Đọc truyện Người Thắng Cuộc – Chương 40
Cậu bạn đi cùng với Quý Khâm Sinh, vào lúc kỳ nghỉ trôi qua phân nửa, nhận một cú điện thoại, vội vã quay trở về. Sức khỏe của mẹ cậu ta xảy ra vấn đề, cần phẫu thuật gấp, cậu ta phải tức tốc đi về để hộ tống.
Trước khi rời đi, cậu bạn tự giác để lại chìa khóa của căn biệt thự, bảo Quý Khâm Sinh không cần phải về cùng với cậu ta, cứ chơi cho thỏa thích, trước khi đi gọi người giúp việc đến dọn dẹp một chút là được. Quý Khâm Sinh vốn định rời đi theo, nhưng nếu đồng học đã nói như vậy, thì cũng vui vẻ đồng ý.
Trong lòng hắn ghi nhớ phần ân nghĩa này, sẽ hoàn trả ở thời điểm thích hợp. Khi Lục Văn mang theo bánh quy đến thăm, Quý Khâm Sinh đang cắt trái cây ở trong phòng bếp. Ngoài cửa là Lục Văn mặc áo may ô, đội mũ, híp mắt nhoẻn miệng cười với hắn, mang theo hết cả ánh mặt trời ở bên ngoài vào.
Lục Văn quơ quơ bịch bánh quy trong tay: “Chào buổi trưa.”
Quý Khâm Sinh ở trước mặt rõ ràng là vừa mới tỉnh dậy, mặc áo choàng tắm lỏng lẻo, lộ ra một nửa tấm ngực trần, đỡ khung cửa nói giọng khàn khàn: “Đến sớm như vậy.”
Lục Văn đi vào, đôi mắt đảo một vòng quanh nhà: “Không quấy rầy anh chứ hả?”
Lời nói của Lục Văn có ý riêng, một căn biệt thự lớn như vậy, chung quy không thể là một người ở. Thêm cả ban nãy ở huyền quan, cậu nhìn thấy hai đôi giày thể thao có kích cỡ khác nhau, đều là size của nam giới. Bởi vậy cậu hỏi một câu mang tính chất thăm dò, lại không nhận được câu trả lời.
Quý Khâm Sinh đã quay vào bếp, đó là một quầy chế biến đồ ăn dạng mở, hình chữ L. Trái cây đã cắt nằm ngổn ngang ở trên thớt gỗ, Quý Khâm Sinh đang cầm một quả đào chín mọng trong tay, màu hồng phấn, tươi non cực kỳ.
Lục Văn đặt bịch bánh quy thắt nơ con bướm mang theo ở trên quầy chế biến, nhìn lướt qua chỗ trái cây Quý Khâm Sinh đã cắt, có cam, dâu tây, chuối tiêu. Bên cạnh còn có máy ép nước trái cây, chắc là đang làm đồ ăn sáng.
Quý Khâm Sinh đặt quả đào lên trên một chiếc thớt gỗ sáng màu, dùng dao cắt xuống, chảy ra không ít nước. Lục Văn nhìn chăm chú vào đôi tay của Quý Khâm Sinh, cho dù là đang cắt trái cây, cũng cảnh đẹp ý vui như vậy, cho đến khi Quý Khâm Sinh bốc lên một miếng cùi đào, đưa tới bên môi cậu, muốn cho cậu ăn thử.
Lục Văn không từ chối, cậu phối hợp há mồm, ánh mắt lại dừng ở trên mặt của Quý Khâm Sinh. Quý Khâm Sinh nhìn cậu cười, giống như là cho mèo ăn, mãi cho đến khi đầu lưỡi của cậu đưa ra một chút, nụ cười kia liền phai nhạt, ánh mắt lại sâu hơn mấy phần.
Cậu liếm qua cùi quả, quả nhiên, rất mọng nước, vị ngọt đọng trên đầu lưỡi một lát, trong nháy mắt khuếch tán. Cậu ngậm lấy cùi đào, hàm răng lại gõ nhẹ lên tay của Quý Khâm Sinh, hơi hơi dùng sức, để lại một dấu răng không đậm không nhạt ở phía trên.
Lục Văn không nuốt cả miếng xuống, mà là cắn rời nửa đoạn, nước tự nhiên chảy ra từ chỗ cắn, dọc theo lòng bàn tay của Quý Khâm Sinh, chảy một đường đến tận khuỷu tay.
Cậu khe khẽ “ui chao” một tiếng, khổ não thay cho Quý Khâm Sinh: “Quả đào này hơi chín quá!” Tuy rằng nói như vậy, tuy rằng bên cạnh phía tay phải của cậu chính là khăn giấy, nhưng cậu lại cười tủm tỉm ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế đẩu chân cao, chẳng mảy may có bất kỳ ý tứ muốn hỗ trợ đưa khăn giấy gì cả.
Quý Khâm Sinh dửng dưng liếc mắt nhìn cậu, như thể không phát giác ý đồ xấu của cậu, tiếp tục cắt trái cây. Lục Văn thấy người nọ không có phản ứng, bèn thò tay nhặt trái cây từ trong đĩa mà ăn, dâu thì chua, cam thì ngọt, hương vị trái cây lan tỏa trong miệng, khiến người ta cảm thấy tâm tình rất tốt.
Quý Khâm Sinh rửa tay, thấy cậu ăn đến không dừng được, cũng đành từ bỏ ý định ép nước, cất máy ép nước trái cây đi, lấy ngũ cốc sữa chua hoa quả từ trong tủ lạnh, đổ đầy một bát, bỏ thêm hai trái việt quất vào.
Lục Văn kinh ngạc nói: “Ăn ít thế thôi sao?” Quý Khâm Sinh lấy bánh mì và bơ đậu phộng từ trong chạn ra, ý bảo không chỉ có chỗ này.
Chắc vốn dĩ là còn có trái cây, nhưng nhìn cậu ăn đến là vui vẻ, nên nhường luôn cho cậu. Lục Văn bấy giờ mới muộn màng nhận ra mình giành đồ ăn của người khác, bắt đầu thấy xấu hổ. Cậu cố ý hỏi: “Một mình anh ở đây?”
Mới nãy không nhận được đáp án, bây giờ lại hỏi đến tiếp. Quý Khâm Sinh nhìn cậu, ánh mắt kia giống như nhìn thấu cậu, Lục Văn không nhịn được rụt cổ một cái. Cậu không rõ vì sao lại nghĩ tới ngày hôm qua Quý Khâm Sinh cởi áo tắm cho cậu, ý định ban đầu của cậu là trêu ghẹo đối phương một chút, rốt cuộc chính mình mới là người thua lỗ.
Thủ pháp sờ người của Quý Khâm Sinh quá lão luyện, chỉ sờ qua sờ lại một cái bên trong áo tắm của cậu, đã khiến cho cậu nổi phản ứng. Cuối cùng cậu đành phải cởi áo tắm trên người ra một nửa, phủ lên đũng quần, sau đó ôm ván lướt sóng, che chắn trở về nơi ở.
Cậu đã hỏi, Quý Khâm Sinh tự nhiên sẽ đáp, nhưng đáp một cách vô cùng mập mờ nước đôi, nói ngày hôm qua thì không, hôm nay thì đúng. Lục Văn đá rơi dép lê xuống, bước chân trần trên sàn nhà, cậu vòng qua quầy chế biến, dừng lại bên cạnh Quý Khâm Sinh, nói: “Ăn trái cây của anh, trả lại cho anh một phần ăn sáng nhé.”
Quý Khâm Sinh nói không cần, nhưng Lục Văn đã lấy hết nguyên liệu nấu ăn ra. Thế là hắn cũng mất tiêu ý định can ngăn, đứng sang một bên chờ Lục Văn làm bữa sáng cho hắn.
Hắn nhìn sau gáy của Lục Văn, nơi đó hiện ra một vệt ửng hồng do phơi nắng, đuôi tóc có phần tán loạn, hơi hơi vểnh lên. Áo may ô ôm sát vòng em nhỏ nhắn, quần thể thao, bàn chân trần bước đi thoải mái trên sàn nhà lát gạch men sứ.
Lần đầu tiên tới nhà người ta làm khách, mà lại không biết khách khí. Quý Khâm Sinh cảm thấy thật thú vị, càng yêu thích cảm giác mà Lục Văn mang đến cho hắn, rực rỡ xán lạn nhưng không làm bỏng người, một tia nắng ấm dịu dàng nhưng lại không dễ gì nắm bắt được.
Trong làn hơi nước mịt mù, Lục Văn vô thức ngâm nga một bài hát, giọng của cậu rất hay, âm thanh khi hát lên cũng trong trẻo, thân thể cũng chuyển động, nhảy nhót theo trong vô thức, ngọn tóc khe khẽ rung động. Chút rung động này lại giống như đang cọ vào trong trái tim của Quý Khâm Sinh, hơi ngứa ngáy.
Lục Văn luộc mỳ, đang nếm thử mùi vị. Dùng cái muôi đảo qua nồi nước dùng một lần, sau đó nhấc lên liếm một cái. Lúc này Quý Khâm Sinh ở phía sau cậu hỏi cậu đang làm gì. Lục Văn cầm muôi quay đầu lại, thành thật trả lời: “Nếm thử mùi vị.”
Quý Khâm Sinh hỏi có ngon không, Lục Văn đương nhiên nói là ngon, cậu đưa cái muôi tới bên môi của Quý Khâm Sinh, y hệt như ban nãy người này đút trái cây cho cậu ăn, bảo hắn nếm thử một miếng.
Cái muôi sáng bóng, khúc xạ tia sáng chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ thành nửa vệt, rơi vào trên mặt Quý Khâm Sinh. Tia sáng kia đi qua sống mũi của hắn, hốc mắt sâu hoắm, rơi vào hàng lông mi mảnh dài.
Lục Văn nhìn vệt sáng kia, có chút xuất thần. Thực ra cậu cũng không phải là đang nhìn vệt sáng, cậu là đang nhìn người. Vào lúc Quý Khâm Sinh ngậm lấy cái muôi, cậu mới định thần lại: “Mùi vị ổn không?” Quý Khâm Sinh mỉm cười nhìn cậu, nói ngon.
Lục Văn tự đắc nói: “Đương nhiên.” Cậu vặn nhỏ lửa. Cậu nói muốn được thưởng, được trả công. Giống y như ngày hôm qua Quý Khâm Sinh giúp cậu cởi áo tắm, cũng muốn được trả công.
Quý Khâm Sinh ở phía sau cậu hỏi cậu muốn được trả công thế nào, Lục Văn không nhìn thấy vẻ mặt của Quý Khâm Sinh lúc đặt ra câu hỏi này. Nhưng cậu chẳng buồn bận tâm, có một số việc, một khi đã có bầu không khí, thì cứ thế mà làm, sẽ không lúng túng.
Cậu nhặt một miếng cùi đào đã được cắt lát từ trong đĩa đựng trái cây lên, ngậm trong miệng, xoay người rướn tới, muốn đòi phần thưởng của mình.
Hương vị của quả đào ra tràn ra giữa khóe môi của hai người, ngọt lịm, bị đầu lưỡi nghiền nát, nhoe nhoét, dính vào bên mép của Lục Văn. Cậu hơi thở hổn hển lui về phía sau một chút, mỉm cười nhìn Quý Khâm Sinh, cũng không biết là đang cười cái gì, mãi cho đến khi Quý Khâm Sinh hôn lên một lần nữa, liếm sạch sẽ phần cùi đào ở trên khóe môi cậu.