Người Thắng Cuộc

Chương 64


Đọc truyện Người Thắng Cuộc – Chương 64

Văn Diên là một nhiếp ảnh gia, ra nước ngoài để lấy cảnh, các bức ảnh rồi sẽ được trưng bày tại một buổi triển lãm cá nhân. Đương nhiên, cũng cần phải thông qua sự đồng ý của bọn họ, thậm chí còn phải ký một bản hợp đồng trao quyền đơn giản, để tránh cho đến lúc đó gây ra một ít hiểu nhầm đáng xấu hổ.

Theo lý mà nói, người bình thường có lẽ sẽ cảm thấy làm như vậy quá ư là phiền phức, nhưng thực sự không chống đỡ nổi với vị tiên sinh họ Văn khéo ăn khéo nói trước mặt này, phong độ nhẹ nhàng, nụ cười cũng tương đối có sức lan tỏa.

Du Dã gật đầu đồng ý trước tiên, một phần rất lớn cũng là bị sắc đẹp mê hoặc. Quý Khâm Sinh dường như đã nhận ra được điều đó, nhưng lại chẳng nhiều lời, Du Dã đồng ý, hắn cũng đồng ý.

Bọn họ là người yêu của nhau, Văn Diên sau khi đã trưng cầu ý kiến của bọn họ, muốn chụp một số bức ảnh riêng tư hơn. Trắng đen, sáng tối, sự phù hợp mỹ diệu nhất mà hai cỗ thân thể có thể đạt được.

Lúc thảo luận nội dung quay chụp, Quý Khâm Sinh hợp cạ với Văn Diên đến bất ngờ. Du Dã chỉ nghe người miêu tả thôi, cũng đã chệch hướng sang ảnh khỏa thân luôn rồi. Nhưng nghe Quý Khâm Sinh thảo luận với người kia, mọi thứ lại được nâng lên cảnh giới của nghệ thuật. Hai người nghiêm chỉnh đứng đắn, thành ra nom cứ như thể cậu là người dâm thấy dâm*.

*đầu óc bậy bạ nhìn đâu cũng thấy bậy bạ.

Có lẽ là do tương đối hợp nhau, Văn Diên hứng thú dâng cao, hỏi bọn họ nếu như có rảnh, có thể nào đi chụp luôn vào buổi chiều được hay không, ban nãy gã để ý thấy trên tay của bọn họ có nhẫn đôi, hỏi bọn họ vừa mới kết hôn có phải không?

Quý Khâm Sinh không trả lời, Du Dã bước tới, nắm lấy tay của người đàn ông: “Phải, cho nên bộ ảnh mà anh chụp cho chúng tôi chính là ảnh cưới.”

Văn Diên mỉm cười giơ chiếc máy ảnh DSLR lên: “Niềm vinh hạnh của tôi.”

Văn Diên vốn định thuê một địa điểm chụp, nhưng ban nãy trong lúc thảo luận, lại quyết định là cứ chụp ở căn biệt thự mà bọn cậu hiện giờ đang ở là được. 

Quý Khâm Sinh cùng người trao đổi số điện thoại, lại cung cấp địa chỉ nơi ở, chỉ chờ Văn Diên quay về sửa soạn thiết bị, là có thể bắt đầu vào việc ngay.

Trên đường trở về, bọn họ ngồi xe buýt, giáo đường cách nơi ở của bọn họ có hơi xa.

Trên xe chòng chành lắc lư, cả hai người đều mặc quần cộc, đầu gối tì đầu gối, trên xe ít người, ánh mặt trời bị cắt thành từng ô vuông nhỏ, di chuyển một cách chậm chạp trên thân thể của hai người.

Đường viền của quầng sáng có màu đỏ, hiện ra càng rõ nét hơn trên thân thể của con người, Quý Khâm Sinh đặt tay lên lưng ghế ở phía trước, gối mặt lên cánh tay, nhắm hai mắt, đang nghỉ ngơi, Du Dã nhìn chiếc nhẫn kia khúc xạ ánh sáng, vừa chói mắt vừa loá mắt, nhìn ngón tay của hắn bị phơi nắng đến đỏ bừng, như bị người mút một cái.


Du Dã nheo mắt nhìn được một lúc, vui sướng cực kỳ. Cậu bỗng dưng nổi tính nghịch ngợm, cậu cũng đặt tay mình vào trong ánh sáng, để cho ánh sáng kia chuyển từ trên chiếc nhẫn của cậu ra ngoài, nhảy nhót một cách linh hoạt trong xe buýt, nhảy hết từ điểm này sang điểm khác. 

Mới chơi chưa được bao lâu, tay cậu đã bị người tóm chặt. Du Dã bị dọa nhảy dựng, đối diện đôi mắt đã mở của Quý Khâm Sinh. Quý Khâm Sinh dậy rồi, kéo tay cậu đến trước mặt mình, hôn lên đó một cái.

Giống như ăn được một viên đường, trong lòng Du Dã ngọt lìm lịm, định nhào đến hôn môi, lại sực nhớ ra đây là nơi công cộng.

Cậu khó khăn lắm mới bứt được tầm mắt lưu luyến ra khỏi người Quý Khâm Sinh, vừa ngước mắt lên, liền thấy một cô bé tóc vàng ở phía đối diện cứ nhìn chằm chằm vào bọn họ miết, chạm mắt với cậu, còn nở nụ cười bẽn lẽn, trông cũng không có vẻ gì là ác ý, như là có một chút ngượng ngùng, còn kéo theo vẻ hâm mộ.

Du Dã cũng mỉm cười với cô bé, con người lúc đang yêu, trời trong nắng đẹp, không khí là vị ngọt, trông hết thảy mọi thứ, đều thấy đẹp đến vô cùng, giống như được phủ lên một tầng kính lọc, bao gồm cả người trong lòng.

Bởi vậy vào lúc di động của Quý Khâm Sinh đổ chuông, Du Dã đã không nhận ra rằng Quý Khâm Sinh có gì đó không ổn, hậu tri hậu giác*, cậu cảm thấy thời gian Quý Khâm Sinh trầm ngâm cầm di động quá dài, không giống như là trò chuyện, mà giống như một hồi giằng co trong yên lặng hơn. 

*hậu tri hậu giác: phát hiện muộn màng, chậm tiêu.

Cậu lại có thể nghe được loáng thoáng giọng nói ở đầu bên kia của điện thoại, là đang nói chuyện, chỉ là Quý Khâm Sinh không trả lời mà thôi.

Quý Khâm Sinh sau khi cúp điện thoại, cũng có chút mất hồn mất vía, lại như là mệt mỏi, hắn quay về tư thế nằm nhoài lên cánh tay mình một lần nữa, thả tay cậu ra.

Du Dã nhìn tay của mình, nhúc nhích ngón tay, cậu thích Quý Khâm Sinh dắt tay cậu.

Cậu không hỏi nhiều rằng liệu có phải chăng đã xảy ra chuyện gì, cậu muốn Quý Khâm Sinh tự mình nói ra hơn, gặng hỏi không có ý nghĩa. Những lúc người ta không muốn nói, nếu truy hỏi thì sẽ toát ra vẻ hùng hổ doạ người, cậu không muốn để cho bản thân mình trở nên quá mức cường thế.

Về đến nhà, Du Dã đi tắm trước. Đầu tóc mới được tạo kiểu đẹp đẽ của cậu di chuyển ở ngoài đường suốt cả một ngày, đã không còn giữ được nếp, chỉ trách sao chất tóc của cậu vừa mềm lại vừa phồng, chẳng thà cứ gội rửa một lần, rồi tạo kiểu lại một lần nữa, cũng tiện cho lát nữa đi chụp ảnh tươm tất hơn một chút. 

Cậu bước vào phòng tắm, di động phát nhạc, nước nóng chảy từ trên đỉnh đầu xuống, hoàn toàn không biết vừa có người bấm chuông ở ngoài cửa.

Cậu xả ướt tóc, mới nhớ ra mình không mang theo khăn tắm vào.


Kéo mở cánh cửa, Du Dã thò nửa đầu ra, gọi Quý Khâm Sinh, nhờ người nọ giúp cậu mang khăn tắm vào. Cậu nghe được loáng thoáng tiếng cửa bị đóng lại, Quý Khâm Sinh đi về phía cậu, giục giã với giọng dịu dàng, bảo cậu đi vào mau lên, chớ để bị cảm lạnh, một lát nữa hắn sẽ mang khăn tắm đến. 

Du Dã ngoan ngoãn trở về phòng tắm, nửa tiếng sau mới ra khỏi bồn tắm, rửa mặt, lau khô, sấy tóc, khăn tắm vẫn chưa được đưa vào.

Du Dã mở cửa, lại kêu mấy tiếng, không có người trả lời. Cậu mở cửa đi ra ngoài, việc phơi bày thân thể ra dưới ánh sáng, vẫn là một loại sự tình khiến cho cậu không quá dễ chịu, cậu che lại nửa người dưới mau chóng chạy về phòng, căn phòng nằm ở tầng hai, trong quá trình leo cầu thang, cậu nghĩ mà phát hờn, còn bảo rằng sợ cậu bị cảm lạnh, bây giờ cậu thật sự bị cảm lạnh rồi đây này. 

Vào phòng, thay quần áo, Du Dã hắt xì một tiếng vang dội. Cậu rút một tờ khăn giấy bịt mũi, chạy bình bịch xuống nhà với đôi chân trần, đi tìm Quý Khâm Sinh, tính sổ hết một lượt.

Người quên đưa khăn tắm cho cậu đứng ở trong sân, đang ngẩn người, cầm di động gõ nhoay nhoáy lên màn hình, thỉnh thoảng còn bấm vào một đoạn tin nhắn thoại. Du Dã vốn định tập kích bất ngờ, sau đó vò tóc của Quý Khâm Sinh cho rối bù lên, dùng chiêu này để trả thù người nọ vì đã không lấy khăn tắm cho cậu. 

Cậu xỏ dép lê vào, rón rẽn nhón chân, chuẩn bị thực hiện hành vi ấu trĩ. Lúc này cậu nghe thấy một đoạn tin nhắn thoại, âm thanh yếu ớt, tốc độ nói rất nhanh, là giọng nữ, nói xin lỗi, em muốn gặp anh.

Lượng thông tin của tin nhắn thoại này quá lớn, lại còn dùng tiếng Trung, Du Dã sửng sốt trong chốc lát, không biết có nên đi tới hay không.

Cậu khẽ khàng lui về bên khung cửa, đóng cửa lại, phát ra âm thanh, sau đó nện bước mạnh thêm, làm ra vẻ mới ra đến.

Quý Khâm Sinh quay đầu lại nhìn thấy cậu, cũng không có vẻ gì là hoảng loạn cho lắm, không giống như ăn vụng bị bắt quả tang, thay vào đó là hết sức tự nhiên mà cất điện thoại vào trong túi áo, lại nhớ ra vụ khăn tắm, “a” một tiếng, đi về phía cậu với vẻ mặt sực tỉnh, áy náy mà nói lời xin lỗi: “Tôi quên mất, xin lỗi.”

Du Dã vò khăn giấy đang cầm trong tay thành một cục, hừ mấy tiếng, cũng không có ý định truy cứu, rồi cũng bỏ qua một cách dễ dàng.

Trong lòng không phải là không có sợ hãi, nhưng cậu vẫn giữ nguyên cách nghĩ kia, cậu muốn chờ đến khi nào Quý Khâm Sinh muốn nói cho cậu biết, rồi sau đó tính tiếp.

Trình Sở đã từng châm biếm tật xấu này của cậu, y nói rằng có một số chuyện tất nhiên là nên truy cứu thì tốt hơn.

Những người thật sự làm chuyện thẹn với lòng mình thì đâu có bao giờ sẽ tự giác thú nhận, nếu như có nghi ngờ thì nhất định phải điều tra cho rõ, bằng không đã bị người ta cắm sừng rồi, mà vẫn còn tin tưởng một cách ngốc nghếch, như thế không phải là dại dột sao.


Lúc đó Du Dã còn hùng hồn dõng dạc mà phản bác, nói rằng như thế là có sự tín nhiệm đối với người yêu, không phải là dại dột.

Bọn họ là đang thảo luận về chuyện của Từ Dục, hậu quả không cần phải nói, Du Dã đã bị vả bôm bốp vào mặt.

Chuyện tương tự xảy ra mà đối tượng là Quý Khâm Sinh, cậu bằng lòng tin tưởng Quý Khâm Sinh, bởi vì Từ Dục khác với Quý Khâm Sinh, bọn họ không giống nhau, cậu tin Quý Khâm Sinh sẽ không phản bội cậu.

Buổi chiều, Văn Diên mang theo thiết bị đến, thế rồi lại đưa ra yêu cầu bọn họ cởi sạch.

Du Dã trông về phía Quý Khâm Sinh với vẻ hơi lúng túng, chẳng ngờ rằng Quý Khâm Sinh lại cau mày, cũng không phải là hoài nghi Văn Diên có ý đồ riêng, mà là xuất phát từ khát vọng độc chiếm, nỗi khát vọng độc chiếm này, vào cái lần trước đó Du Dã bị người này dùng viên nước đá kích thích, đã cảm nhận được.

Quý Khâm Sinh không mong muốn, cũng không chấp thuận việc thân thể của Du Dã sẽ xuất hiện ở trong hình. Hơn nữa, trong lời nói của Quý Khâm Sinh xuất hiện một cụm từ chuyển ý. Hắn nhìn Văn Diên, dùng ngữ điệu chắc nịch nói: “Anh Văn cũng là người ở trong vòng nhỉ.”

Quý Khâm Sinh từ lần đầu tiên nhìn thấy Văn Diên, đã có thể cảm nhận được khí tràng tương đồng với mình ở trên người của đối phương, cùng là công, tương đối xuất sắc, không nên trách hắn có tâm đề phòng, chỉ là hắn yêu say đắm người yêu của mình, hắn sẽ đố kỵ.

Du Dã nghe Quý Khâm Sinh từ chối thẳng thừng như vậy, lại nghe được lý do từ chối, trên mặt nóng bừng đến nỗi chịu không nổi, xấu hổ dã man.

Mà chuyện ghen tuông, đặt ở bên trong tình yêu cuồng nhiệt, thì lại là tình thú.

Cuối cùng Văn Diên cũng nhượng bộ đồng ý, chỉ chụp nửa người trên, sẽ không chụp những nội dung quá mức nhạy cảm. Nội dung của tư thế thì bọn cậu tự mình phát huy, chỉ cần biểu lộ ra được sự thân mật ở bên trong tình yêu cuồng nhiệt là được rồi.

Vì vậy những hình ảnh như là hôn môi, trán kề trán, tay dắt tay, vành tai dụi vào tóc mai, quàng eo ôm mông. Du Dã để trần nửa người trên, cánh tay của Quý Khâm Sinh trói chặt bờ vai của cậu từ phía sau, đôi môi kề sát bả vai của cậu, há miệng, ngậm vào thật khẽ, hết thảy đều được lưu lại trong máy ảnh của Văn Diên.

Văn Diên rất hài lòng với những bức ảnh chụp được, gã mang theo máy tính xách tay, lập tức đổ ảnh vào máy tính, kiểm tra hiệu ứng quang sai màu* ở trên macbook, còn tiện tay mở photoshop chỉnh sửa ảnh.

Hình ảnh được chọn ở chế độ trắng đen, làm cho những chi tiết trên kết cấu vân da của nhân vật trông tương đối xuất sắc, duy chỉ có một tấm thảm đỏ quấn quanh người của hai bọn họ là có màu sắc, ở giữa hai màu trắng đen, tương đối nổi bật và chói mắt, cũng như đang quấn tại vị trí riêng tư ở nửa thân dưới của hai người, tấm thảm đỏ này tràn ngập sắc thái của sự cám dỗ cấm kỵ.

Tương đương với thảm đỏ, là ánh mắt bọn họ trao cho nhau mỗi khi đối diện với nhau.

Chẳng ai có thể nghi ngờ bọn họ không phải là một đôi, bởi vì tầm mắt của bọn họ nhìn về phía nhau, là bốc lửa mà đặc sệt, nóng bỏng mà lộ liễu.

Tựa như giây tiếp theo là sẽ ôm hôn, nhưng lại đang khắc chế bản năng của mình. Trong bức ảnh có tình ý, dục vọng và tình yêu hết sức rõ ràng.


Văn Diên gật đầu liên tục, sau đó lại bảo bọn họ mặc quần áo vào, ban nãy gã nhìn thấy nhà bọn họ có một khoảng sân nhỏ, cũng rất thích hợp chụp ảnh.

Bây giờ là chạng vạng, ánh sáng vừa phải, sẽ không bị phơi sáng, cũng không cần chiếu sáng.

Du Dã quay trở vào thay quần áo, tiện thể dùng khăn mặt lau người, ban nãy nhằm để tạo hiệu ứng, Văn Diên bôi lên cơ thể cậu không ít dầu. Quý Khâm Sinh thì lại không bị động chạm gì trên người cả, dựa theo lời giải thích của Văn Diên, là diện tích vùng hở ra của hắn tương đối lớn, mà Quý Khâm Sinh, không cần bôi dầu cũng đã đủ gợi cảm rồi. 

Cách nói này làm Du Dã cảm thấy có chút kiêu hãnh lại có chút nghiến răng, anh chàng Văn Diên này thực sự rất giỏi khiến cho người ta có cảm giác nguy cơ rình rập.

Cậu ở trong phòng tắm nhanh chóng lau chùi thân thể, đến lúc đi ra, cậu nhìn thấy Văn Diên ở trong sân nói chuyện gì đó với Quý Khâm Sinh.

Cậu rảo bước đi tới, cuộc đối thoại giữa hai người ngừng lại.

Du Dã nhíu mày: “Các anh đang nói chuyện gì?”

Quý Khâm Sinh vươn tay ra quàng lấy eo cậu, ôm cậu vào lòng, sau đó hôn lên huyệt thái dương của cậu một cái: “Anh Văn nói đã từng gặp tôi một lần, tôi mới nhớ ra.”

Du Dã hơi kinh ngạc, nhìn về phía Văn Diên. Văn Diên có vẻ đăm chiêu mà gật đầu, mỉm cười: “Đúng vậy, có điều khi ấy tôi không biết, anh ấy sẽ hẹn hò với một người bạn trai.”

Lời này ý tứ sâu xa, Du Dã chưa kịp nghiền ngẫm cho kỹ, Văn Diên đã nói: “Mặt trời sắp xuống núi, chúng ta tiếp tục đi. Yên tâm đi, ảnh cưới của các anh, tôi sẽ làm cho các anh hài lòng.”

========================================================

Chú thích (Góc bổ/hại não):

1. Hiệu ứng quang sai màu (Chromatic Aberration Effect): nói một cách đơn giản, là hiện tượng ảnh chụp bị nhòe, nhiễu, hoặc viền mờ ở ranh giữa các vùng màu sắc có sự tương phản lớn. Phần lớn thời gian, các nhiếp ảnh gia sẽ điều chỉnh thông số máy để tránh gặp phải hiện tượng này và thu được những bức ảnh rõ nét, nhưng cũng có đôi khi người ta còn lợi dụng hiện tượng này để tạo ra các bức ảnh trông khá là nghệ thuật.

Trong vật lý quang học, quang sai màu là một hiệu ứng do sự tán sắc trong đó có một thấu kính không thể tập trung tất cả các màu vào cùng một hội tụ. Hiện tượng này biểu hiện dưới dạng “viền” màu dọc theo các ranh giới phân tách các phần tối và sáng của hình ảnh, bởi vì mỗi màu trong phổ không thể được tập trung tại một điểm chung duy nhất. Do tiêu cự f của thấu kính vào chiết suất n, nên các bước sóng ánh sáng khác nhau sẽ được tập trung vào các khác nhau.

—————————-

Editor: Chương này đăng muộn vì kiến thức nhiếp ảnh của tôi không sâu lắm, sợ sai nghĩa vài chỗ nên cần kiểm tra ;””;


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.