh đón khó khăn mà tiến lên đợi đối phương đánh càng nhiều công kích ra.
“Chẳng lẽ anh chỉ biết có một chiêu này thôi sao? Vậy thì thật đúng là quá nhàm chán, ngàn vạn lần đừng để cho tôi coi thường anh” Trần Bình mỉm cười nói với đối phương.
Nhưng anh hoàn toàn không biết, nụ cười này ở trong mắt của đối phương châm biếm đến cỡ nào.
Nhìn thấy đối phương cuồng vọng như vậy, Trần Bình hung hăng trừng mắt nhìn chân mình, ngay sau đó từ trong lòng bàn chân anh bắt đầu lan tràn ra vô số bằng sương, trực tiếp phủ kín cả sàn đấu..