Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 21: Câu Lạc Bộ Tinh Duyệt


Đọc truyện Người Thừa Kế Hào Môn – Chương 21: Câu Lạc Bộ Tinh Duyệt


Câu lạc bộ Tinh Duyệt! Sao Giang Uyển lại đến nơi như thế này, không phải cô đi gặp khách hàng hay sao? Trần Bình căn bản không kịp suy nghĩ rõ ràng, quay người chạy ra khỏi phòng trưng bày, trong lòng nóng như lửa đốt.

Em nhất định không được xảy ra chuyện gì, nhất định không được! Trần Diệp Nhu không rõ đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ có thể nhìn Trần Bình vội vàng chạy ra ngoài.

Người đàn ông này vội vã chạy đi đâu vậy chứ? Vừa chạy ra khỏi phòng trưng bày Quốc Hoa, Trần Bình đang định gọi xe, một chiếc xe Porsche 911 màu đỏ chói mắt lập tức dừng lại trước mặt của anh.

Sở An An mặc một chiếc áo gió màu đen nhỏ phối với áo cộc thấp cổ chữ V, dưới thân là một chân váy bút chì màu đen, đôi chân thon dài ngọc ngà mang vẻ đẹp mê hoặc gợi cảm.

“Cậu Trần, cậu đi đâu mà vội vậy?”

Sở An An liếc mắt nhìn anh, cô vừa chuẩn bị xuống xe thì Trần Bình đã mở cửa xe ngồi vào chỗ bên cạnh ghế lái, nôn nóng ra lệnh cho cô: “Đến câu lạc bộ Tinh Duyệt!”

Sở An An cũng không hỏi nhiều, cô ta nhanh chóng khởi động xe, chiếc Porche giống như lợi kiếm màu đỏ rời khỏi vpr, cuốn lên gió bụi, rồi lập tức biến mất trước cửa phòng trưng bày Quốc Hoa.

Cảnh này vừa khéo lại bị Cao Dương đứng nơi cửa ra vào nhìn thấy.

Anh ta mang theo ánh mắt căm hận, cực kỳ khó hiểu nhìn theo chiếc đuôi xe dần biến mất kia.

Sao Trần Bình lại ở cùng với Sở An An? Hắn không phải chỉ là một tên khố rách áo ôm vô tích sự thôi sao! Mẹ kiếp! Chẳng lẽ hắn ta ngoại tình? Được lắm! Trong mắt Cao Dương lóe lên vẻ lạnh lùng hung ác, hắn ta nhất định sẽ nói chuyện này cho Giang Uyển biết, đến lúc đó hai người bọn họ chắc chắn sẽ ly hôn! Anh thật thông minh quá đi mất! Chưa đến năm phút sau, Sở An An đã lái Porsche 911 đưa Trần Bình đến cửa của câu lạc bộ Tinh Duyệt, thu hút không ít ánh mắt kinh ngạc của người qua đường.

Câu lạc bộ Tinh Duyệt là câu lạc bộ nổi tiếng của Thành phố Thượng Giang, bên trong vàng thau lẫn lộn, hắc bạch hai giới đều có.

Bối cảnh của ông chủ nơi này càng là người có danh tiếng ở Thượng Giang – Hàn Long.

Tuy rằng anh ta không so được với Trịnh Thái nhưng ở Thành phố Thượng Giang này cũng xem như có chút uy danh.

Hàn Long cùng với Trịnh Thái trước giờ luôn nước sông không phạm nước giếng, hai bên đều có khu vực kinh doanh của mình.

Trần Bình trực tiếp xuống xe.

Ở cửa ra vào của câu lạc bộ Tinh Duyệt không có hai mỹ nữ mặc sườn sám đón khách, thay vào đó là hai tên đàn ông cường tráng thân hình cao to, cánh tay còn to hơn cả bắp chân.

Vừa nhìn liền biết là những tên côn đồ xã hội đen.

Một thân khí chất lạnh lùng khiến người ta sợ hãi.


“Ồ, thằng nhãi con từ đâu đến? Không thấy là đang trong giờ nghỉ ngơi à, ai cho mày xông vào, mau biến đi!”

Nhìn thấy Trần Bình muốn xông vào, một tên đô con trực tiếp duỗi tay ra ngăn anh lại, mặt mày hung ác tàn nhẫn.

Lúc nói chuyện, tên này còn kiêu căng phách lối híp mắt nhìn Trần Bình.

Tất nhiên, thái độ này của hắn cũng là do trông mặt mà bắt hình dong, nếu như đổi lại là một người khác thì hắn sẽ ngoan ngoãn cúi đầu khom lưng chào hỏi.

Nhưng đây lại là Trần Bình.

Tên nhãi ranh này chẳng qua chỉ mặc quần áo vỉa hè vô cùng bình thường, vừa nhìn liền biết là một tên khố rách áo ôm, hoàn toàn không đáng để bọn hắn tôn trọng.

Loại chuyện lấy quyền thế chèn ép này, bọn họ làm cũng không ít.

Đầu tiên khinh bỉ đối phương một chút khiến cho họ biết câu lạc bộ Tinh Duyệt không phải là nơi bọn họ có thể tùy tiện tới, như vậy cũng bớt những phiền phức phía sau.

Nhưng rất rõ ràng hắn không biết thân phận của Trần Bình, hành động của hắn quả thực là như đùa với lửa.

Trần Bình hơi nhíu mày lại, ánh mắt trở nên lạnh lùng nói: “Tránh ra!”

“Mẹ nó! Thằng nhãi con mày đứng đấy, bảo ông tránh ra á?”

Tên đô con kia giận tím mặt, hai mắt giống như phun lửa nhìn chằm chằm vào Trần Bình, thân hình cứng như sắt trực tiếp chặn trước mặt anh.

Hắn chỉ cần dùng một cánh tay liền có thể nhấc Trần Bình lên.

“Hỗn láo! Ai cho anh nói chuyện như vậy với cậu Trần?”

Giọng nói của Sở An An đột nhiên vang lên ở bên cạnh.

Cô vừa đem xe dừng lại ở chỗ đỗ xe bên cạnh thì nhìn thấy Trần Bình bên này xảy ra chuyện, ngay lập tức hoảng sợ, vội vã chạy tới.

Hai tên đô con vừa nhìn thấy Sở An An sắc mặt lập tức từ lạnh lùng chuyển sang vẻ kinh ngạc! Những người trong nghề của bọn hắn không ai là không biết Sở An An.

Cô ta là thân tín của Trịnh Thái, cũng là thân tín duy nhất của ông ta, hơn nữa cô ta lại là nữ.


Ở trong thế lực ngầm của Thành phố Thượng Giang, cô ta cũng là một người phụ nữ rất có địa vị.

Hai tên bảo vệ ngay lập tức thu hồi lại vẻ kiêu căng.

“Chị An, sao chị lại đến đây?”

Tên bảo vệ còn kiêu căng lúc trước bây giờ lại vô cùng ngoan ngoãn.

Bọn hắn là bảo kê của câu lạc bộ Tinh Duyệt, bình thường đã quen việc diễu võ dương oai.

Nhưng bây giờ đứng trước mặt Sở An An, trong lòng bọn hắn vẫn có chút rụt rè.

Hơi không chú ý một chút vậy coi như là đã đắc tội với Trịnh Thái rồi.

“Hừ!”

Sở An An hừ lạnh một tiếng, dạy dỗ bọn hắn vài câu, cũng không tiếp tục dây dưa nữa.

Bởi cô nhận ra sự gấp gáp trong ánh mắt Trần Bình, do vậy chỉ quát đuổi hai người này, vội vội vàng vàng dẫn Trần Bình vào trong câu lạc bộ.

Hai tên bảo kê đứng ở ngoài cửa, sờ gáy, vừa khó hiểu lại kiêng dè nhìn theo bóng dáng Trần Bình và Sở An An.

“Này, mày nói xem, tên kia có lai lịch như thế nào mà có thể khiến cho chị An đích thân hộ tống đến đây.”

“Đừng lo chuyện bao đồng, trừ phi mày muốn chết.”

Câu lạc bộ Tinh Duyệt trang trí quả nhiên cực kỳ xa hoa, khắp nơi đều được mạ vàng, phong cách trang trí điêu rồng hoa phương cực kỳ xa xỉ.

Đến ngay cả mặt bàn của quầy lễ tân cũng được làm từ đá trêи núi Ngự Long ở Đại Lý, phí tổn cực kỳ đắt đỏ.

Nhưng mà những thứ này ở trong mắt Trần Bình chỉ là rác rưởi.

Sở An An và Trần Bình vừa bước vào đại sảnh, một cô gái vô cùng quyến rũ mặc sườn xám thêu hồng mai, đong đưa bờ ʍôиɠ, cánh tay mảnh dẻ phe phẩy quạt gấm, đi trêи một đôi giày cao gót màu đỏ, giọng nói như tiếng đàn tỳ bà tiến lên tiếp đón: “Ôi, chị An, hôm nay ngọn gió nào đưa chị đến đây?”


Cô gái có vẻ đẹp dân hoa Trung Quốc này chính là quản lý của câu lạc bộ Tinh Duyệt, Kiều Thanh Nhi, mọi người gọi cô ta là chị Thanh.

Phải nói rằng địa vị của Kiều Thanh Nhi ở câu lạc bộ Tinh Duyệt giống như địa vị của Sở An An ở phòng trưng bày Quốc Hoa.

Cô ta là thân tín của Hàn Long – ông chủ câu lạc bộ Tinh Duyệt, và đồng thời cũng là tình nhân của hắn.

Nhưng phạm vi quyền lực của cô ta chỉ gói gọn trong câu lạc bộ Tinh Duyệt.

Bước ra khỏi cánh cửa này, địa vị của Sở An An hoàn toàn có thể đè bẹp cô ta.

Vì vậy Kiều Thanh Nhi không phục Sở An An là chuyện mà mọi người đều biết.

Hai người phụ nữ này chính là kẻ thù trong cuộc đời của nhau.

“Kiều Thanh Nhi, cô đừng có nhiều lời với tôi, cô Giang ở phòng bao nào?”

Sở An An không ưa gì dáng vẻ lẳng lơ của Kiều Thanh Nhi.

“Chị An, chị nói đùa rồi, chỗ này của tôi cũng chỉ toàn đàn ông, lấy đâu ra phụ nữ.

Vả lại, chị An xông vào chỗ chúng tôi như vậy sợ là không thích hợp cho lắm!”

Trêи khuôn mặt Kiều Thanh Nhi tràn đầy vẻ khiêu khích, một tay phe phẩy chiếc quạt gấm, một tay khác khoanh tay trước ngực, hiển nhiên là cô ta không ưa Sở An An, nói gần nói xa mang theo sự tức giận.

Trần Bình không có thời gian cãi nhau với người phụ nữa này, anh chỉ lạnh lùng hỏi cô ta: “Tôi chỉ hỏi một lần, người ở chỗ nào?”

Lúc này Kiều Thanh Nhi mới để ý tới người đàn ông bên cạnh Sở An An: “Ôi, chị An, chị mang tên trai bao này đến đây có phải rất không hiểu quy tắc không! Đây là chỗ nào mà anh có thể chen miệng vào hả!”

Tên đàn ông này cũng quá thấp kém rồi! Chát! Một tiếng bạt tai thanh thúy vang lên.

Kiều Thanh Nhi không dám tin ôm lấy mặt mình, cô ta tức giận hét lên: “Sở An An! Cô dám đánh tôi! Cô cũng chỉ là một con chó bên người Trịnh Thái mà thôi, cô dựa vào cái gì mà dám tát tôi? Có phải cô khinh thường câu lạc bộ Tinh Duyệt chúng tôi hay không? ”

Đúng vậy.

“Sở An An lạnh lùng nói.

Dám mắng cậu Trần, không hiểu quy củ, tôi đánh cô là còn nhẹ đấy! Câu lạc bộ Tinh Duyệt? Ha ha, xin lỗi chứ, trong mắt Sở An An tôi nó cũng chỉ là rác rưởi.

Đương nhiên trong mắt cậu Trần còn không bằng rác.

Trần Bình nhíu chặt mày lại, anh đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, lạnh giọng nói:”


Tôi không quan tâm câu lạc bộ Tinh Duyệt của cô là nơi như thế nào, là do ai chống lưng, tôi khuyên cô tốt nhất đừng trêu chọc tôi, nếu không tôi sẽ dẫm nát chỗ này! Nói mau, Giang Uyển ở phòng bao nào? “ Trần Bình mà đã tức giận thì quả nhiên rất nghiêm trọng! Nếu như người phụ nữ này còn không biết tốt xấu, anh cũng không ngại việc san bằng câu lạc bộ Tinh Duyệt.

Kiều Thanh Nhi sửng sốt, bất chợt cười lạnh chỉ vào Sở An An nói:”

Sở An An, tên trai bao của cô cũng mạnh miệng gớm! Muốn san bằng câu lạc bộ Tinh Duyệt của tôi, cũng đã lâu chưa có người dám nói như vậy rồi, anh là người đầu tiên đấy! “ Sở An An lạnh lùng nở một nụ cười, cô hoàn toàn không lo lắng rằng Trần Bình chỉ cố ra vẻ nên mới nói như vậy.

Bởi cô hiểu, cậu Trần nói được thì làm được.

Đừng nói là san bằng câu lạc bộ Tinh Duyệt, Sở An An cảm thấy cho dù anh có phá hủy nửa cái Thành phố Thượng Giang cũng không phải chuyện to tát gì.

Sau đó, Sở An An lạnh mặt trầm giọng nói:”

Kiều Thanh Nhi, tôi không muốn nhiều lời với cô, mau dẫn đường nhanh, nếu muộn thêm một phút, cô sẽ không gánh chịu được hậu quả đâu! “ Kiều Thanh Nhi nhìn dáng vẻ cường thế của Sở An An, ánh mắt hiện lên sự bất mãn, nói:”

Sở An An, cô dọa tôi à? Đừng tưởng rằng cô đi theo Trịnh Thái thì tôi sẽ sợ cô! Tôi nói cho cô biết, những khách khứa hôm nay câu lạc bộ Tinh Duyệt tiếp đón không phải người cô có thể trêu chọc được, cho dù Trịnh Thái có đến đây cũng phải tuân thủ quy tắc! Các người muốn đem cô ta đi? Không có cửa đâu! “ ”

Cô không muốn dẫn đường? “ Sắc mặt Sở An An trở nên buốt giá, tâm trạng cô cũng cực kỳ khó chịu.

Con ả Kiều Thanh Nhi này đúng là tự đâm dầu tìm cái chết mà! ”

Ha ha, Sở An An, nói thật cho cô biết người đàn ông trong kia là nhân vật lớn đến từ Kim Lăng.

Còn cô Giang mà cô nói tới đúng là khuynh quốc khuynh thành, rất có hương vị, có thể phục vụ ông lớn ở trong kia là vinh hạnh của cô ta.

Nói không chừng, lúc này cô ta đã bị..

“ Kiều Thanh Nhi không tiếp tục nói thêm nhưng vẻ kiêu căng và khiêu khích trêи mặt lại cực kỳ rõ ràng.

Sở An An chỉ cảm thấy sợ hãi, cô lén nhìn Trần Bình đứng bên cạnh.

Anh rất bình tĩnh, nhưng cỗ lửa giận giấu trong đôi mắt kia lại khiến Sở An An không rét mà run.

Đến ngay cả Kiều Thanh Nhi giờ phút này cũng nhận ra biến hóa trêи người Trần Bình.

Sắc mặt Trần Bình âm trầm như nước, giọng nói buốt giá nói:”

Đừng có mà khiêu khích sự kiên nhẫn của tôi, ngay lập tức dẫn tôi đi! Bằng không, tôi sẽ khiến cô đau khổ và hối hận đến chết!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.