Đọc truyện Người Thắng Cuộc – Chương 27
Tầm mắt của Quý Khâm Sinh lần lượt đảo qua đôi mắt mỏi mệt, hốc mắt lõm sâu, đôi môi tái nhợt của Du Dã, hắn nhíu mày, hỏi Du Dã đi khám bác sĩ chưa. Du Dã uể oải lắc lắc chiếc điện thoại di động trên tay, hắng giọng: “Đây chẳng phải là vì anh muốn tới sao.” Ẩn ý là, lấy đâu ra thời gian để đi khám.
Quý Khâm Sinh duỗi tay ra trước, kéo Du Dã đi thẳng vào phòng ngủ. Du Dã không hề chống cự gì, gần như là dung túng Quý Khâm Sinh cứ thế mà tiến vào lãnh địa riêng tư của cậu, phòng ngủ. Đại khái là bởi vì tâm lý phòng vệ của người bị bệnh đều tương đối yếu ớt, có thể bị đánh bại một cách dễ dàng.
Cậu nhìn Quý Khâm Sinh lột áo khoác ra cho cậu, bọc cậu kín mít, lại hỏi có khẩu trang hay không, bên ngoài gió lớn. Trước khi ra cửa, Quý Khâm Sinh còn ân cần hỏi cậu, có điều gì cần căn dặn chị Ngô hay không.
Du Dã ủ rũ ngước đôi mắt lên từ sau mớ tóc mái lộn xộn, lia mắt đến chị Ngô – người đã bắt đầu bận rộn dọn dẹp tủ lạnh ở trong bếp, chỉ vào cửa thư phòng, nói chỗ nào cũng được, chỉ cần đừng vào gian phòng kia thôi.
Quý Khâm Sinh đi vào bếp bàn giao với chị Ngô vài câu, rồi lại đi đến định dìu Du Dã xuất môn. Du Dã chỉ cảm thấy cả người đều bứt rứt khó chịu, cậu bị cảm lạnh, không phải gái ở cữ, huống chi người hầu trong nhà của Quý Khâm Sinh còn đang ở phía sau, cậu không biết người này là Quý Khâm Sinh đích thân thuê về làm, hay là gia đình nhà họ Quý thuê trường kỳ.
Nếu là ý trước thì không sao, nếu là ý sau, e rằng chẳng bao lâu nữa, cha mẹ của Quý Khâm Sinh đều sẽ được nghe nói về một nhân vật là cậu.
Cậu thoáng dùng sức rút tay ra khỏi người Quý Khâm Sinh, đút vào trong túi. Quý Khâm Sinh ngẩn ra, không nhiều lời, chỉ đóng cửa lại thật nhẹ nhàng, đi tới trước thang máy, ấn nút, thang máy đến, còn duỗi tay đỡ cửa, nghiêng người để cho cậu vào trước, cực kỳ có giáo dục, rất lịch thiệp.
Tuy rằng những lời đồn đại về thói trăng hoa của Quý Khâm Sinh rất nhiều, nhưng chẳng hề có một ai chửi hắn cặn bã. Có lẽ cũng có liên quan đến cách xử sự làm người, phong độ nhã nhặn của hắn.
Trong lòng suy nghĩ lung tung, Du Dã dựng cổ áo lên, chắn gió, nhân tiện vùi cằm vào. Cổ của cậu sợ lạnh, nhất là bây giờ hơi sốt nhẹ, lại càng sợ lạnh hơn.
Quý Khâm Sinh nhìn bộ dạng này của cậu, khẽ mỉm cười giơ ngón tay lên, quẹt nhẹ lên phần da thịt lộ ra bên lỗ tai của cậu, trượt xuống, lại chạm phải cổ của cậu. Ngón tay của Quý Khâm Sinh không lạnh, chạm vào cần cổ, theo lý mà nói, cũng không kích thích. Vậy mà Du Dã lại giống như bị đụng phải đá băng, xuýt xoa một tiếng, co rụt cổ lại như hạ lệnh cấm, tránh sang bên cạnh, lại trừng mắt về phía kẻ thủ ác.
Một chuỗi phản ứng của cậu, lại càng khiến cho nụ cười trên khuôn mặt của Quý Khâm Sinh thêm rạng rỡ. Du Dã túm chặt cổ, lầu bầu nói: “Nhột lắm.” Đích thực là rất nhột, cậu sợ nhất là bị người ta sờ vào cổ, ở trên giường.
Ngay cả khi không ở trên giường, sờ vào cổ cậu như vậy, cũng làm cho cậu cảm thấy tê dại giống như bị điện giật, tương đương với điểm nhạy cảm, cậu không tin Quý Khâm Sinh – người đã từng lên giường với cậu – lại không biết điều này.
Nhưng nếu ngẫm cho kỹ lại, một lần cuối cùng mà cậu và Quý Khâm Sinh “làm”, đã có thể truy ngược về mấy năm trước, nói không chừng người này cũng thực sự không nhớ rõ.
Vẫn luôn chẳng nói lời nào cho đến lúc lên xe, Quý Khâm Sinh lấy ra một chai nước khoáng từ trong ngăn kéo, lại lục ra một cái túi giấy từ băng ghế sau, bên trong là một tấm chăn mới, một tờ phiếu nhỏ đi kèm cũng rơi ra theo.
Du Dã ma xui quỷ khiến nhặt lên, liếc nhìn thời gian, là được mua ngay lúc đến đây. Cậu bỏ lại tờ phiếu nhỏ vào trong túi giấy, uống ngụm nước, trong lòng quả thật bội phục Quý Khâm Sinh, người này một khi đã săn sóc, thì quả là đòi mạng.
Cũng chẳng biết người như vậy sẽ yêu một người như thế nào, có lẽ cho dù yêu phải người như thế nào, hẳn là đều có thể giành thắng lợi hoàn toàn, chiếm được cả thân thể lẫn trái tim của người đó.
Quý Khâm Sinh lấy điện thoại di động ra, mở ứng dụng chỉ đường lên, bảo cậu ngủ một giấc. Du Dã ngủ thiếp đi trong kỹ thuật lái xe êm ái của Quý Khâm Sinh, cũng không rõ là do âm nhạc hay là nhiệt độ thích hợp ở trong xe, lần này cậu cảm giác ngủ được rất say, nhưng giấc mơ lại không đẹp cho lắm.
Trong mơ cậu gạt đổ tất cả mọi thứ trên bàn làm việc, bao gồm cả những bản thảo quan trọng của cậu, đều bị cậu phá hủy hoàn toàn. Cậu tháo chiếc nhẫn trên tay xuống, quẳng ra xa. Khung ảnh bị cậu đập nát trên mặt đất, mảnh kính vỡ vương vãi khắp mọi nơi, nhưng cậu cũng tuyệt nhiên không hề để ý tới.
Cậu bị phản bội, phản bội nặng nề, cực kỳ chật vật, lại một lần nữa bị phản bội. Cậu ở trong mơ vừa phẫn nộ lại vừa tan nát cõi lòng, đây là lần mà cậu yêu sâu đậm nhất, cũng bị tổn thương ác liệt nhất.
Lúc bị Quý Khâm Sinh đánh thức từ trong giấc mộng hỗn loạn kia, Du Dã vẫn chìm đắm ở bên trong dòng cảm xúc, cậu mở mắt, hoảng loạn nhìn Quý Khâm Sinh, lúc định thần lại, cậu chỉ cảm thấy gò má phải ướt át, Quý Khâm Sinh cũng kinh ngạc, có thứ gì đó sâu thẳm hơn ở nơi đáy mắt, khe khẽ chớp tắt, lại giấu vào bên trong, không dễ gì tìm lại được nữa.
Hắn đưa tay lên lau má cho Du Dã, không hỏi gì nhiều, chỉ đặt một nụ hôn lên gò má ấm áp vừa thấm ướt lệ của cậu, rồi lại hôn lên mắt phải của cậu, không hỏi một cậu, giúp cậu tháo đai an toàn, mở cửa đi ra ngoài.
Du Dã xuống xe, mới tìm về được thần trí, bỗng dưng bị những giọt nước mắt ban nãy của chính mình, rút cạn sức lực đến nỗi bên ngoài cháy khét bên trong chín mềm*. Lúc nãy cậu đang làm gì vậy, không phải chỉ là một giấc mơ thôi sao, còn khóc trong mơ, giờ phút này Quý Khâm Sinh e là đang nhịn cười nhịn đến đau cả bụng rồi ấy chứ.
*nguyên văn: 外焦里嫩, vốn dùng để tả đồ ăn, trong xốp ngoài giòn, nhưng ở đây được dùng để miêu tả trạng thái cảm xúc mạnh, choáng váng như bị “sét đánh” = bên ngoài cháy khét bên trong chín mềm.
May mà Quý Khâm Sinh không làm vậy, hắn cũng không cùng song hành với cậu, mà thay vào đó duy trì khoảng cách một bước, đi ở phía trước, chừa lại không gian cho Du Dã chấn chỉnh lại tâm tình.
Du Dã đưa tay lên hung hăng xoa mặt, cửa tay áo thô ráp cọ vào mặt phát đau. Cậu không thể coi là trai thẳng 100%, cũng khá là trân quý khuôn mặt của mình, hơn nữa dưới sự chỉ bảo của một con người yêu thích làm đẹp như Trình Sở, cũng biết dùng mỹ phẩm dưỡng da, đồng thời nhờ có trời ban cho tư chất bẩm sinh, vậy nên da mặt mịn màng, nhẵn bóng như sứ, bị giày vò một hồi như thế, lúc vào đến bệnh viện, mặt cậu đã ửng đỏ lên, hiện ra tơ máu.
Quý Khâm Sinh đưa cậu tới một bệnh viện tư nhân, trang hoàng nguy nga lộng lẫy, y tá đi qua đi lại mặc đồng phục tươm tất chỉn chu, bước chân nhẹ nhàng êm ái, sàn nhà trơn bóng sạch sẽ. Có lẽ là do quyền lợi của người giàu, Du Dã gần như không phải đợi, đã được thăm khám, bác sĩ cho cậu làm xét nghiệm máu, báo cáo kết quả kiểm tra cũng rất mau lấy được.
Trong lúc chờ báo cáo, Quý Khâm Sinh định chạm vào khuôn mặt còn đang ửng đỏ của cậu, Du Dã theo bản năng tránh né, tay của Quý Khâm Sinh lại rơi vào không trung. Du Dã dường như chẳng để ý: “Không sao, ban nãy mơ thấy ác mộng.”
Quý Khâm Sinh nhìn cậu chăm chú, hỏi: “Mơ thấy những gì, mà khổ sở như vậy?”
Thực ra Du Dã cũng không biết mình đã mơ thấy những gì, theo lý mà nói, góc nhìn của giấc mơ hẳn là từ con mắt của Thượng Đế (góc nhìn thứ ba), cậu lẽ ra phải biết mình đang đóng vai nhân vật nào, đang mơ thấy những gì, thế nhưng ở trong giấc mơ vừa rồi, cậu hoàn toàn không biết.
Thấy cậu không có ý định nhiều lời, Quý Khâm Sinh cũng không hỏi nữa. Lúc này vừa vặn y tá đọc số thứ tự, gọi Du Dã vào. Quý Khâm Sinh nhẹ nhàng ấn lên vai cậu một cái, bảo cậu cứ ngồi yên, hắn sẽ thay cậu đi lấy báo cáo.
Lúc này một đứa trẻ không biết từ đâu nhảy tọt ra ngoài hành lang, đụng phải Quý Khâm Sinh. Quý Khâm Sinh thì vẫn ổn, cấp tốc giữ thăng bằng thân thể, đứa bé kia thì lại không ổn, mắt thấy sắp sửa đập mông xuống đất, Quý Khâm Sinh luống cuống tay chân mà kéo người lại, còn xém tí nữa ngã nhào.
Dáng vẻ này thực sự rất thảm, còn có thể nhìn thấy được biểu cảm hoảng loạn của Quý Khâm Sinh, Du Dã bèn không nhịn được cười.
Rất nhanh sau đó, cậu lại cười hết nổi, bởi vì ban nãy trong lúc Quý Khâm Sinh lôi kéo, dây chuyền tuột ra khỏi áo, vật trang trí của dây chuyền rất đặc biệt, đó là một chiếc nhẫn, lấp lánh vô cùng, phản chiếu ánh sáng của bệnh viện, chói vào con mắt của Du Dã.
====================================================