Đọc truyện Người Thắng Cuộc – Chương 44
Quý Khâm Sinh yên lặng nhìn cậu, tầm mắt dừng lại trên môi cậu một hai giây. Ngay đúng lúc cậu cho rằng mình có thể nhận được một nụ hôn, Quý Khâm Sinh lại ngồi xổm người xuống, cánh tay đặt trên đầu gối, duỗi một ngón tay ra, chạm thật nhẹ vào bắp chân của cậu.
Nơi đó có một vết đỏ, hơi tím bầm, là do mới nãy ở trên đường bị hòn đá nhỏ bắn vào. So với tán tỉnh lộ liễu, kiểu quan tâm trong lúc vô tình này đối Du Dã mà nói, càng đáng sợ hơn. Cậu gần như là theo bản năng mà co rúm lại, gập chân lên, muốn giấu ở đằng sau chân còn lại.
Quý Khâm Sinh vươn tay bắt lấy mắt cá chân của cậu, dùng một lực nhẹ nhàng nhưng không kém phần cứng rắn, kéo chân của cậu ra. Nhiệt độ lòng bàn tay của Quý Khâm Sinh rất cao, bởi vì đang là mùa hè, bao bọc xung quanh mắt cá chân của cậu, hơi nóng, gần như là quá nóng.
Du Dã nhìn người đàn ông ngồi xổm ở trước mặt cậu, nhìn hắn rũ mí mắt xuống, xem vết bầm nhỏ xíu ở trên đùi cậu. Cậu cuối cùng là rút chân ra khỏi tay người nọ, mất tự nhiên mà bắt chéo ra sau, không cho người nhìn nữa: “Vốn là cũng chẳng đau lắm, anh không nói tôi cũng không biết chỗ đó bị bầm.”
Vỏ bọc que kem còn bị cậu nắm chặt trong tay, vào ngày mùa hè, chỗ đường còn sót lại đều bị hấp chảy ra ngoài, hơi dinh dính. Lòng bàn tay của cậu lại ra một tầng mồ hôi, xúc cảm cực kỳ tồi tệ. Giống y hệt như những gì cậu đang cảm nhận được lúc này đây, có một loại cảm giác tồi tệ, khó lòng thoát ra khỏi hơi nóng và sự dính nhớp.
Quý Khâm Sinh nâng mí mắt lên, trông thẳng về phía cậu, ánh mắt lại như đang nhìn một đứa trẻ không hiểu chuyện. Du Dã tránh khỏi tầm mắt của hắn, khe khẽ nghiêng đầu, đôi môi thoáng mím lại.
Cậu không nhìn người đàn ông, nhưng có thể cảm giác được đối phương. Những gợn sóng lăn tăn truyền đến từ trong không khí, cái bóng ở trên mặt đất, mùi nước hoa nhàn nhạt có thể khẽ ngửi được xa xa gần gần. Không phải mùi của Quý Khâm Sinh, có lẽ là ban nãy trong lúc khiêu vũ bị dính vào.
Đầu bên kia của băng ghế dài bị người ngồi lên, phát ra tiếng kẽo kẹt nhè nhẹ. Cánh tay của cậu đụng phải thân thể của một người khác, cậu cảm thấy vai mình bị cọ qua thật khẽ, da thịt chạm vào nhau, lưu lại một chút nhiệt độ, rồi lại nhanh chóng rút đi.
Quý Khâm Sinh cứ như thể chỉ là đụng phải cậu trong lúc vô tình, lại không muốn làm cậu bực bội, bèn ngồi dịch ra, cách xa một khoảng. Cậu là nhìn thấy hành động này từ cái bóng ở trên mặt đất, ánh hoàng hôn nghiêng nghiêng mà chiếu bóng của bọn họ lên mặt đất, tuy rằng cậu không nhìn hắn, nhưng nhất cử nhất động của hắn, cậu đều biết.
Quý Khâm Sinh đặt tay lên ghế, hai cái bóng ở trên mặt đất trông như là đang nắm tay, thân mật lạ lùng. Du Dã nghe thấy hắn nói: “Muốn đi sao không nói một tiếng?” Trong giọng nói thực ra cũng không có ý trách móc, chỉ là một câu hỏi đơn giản.
Du Dã cuối cùng cũng chịu quay mặt lại, cậu không biết rằng, nhìn từ góc độ của Quý Khâm Sinh, môi trên của cậu hơi hơi dẩu lên, có điểm đáng yêu, lộ vẻ giận dỗi, tuy vậy Du Dã cũng không nói mấy câu trẩu trẩu kiểu như “anh quản tôi”, chỉ nói là cậu chẳng quen biết người nào ở bữa tiệc, cảm giác chơi không vui lắm.
Cậu còn nói vốn dĩ muốn báo cho Quý Khâm Sinh một tiếng, nhưng khi đó hắn đang khiêu vũ, cậu không tiện tìm hắn. Quý Khâm Sinh bật cười: “Có gì đâu mà không tiện, em là tôi dẫn đến, chơi không được vui cũng là do tôi chăm sóc không chu đáo.”
Đích thực là chăm sóc không chu đáo, hắn vừa đưa cậu tới bữa tiệc, đã biến mất không thấy bóng dáng, trong chốc lát thì chơi đàn guitar, trong chốc lát thì lại là khiêu vũ, bận đến gần như chẳng có cách và cũng không thể nào nói với hắn được một câu.
Nhưng đây là chốn đất khách quê người, cậu chỉ quen biết Quý Khâm Sinh, bọn họ sử dụng chung một loại ngôn ngữ, ở trong bữa tiệc, cậu chẳng quen biết một ai, điều đó khiến cho cậu có một loại cảm giác cô đơn sâu sắc. Có lẽ là do thường xuyên sáng tác trong trạng thái phong bế (khép kín) suốt một khoảng thời gian dài, ở một số thời điểm, cậu quá mức cảm tính.
Cậu biết tùy tiện rời đi như vậy rất thất lễ, nhưng cậu là Du Dã. Cậu cảm thấy như vậy thoải mái, bèn cũng cứ như vậy mà làm, không buồn nghĩ đến hậu quả.
Du Dã nhìn chằm chằm mặt đất, không lâu sau đó lại có một con chim bồ câu bay tới, thoạt trông gần giống y hệt con vừa rồi, Du Dã không phân biệt được hình dạng khác nhau của chim bồ câu, chỉ đơn thuần cảm thấy chim bồ câu bị Quý Khâm Sinh doạ bay mất đã quay trở lại, khóe miệng bất giác lộ ra một chút ý cười.
Nhưng trên người cậu không còn thứ gì có thể cho bồ câu ăn, vì thế cậu nâng tay lên dùng cùi chỏ huých huých Quý Khâm Sinh, hỏi người nọ có mang theo đồ ăn ở trên người hay không. Vốn dĩ chẳng hề ôm hi vọng gì, nhưng cậu cũng không có ý định chiến tranh lạnh với Quý Khâm Sinh.
Bọn họ vừa mới quen, Quý Khâm Sinh không cần phải chịu trách nhiệm cho “trái tim thủy tinh” của cậu. Cậu cũng không muốn mặt nặng mày nhẹ với nguồn cảm hứng viết lách của mình, bèn thuận miệng tìm đại một đề tài.
Nào nghĩ tới Quý Khâm Sinh còn thật sự có đồ ăn, một túi bánh quy nhỏ, bánh quy được bọc một lớp đường, dát nho khô thơm ngon. Du Dã bẻ bánh quy thành mấy mẩu vụn nhỏ, khẽ khàng ngồi xổm xuống, tung đến trước mặt con chim bồ câu.
Chim bồ câu kêu gù gù mà dè dặt tới gần hai con người, bất chợt gắp bánh quy lên bỏ chạy, là một con chim bồ câu nhát chết. Du Dã bị nó chọc cười điên đảo, toàn thân run lên vì cười, cậu quay đầu lại hô to “anh xem”, kết quả là đột nhiên không kịp phòng bị mà rơi vào trong ánh mắt của Quý Khâm Sinh.
Quý Khâm Sinh chống cằm, hơi nghiêng mặt sang nhìn cậu, khóe môi là mỉm cười, đáy mắt là chiều chuộng, tầm nhìn là ấm áp. Hắn nhìn cậu, ánh mắt ấy tựa như một hồ nước sâu thăm thẳm, khiến cho Du Dã bị rơi vào trong đó một cách thiếu cảnh giác.
Cậu há miệng, quên sạch hết tất cả những điều muốn nói. Quý Khâm Sinh hỏi cậu: “Nhìn cái gì?” Miệng của Du Dã đóng đóng mở mở, rốt cuộc vẫn không thể nào nói cho hết lời. Cậu ngậm miệng, lắc đầu, quay đầu sang nhìn chim bồ câu, ngẩn ngơ thẫn thờ.
Có tiếng bước chân tới gần cậu, dừng lại sau lưng cậu. Cả người cậu đều bị che phủ bởi một cái bóng, chim bồ câu lại một lần nữa bị dọa chạy mất, lúc giương đôi cánh bay ra một phiến lông chim. Du Dã duỗi tay bắt lấy trong vô thức, cậu cũng bắt được, phiến lông chim bị cậu nắm ở trong tay, vô cùng mềm mại, chứa một chút hơi ấm còn sót lại.
Quý Khâm Sinh đi vòng qua trước mặt cậu, ngồi xổm xuống chung với cậu, mặt đối mặt. Quý Khâm Sinh hỏi cậu: “Ban nãy cậu định nói gì?”
Du Dã thành thật trả lời: “Quên rồi.”
Quý Khâm Sinh lại nhét đóa hoa của Du Dã vào trong tay cậu một lần nữa, cùng một chỗ với chiếc lông chim bồ câu kia.
Du Dã nhìn những món đồ trong lòng bàn tay: “Anh không nhận sao?”
Quý Khâm Sinh lắc đầu: “Đổi một thứ khác.”
Du Dã chưa kịp hỏi còn thứ gì nữa, Quý Khâm Sinh đã trả lời cậu bằng hành động. Hắn nói muốn ăn kem, hắn liếm bờ môi của hắn.
Du Dã bị người đỡ tay sau gáy, cường thế mà ghì cậu lai, đầu lưỡi, hàm răng, mỗi một nơi đã từng liếm qua kem, đều lần lượt bị quét qua, dùng sức như thể muốn cắn nuốt cho bằng sạch một chút vị ngọt cuối cùng trong miệng cậu.
Du Dã không thể ngồi xổm được nữa, cậu nghẹn ngào rên một tiếng, để giữ thăng bằng cho thân thể, đầu gối bên phải đập xuống đất, có chút đau. Cảm giác đau này gọi thần trí của cậu về được một chút, cậu mở mắt ra, phát hiện đôi mắt của Quý Khâm Sinh đang nhắm, lông mi rất dài, gần như sắp cọ vào mặt cậu.
Quý Khâm Sinh dường như cảm nhận được sự mất tập trung của cậu, thoáng rời khỏi bờ môi của cậu. Hắn điều khiển ngón tay nhẹ nhàng mân mê sau gáy cậu, cuối cùng men theo cổ của cậu, vuốt ve một đường, trượt tới vành tai của cậu, cuối cùng đáp xuống đôi môi đang hé mở vì thở dốc của cậu, cất giọng tựa như xen lẫn một chút tiếc nuối: “Vị kem, hết mất rồi.”