Đọc truyện Người Theo Đuổi Ánh Sáng – Chương 82: Ngoại Truyện Cuối Cùng
Bách Đông Thanh sau một lần bị con gái bảo bối công khai ghét bỏ, đã hạ quyết tâm không để ý đến Tiểu Bạch Tuyết vài ngày, còn cố ý không chơi đùa cùng cô bé.
Thế nhưng Tiểu Bạch Tuyết vốn là một cô bé hiếu động, không hề biết đến màn kịch giận dỗi của ba mình, cho dù cầm đồ chơi đến thư phòng bị ba từ chối không chơi cùng, thì cũng không quan tâm rồi đi tìm mẹ chơi chung hoặc là tự mình chơi.
Cuối cùng vẫn là Bách Đông Thanh không chịu được, không qua được mấy ngày, lại bắt đầu nhập vai một kẻ cuồng con gái, bận bịu vây quanh cô bé con, đương nhiên là bị Hứa Húc không nể mặt giễu cợt.
Đương nhiên, mặc dù Bách Đông Thanh là một kẻ cuồng con gái, nhưng đôi lúc cũng cảm thấy, thời gian riêng tư của anh và Hứa Húc thật sự quá ít, cho nên sau khi Tiểu Bạch Tuyết được nghỉ hè, anh đã nhẫn tâm đưa cô bé về nhà ông bà ngoại ở vài ngày.
Tiểu Bạch Tuyết rất thích đến nhà ông bà ngoại, bởi vì nhà ông bà rất rộng rất đẹp, còn có vườn hoa, ông ngoại bà ngoại đối xử với cô bé có thể nói là cưng chiều vô điều kiện, muốn gì được mấy.
Không giống với ba, có đôi khi cô bé muốn đồ ăn vặt, ba không cho ăn thì thôi, còn dỗ dành cô bé nói một tràng đạo lý.
Người ta chỉ muốn biết là có được ăn hay không được ăn mà thôi.
Lúc này, vừa mới được nghỉ hè, Tiểu Bạch Tuyết liền được ông ngoại bà ngoại đón đi.
Buổi tối, Bách Đông Thanh vui vui vẻ vẻ kéo Hứa Húc ra cửa đi hẹn hò.
Hứa Húc nhìn bộ dáng tràn đầy phấn khích của anh, cảm thấy rất buồn cười: “Đã là vợ chồng rồi, có cần phải vậy không?”
Bách Đông Thanh xem thường nói: “Đương nhiên là rất cần rồi.”
“Vậy thì tối nay luật sư Bách có sắp xếp gì rồi?”
Bách Đông Thanh thần thần bí bí nói: “Em đi theo anh là được rồi.”
Đầu tiên anh dẫn cô đến nhà hàng của Mạc Vĩ ăn bữa khuya.
Năm đó sau khi bản án kết thúc, Mạc Vĩ liền mở một quán ăn nhỏ, bởi vì có tay nghề tốt, việc làm ăn cũng rất nhanh có khách tới cửa.
Bây giờ cũng đã cưới một người vợ hiền lành dịu dàng, hai người cùng nhau làm ăn sinh sống, tháng ngày trôi qua coi như cũng không tệ.
Ăn xong bữa ăn khuya, ngồi hàn huyên với vợ chồng Mạc Vĩ một hồi, Hứa Húc tưởng rằng bây giờ đã đến lúc về nhà, không ngờ Bách Đông Thanh lại lái xe đi về một hướng khác.
Nhìn xem chiếc xe càng lúc càng cách xa trung tâm thành phố, Hứa Húc tò mò hỏi: “Anh đang đưa em đi đâu vậy?”
Bách Đông Thanh cong môi cười: “Em không nhận ra đường này sao?”
Hứa Húc nhìn thấy cảnh vật xung quanh càng lúc càng quen thuộc, cười nói: “Đi về nhà cũ sao?”
Bách Đông Thanh gật đầu.
Sau khi xuống xe bước vào căn nhà cũ, Hứa Húc lại cười hỏi: “Làm sao đột nhiên lại muốn về nhà cũ vậy?”
Căn hộ không có người ở, nhưng sẽ có người quét dọn định kỳ, cho nên vẫn sạch sẽ gọn gàng như thường ngày, tuỳ thời có thể đến ở.
Bách Đông Thanh mím môi nhìn cô một hồi, có chút tủi thân nói: “Em quên hôm nay là ngày gì sao?”
“Hôm nay?” Hứa Húc nghĩ nghĩ, thầm nói: “Sinh nhật âm lịch của em vừa qua, hôm nay là ngày hai mươi lăm tháng sáu, cũng không phải sinh nhật của ai, không phải là ngày gì đặc biệt …”
Nói xong đột nhiên mở to hai mắt nhìn về phía anh, cô nhớ lại, hôm nay chính là ngày lễ tốt nghiệp năm đó trường học tổ chức.
Sau khi hai người ở bên nhau, cũng không ai nhắc đến chuyện này, dù gì đây cũng không phải là việc làm được xây dựng trên cơ sở tình yêu, nói cho cùng thì vẫn có chút xấu hổ.
Huống gì cũng đã trôi qua tầm mười năm rồi.
Cô có chút kinh ngạc che mặt: “Sao anh lại nghĩ đến chuyện này rồi?”
Bách Đông Thanh nói: “Thật ra năm nào anh cũng nhớ tới ngày hôm nay.”
Hứa Húc dở khóc dở cười: “Đây đâu phải là chuyện gì đáng chúc mừng đâu chứ, vốn dĩ chỉ là hành động ngông cuồng của em lúc còn trẻ mà thôi.”
Bách Đông Thanh nắm chặt tay cô, chân thành nói: “Em không biết ngày đó có ý nghĩa với anh như thế nào đâu, nếu như không có hành động ngông cuồng mà em vừa nói, anh đã bỏ lỡ em rồi.”
Hứa Húc có chút ngạc nhiên: “Cho nên mới nói, lúc trước anh từ bỏ cơ hội đi du học, là vì chuyện xảy ra đêm đó sao?”
Bách Đông Thanh gật đầu.
Hứa Húc: “Nhưng mà anh cũng không tìm đến em mà?”
Bách Đông Thanh trầm mặc không nói gì.
Lúc đó anh quả thực là không có đủ dũng khí.
Hứa Húc vừa cười vừa hỏi: “Từ lúc nào thì anh bắt đầu thích em vậy?”
Cô vẫn cho rằng hẳn là sau khi hai người ở chung một nhà, cô càng chủ động hơn, cho nên anh mới thích cô, nhìn xem tình hình thực tế, hình như không giống với những gì cô nghĩ!
Bách Đông Thanh cong khoé môi, từ trong túi quần lấy ra một cây bút máy cũ: “Anh cũng không biết là từ lúc nào, nhưng chắc chắn là trước lúc em tặng anh cây bút máy này.”
Cây bút này Hứa Húc rất quen thuộc, là quà sinh nhật mà cô đã tặng anh lúc còn đi học, sau này khi ở bên nhau, cô nhìn thấy anh vẫn luôn sử dụng, nhưng cũng không có suy nghĩ nhiều.
Cô buồn cười lắc đầu, cố tình trêu chọc nói: “Thì ra anh thật là đã ngấp nghé bạn gái của bạn cùng phòng từ sớm rồi nha!”
Bách Đông Thanh có chút không được tự nhiên mím mím môi, nhỏ giọng lầu bầu: “Mấy chuyện như thế này anh cũng không tự kiềm chế được mà!”
Hứa Húc cười: “Cho nên đêm nay anh dẫn em đến đây là muốn làm gì?”
Bách Đông Thanh ngẩng đầu nhìn cô, nghiêm túc nói: “Ôn lại lần đầu tiên của chúng ta.”
Hứa Húc: “…”
Vì để ôn lại kỷ niệm xưa, còn cố tình diễn cảnh ngay tại ghế sô pha.
Đương nhiên, trải nghiêm đêm nay, so với lần trước đương nhiên là không thể so sánh nổi.
Ngày hôm sau rời giường, Bách Đông Thanh vẫn làm bữa sáng giống như lần đầu tiên, hai người cùng nhau ăn xong, thắp nhang tết bái tấm ảnh của Bách ba Bách mẹ, nắm tay cùng nhau đi xuống lầu, cứ như là một đôi tình nhân trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt.
Bởi vì là buổi sáng, vừa đúng lúc bà cụ hàng xóm đi mua thức ăn trở về, Bách Đông Thanh theo thói quen xắn tay áo, nhấc chiếc xe nhỏ chứa đầy thức ăn của bà cụ lên, quay người đem lên lầu giúp bà cụ.
Hứa Húc đứng bên ngoài toà nhà, nhìn xem bóng lưng gầy gò nhưng không còn vẻ đơn bạc của anh, đột nhiên liền nhớ lại hình ảnh của cậu thiếu niên mười năm về trước.
Không cần biết trước đó đã xảy ra chuyện gì, tình yêu chân chính trong lòng cô, hẳn là đã lặng lẽ nảy mầm từ buổi sáng hôm đó!
Cô cong môi cười cười, tiện tay hái một bông hoa nhỏ bên cạnh, cúi đầu nhẹ nhàng ngửi.
Giống như, thật sự muốn cảm ơn những năm tháng ngông cuồng đã trải qua!
-HOÀN TOÀN VĂN-