Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 25: Tất Cả Đều Nghe Theo Cậu Trần


Đọc truyện Người Thừa Kế Hào Môn – Chương 25: Tất Cả Đều Nghe Theo Cậu Trần


Trần Bình khẽ gật đầu, thái độ lạnh nhạt, đứng dậy nói: “Giáo sư Đường, tôi làm như thế này ông có ý kiến gì không?”

Đường Hòa Mẫn nhìn Tôn Trạch Minh đang kêu gào đau đớn trêи mặt đất, nói: “Đây là tại nó gieo gió nên gặt bão, cậu Trần trừng trị nó như vậy là phúc phần của nó.”

Cháu ngoại bị phế, thân là chú lại nói đó là phúc phần của cháu mình.

Trịnh Thái hít vào một hơi lạnh, ông ta sớm biết thân phận của Trần Bình không tầm thường nhưng không nghĩ tới lại đáng sợ như vậy! Đường Hòa Mẫn là ngôi sao sáng của giới y học, Hoa Đà tái thế, biết bao ông to bà lớn đã từng được ông ấy chữa trị.

Đây chính là những mối quan hệ xã hội! Chỉ cần Đường Hòa Mẫn mấp máy khóe miệng, có thể nói Trịnh Thái ông sẽ lập tức từ trêи mây cao ngã xuống phàm trần.

Còn Tôn Trạch Minh lúc này nằm trêи đất nhìn về phía chú của mình, miệng kêu rêи nói: “Chú..

Trả thù cho cháu..”

Đường Hòa Mẫn đầy mặt giận dữ, tuy rằng ông không rõ cháu ngoại của mình đã phạm phải sai lầm gì nhưng nhất định là tội lớn! “Trưởng khoa Tống, đưa Trạch Minh đi đi, có thể cứu được thì cứu!”

Đường Hòa Mẫn lạnh lùng nói: “Thông báo cho toàn bộ bệnh viện, thu hồi lại tất cả chức vị của Tôn Trạch Minh.

Từ hôm nay trở đi nó chỉ được ở lại Kim Lăng, không được rời khỏi đó dù chỉ là nửa bước chân.

Nếu nó dám rời khỏi Kim Lăng, đánh gãy chân nó cho tôi!”

Trưởng khoa Tống bước vào trong phòng bao, cúi người cung kính đáp: “Vâng, thưa viện trưởng.”

Tiếp đó, Tôn Trạch Minh bị người đưa đi.

Từ Khắc Cần đứng kiến tất cả mọi chuyện, bây giờ đây ông ta dùng ánh mắt sáng rực nhìn Trần Bình.

Tuyệt đối không thể coi thường chàng trai này! Chốc lát, Từ Khắc Cẩn duỗi hai tay ra, mặt vui vẻ tiến lên phía trước nói: “Chào cậu Trần, tôi là Từ Khắc Cẩn.”

Cơ hội đây rồi! Là người trong nhà nước, Từ Khắc Cần hiểu rõ người có thể khiến giáo sư Đường đối xử trịnh trọng như vậy nhất định là người có bối cảnh rất lớn.

Trần Bình chần chờ nhìn về phía Từ Khắc Cần đang đi đến trước mặt mình rồi lạnh nhạt duỗi tay ra bắt tay với ông ta: “Trần Bình.”


Trịnh Thái lúc này đã hoảng sợ đến mức không phản ứng lại! Từ Khắc Cần thế mà cũng tới đây! Còn ông ta lại mang theo đám đàn em đứng trước mặt Từ Khắc Cần, như thế này không phải tự tìm đường chết ư! Từ Khắc Cần tất nhiên cũng đã chú ý tới Trịnh Thái.

Người này ông ta biết, kẻ này thế lực có chút phức tạp, mãi không giải quyết được.

“Trịnh Thái, ông mang nhiều người đến đây như vậy làm gì?”

Từ Khắc Cần chất vấn hỏi.

Bản thân ông tốt xấu gì cũng là lãnh đạo, sao có thể chịu đựng đám thế lực này hành động dưới mí mắt mình.

Tuy rằng bối cảnh của tên Trịnh Thái này có chút phức tạp, nhưng nếu như đã để ông ta gặp được đương nhiên sẽ hỏi han một phen cho thật tốt.

Trịnh Thái cực kỳ uất ức nhìn về phía Trần Bình nói: “Cậu Trần..”

Lúc đầu ông làm giàu là dựa vào việc làm xa hội đen, nhưng những năm gần đây Trịnh Thái đã làm ăn trong sạch, chuyển hình.

Hơn nữa còn nộp rất nhiều thuế, thậm chí không hề có tiền án nào.

Trần Bình biết thân thế của Trịnh Thái phức tạp nên nhẹ giọng nói một câu: “Trịnh Thái là người của tôi, nếu như có chỗ nào không đúng, tôi có thế tiếp nhận điều tra cùng với ông ta.”

Đương nhiên họ có thể tiếp nhận điều tra, bối cảnh thân thế của Trịnh Thái rất trong sạch, hơn nữa còn là doanh nhân nổi tiếng của Thành phố Thượng Giang và thành lập lên tổ chức từ thiện Thái Hoa.

Có thể nói Trịnh Thái đã hoàn toàn bước lên con đường kinh doanh trong sạch.

Nhưng tiền án trước kia của ông ta nên bỏ cũng đã bỏ rồi.

Từ Khắc Cần sửng sốt, nhìn Đường Hòa Mẫn một cái rồi nở nụ cười nói: “Cậu Trần nói gì vậy chứ, nếu đã là như thế thì cũng không cần phiền toái như vậy.”

Trần Bình không nói gì tiếp, mà cùng Đường Hòa Mẫn bước ra khỏi phòng bao, trêи đường đi thảo luận về chuyện phẫu thuật cho Mễ Lạp.

Ra khỏi câu lạc bộ Tinh Duyệt, Trần Bình ngước nhìn tòa nhà ba tầng này, ánh mắt lạnh lùng nói: “Chỗ này không cần thiết tồn tại nữa, phá đi!”

Trịnh Thái gập người cung kính đáp lời, sau một cuộc gọi của ông ta, ba chiếc xe ủi đất cùng xe nâng cuồn cuộn đi tới.


Ầm ầm! Ngày hôm nay câu lạc bộ Tinh Duyệt nổi tiếng của Thành phố Thượng Giang ầm ầm sụp đổ và bị san thành bình địa.

Chuyện này nhất thời oanh động trêи các trang bìa tin tức lớn của Thành phốThượng Giang.

Bóng lưng bị người ta chụp lại của đám người Trần Bình cũng trở thành tiêu đề trêи các trang tin tức.

Trần Bình ngồi trêи chiếc Audi tiếp tục thảo luận với Đường Hòa Mẫn về bệnh tình của Mễ Lạp.

Đối với bệnh tình của Mễ Lạp, Đường Hòa Mẫn đã nghiên cứu hơn nửa tháng.

Đáp án chắc chắn mà ông ta đưa ra là xác suất thành công là 80%! Rất cao! Bọn họ đi một chuyến đến bệnh viện thăm Giang Uyển, cô đã không có chuyện gì chỉ là sợ hãi quá mức nên ngất đi.

Vừa mới ra đến cổng bệnh viện, Đường Hòa Mẫn, Từ Khắc Cần, Trịnh Thái còn đi theo phía sau Trần Bình, anh lại nhận được điện thoại của bố vợ.

Giang Quốc Dân cực kỳ giận dữ, ông trực tiếp lớn tiếng mắng: “Trần Bình! Bức tranh mà tôi bảo cậu mang tới đâu?”

Bộp! Đầu Trần Bình vang lên một tiếng, lúc này anh mới nhớ ra lúc sáng mình ra khỏi nhà là đưa tranh đến phòng trưng bày Quốc Hoa cho Giang Quốc Dân.

Sao anh lại quên mất chuyện này chứ! Không kịp nghĩ ngợi, Trần Bình vội vàng nói: “Đưa tôi đến phố Lão Trạch đường Nam Thi.”

Trịnh Thái vội vàng đuổi theo sau mở cửa chiếc xe Benz của mình ra cung kính mời Trần Bình lên xe.

Đường Hòa Mẫn và Từ Khắc Cần bên kia đều định mời Trần Bình lên xe của mình, nhưng bất đắc dĩ động tác không nhanh bằng Trịnh Thái.

“Đi theo sau!”

Đường Hòa Mẫn nói.

Tiếp đó, năm chiếc xe Audi bám theo sau chiếc Benz đi thẳng về phố Lão Trạch, đường Nam Thi.

Trần Bình không cho xe dừng lại ở đầu phố Lão Trạch, bởi mẹ vợ anh còn ở nhà.


Vì vậy Trần Bình tìm mấy chỗ đỗ xe, sau đó chạy chậm vào khu nhà cũ, gõ cửa: “Mẹ, con tới lấy tranh.”

Dương Quế Lan mở cửa ra, vẻ mặt không vui mắng: “Cậu chết dí ở chỗ nào vậy hả? Có phải muốn tự tôi đi đưa tranh cho bố anh không? Không biết cả ngày bận bịu chuyện gì, chỉ biết lêu lổng.”

Bị Dương Quế Lan mắng nhiếc, Trần Bình cũng chỉ ngượng ngùng cười cười, liên tục xin lỗi.

Anh cầm lấy hộp tranh đã chuẩn bị, sau đó vội vã chạy ra khỏi nhà.

Phía sau lưng còn vang lên tiếng trách cứ của mẹ vợ: “Sao con gái tôi lại lấy cái đồ vô tích sự như anh chứ! Đúng là đồ xui xẻo tám kiếp!”

Những lời mắng chửi của Dương Quế Lan truyền thẳng tới đầu phố, đám người Trịnh Thái, Đường Hòa Mẫn cùng với Từ Khắc Cần nghe thấy vậy không biết nên nói gì.

Loại người mẹ vợ như thế này đúng là cực phẩm! Nhưng mà cậu Trần lợi hại như vậy, sao còn chịu đựng bà ta? “Đi phòng trưng bày Quốc Hoa! Các ông cũng đừng đi theo tôi nữa, có chuyện gì ngày mai lại nói tiếp!”

Trần Bình nhìn đám người Đường Hòa Mẫn vẫn còn định đi theo mình, lạnh nhạt nói.

Anh lên xe đi thẳng tới phòng trưng bày Quốc Hoa.

Quay trở lại phòng trưng bày Quốc Hoa bên này.

Tất cả các bài trí đều đã chuẩn bị xong, cả phòng trưng bày chật kín khách quý.

Duy chỉ có những người trong gian phòng trưng bày quan trọng nhất là sắc mặt không vui.

Giang Quốc Dân đứng trong đám người, khoanh tay, vẻ mặt cáu kỉnh nói: “Thằng Trần Bình thật đúng là thành sự không đủ bại sự có thừa, bảo nó đưa có bức tranh mà bây giờ còn chưa tới!”

Buổi triển lãm đã bắt đầu rồi, nhưng bức tranh “Xuân sơn bán lữ đồ”

của Đường Bá Hổ – vật triển lãm then chốt vẫn chưa tới.

Việc này khiến Giang Quốc Dân sốt ruột cực kỳ.

Bản thân ông không dễ dàng gì mới có thể nở mặt nở mày trước đám bạn già, thậm chí là những nhà sưu tập có tiếng mà thằng con rể kia lại khiến ông xấu hổ thế này! Ông có thể không tức giận được sao? Cao Dương đứng bên cạnh Giang Quốc Dân, trêи mặt không nén được nở nụ cười: “Chú Giang, cháu thấy Trần Bình anh ta hoàn toàn không để chú trong mắt.

Buổi triển lãm quan trọng như vậy mà anh ta lại đến muộn, đây không phải là làm mất mặt chú hay sao!”

Tên Cao Dương này thật xấu xa! Đến lúc này rồi mà hắn vẫn còn không quên bỏ đá xuống giếng.

“Hừ!”


Giang Quốc Dân hừ lạnh một tiếng, “Chú không có đứa con rể như cậu ta!”

Những người trong phòng đều là những nhà sưu tập của Thành phố Thượng Giang, lúc này họ cũng đợi đến sốt ruột rồi, ồn ào mở miệng hỏi.

“Lão Giang, chúng tôi đều cầm thiệp mời của ông đến, ông cho chúng tôi xem cái gì thế? Tranh đâu?”

“Ông làm việc này cũng quá không tử tế rồi! Có phải ông căn bản không có bức”

Xuân sơn bán lữ đồ “, nói có chỉ để hù dọa chúng tôi không?”

“Những thứ sưu tầm ngoài kia chẳng có gì hay ho cả, chúng tôi đợi là đợi bức tranh này này! Rốt cuộc còn phải đợi bao lâu nữa? Ông nói rõ ràng đi!”

Thấy mọi người đều đợi đến sốt cả ruột, Giang Quốc Dân chỉ có thể cười giải thích: “Sắp rồi, sắp rồi! Con rể tôi đang trêи đường tới rồi!”

Trần Bình chết tiệt! Đợi buổi triển lãm này kết thúc ông nhất định sẽ bắt Giang Uyển ly hôn với nó.

“Ha ha lão Giang, ông để thằng con rể vô tích sự đưa tranh tới đây, chẳng phải là sỉ nhục bức tranh kia hay sao!”

Một người đàn ông trung niên hói đầu đứng trong đám người trào phúng nói.

Ông ta là đối thủ một mất một còn với Giang Quốc Dân – Tiền Bản Sơn, cũng là một bộ trưởng trong hội quản lý, hai người họ cạnh tranh với nhau đã được nhiều năm.

Mọi người cũng đã đồn đại việc con rể của Giang Quốc Dân là một tên vô tích sự từ lâu, ngấm ngầm cũng bàn tán mấy câu! Nhưng hôm nay, Tiền Bản Sơn lại trực tiếp đem chuyện này ra chế giễu trước mặt mọi người vậy có chút quá đáng.

Giang Quốc Dân hừ lạnh một tiếng, trong lòng càng thêm bất mãn với Trần Bình.

Đúng lúc này, chiếc xe của Trịnh Thái đã dừng lại bên ngoài phòng trưng bày của Quốc Hoa, xác định không ai nhận ra mình, Trần Bình mới xuống xe rồi chạy thằng vào trong.

Trịnh Thái đợi một hồi sau mới giả vờ làm khách tham quan cất bước đi vào trong.

Trần Bình kẹp chiếc hộp quà vào trong nách, chạy chậm vào trong phòng trưng bày số 1, ở sảnh C.

Anh vừa mới xuất hiện ở cửa phòng trưng bày, Cao Dương đã tinh mắt nhìn thấy, tiếp đó lớn tiếng hét lên: “Trần Bình đến rồi!”

Hét xong, hắn ta lập tức nhanh chân chạy tới, một phát giật lấy bức tranh trong tay Trần Bình, rồi tức giận nói: “Trần Bình, anh làm cái gì hả? Có đưa tranh mà cũng lâu như vậy, không phải là đi với người phụ nữ nào đó chứ!”

Cao Dương đã nhìn thấy Trần Bình lên xe của Sở An An, vì thế hắn mới cố ý nói như vậy, hơn nữa giọng nói còn rất to.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.