Bạn đang đọc Ngươi Ta Yêu Nhau Vì Dân Trừ Hại – Chương 44
Cái tay Trì Lệ Thư đang cầm hoa quả định đưa lên miệng dừng lại một chút, bà quay đầu đánh giá Trì Gia, hỏi lại: “Sao tự dưng lại hỏi như vậy?”
Đã có vết xe đổ trong nhà, nên ở vấn đề này đương nhiên sẽ nhạy cảm hơn không ít.
Trong giọng nói của Trì Lệ Thư hiển nhiên mang theo chút mùi “Hoài nghi”, thế cho nên Trì Gia bị bà đánh giá làm cho có chút chột dạ.
“Con cũng chỉ tiện thể so sánh vậy thôi…” Trì Gia không chút để ý mà nói, duỗi tay đi lấy trái cây trong đĩa ăn, vừa ăn vừa xem TV, trong miệng lầu bầu: “Quả cam này ngọt thật đấy, mẹ, lại bổ thêm mấy quả đi.”
Trì Lệ Thư lại nhìn chằm chằm Trì Gia một lúc, mới đứng dậy, cười nàng: “Con gái con đứa tướng ăn xấu như vậy, sau này cũng không ai dám lấy.”
Trì Gia ngồi xếp bằng ngồi ở trên sô pha, hơi ngẩng đầu: “Việc này mẹ đừng có lo, người thích con gái mẹ hơi bị nhiều đấy.”
“Chọn người nhưng phải biết lại mắt mà nhìn, biết chưa?”
“Con biết rồi.” Trì Gia thúc giục bà đi bổ trái cây.
Nói xong, Trì Lệ Thư xoay người vào phòng bếp, tiếp tục bổ trái cây.
Bà thật cũng không phải lo con gái mình không ai theo đuổi, mà là lo Trì Gia trẻ tuổi, chọn sai người, sợ nàng bị tổn thương.
Bởi vì do mẹ nàng mà Trì Gia đối với tình yêu tỉnh táo lại thực tế hơn rất nhiều so với bạn cùng lứa.
Trì Gia quay đầu lại nhìn bóng lưng của Trì Lệ Thư, tươi cười trên mặt phai nhạt, đáy mắt hiện lên một tia ảm đạm, sao tự dưng vừa rồi nàng lại hỏi như vậy? Trong lòng nàng cũng biết là bởi vì ai.
Mẹ nàng sao có thể chấp nhận đây? Người thế hệ trước, rất khó xóa thể chấp nhận con em mình thích đồng tính mà, cậu mợ của nàng chính là ví dụ tốt nhất.
Cha mẹ Trì Gia lý hôn lúc nàng mới hai tuổi, Trì Lệ Thư để có thể được đến quyền nuôi dạy Trì Gia cũng bỏ ra rất nhiều tâm tư, cuộc sống mới lúc ban đầu có chút khó khăn, nhưng có thể nhìn thấy con gái bên cạnh mình lớn lên từng ngày, tóm lại là trong lòng cũng vui.
Sau lại chờ Trì Gia lớn lên hiểu chuyện, công việc của nàng cũng ổn định dần, hai mẹ con sống cùng nhau cũng thoải mái hơn.
Trì Lệ Thư đã ngoài 40, thường ngày hay dưỡng da thích trang điểm, nhìn có vẻ trẻ tuổi, khi bà đi dạo phố với Trì Gia, người khác cũng không dám tin con gái của bà đã lớn như vậy.
Mẹ nàng độc thân lâu như vậy, từ lâu Trì Gia đã muốn để Trì Lệ Thư tái hôn, nhưng Trì Lệ Thư một lòng một dạ đều đặt hết lên việc chăm sóc con gái, còn luôn bảo con gái như cái áo bông nhỏ như vậy là đủ rồi.
Cho nên, Trì Gia rất để ý Trì Lệ Thư, ngay cả khi ý thức được bản thân thích con gái, việc đầu tiên nghĩ đến trong đầu cũng là, mẹ nàng phải làm sao bây giờ?
Nhưng có lẽ, yêu đồng tính không có gian nan đáng sợ như mình tưởng tượng.
Đây là ý nghĩ dao động trong lòng khi Trì Gia nhìn đến người anh họ xa cách đã lâu vào ngày hôm sau.
“Tiểu Gia, cũng đã xinh đẹp như thế rồi, làm anh xuýt chút nữa không nhận ra được.” Trì Gia cũng xuýt chút nữa không nhận ra anh chàng đẹp trai mặc bộ áo lông xanh trước mắt, đúng thật là anh nàng.
Dù sao cũng đã không gặp 5 năm, lúc đó Trì Gia còn đang học cấp ba, mà khi anh nàng bị đuổi khỏi nhà, cũng thật chật vật bất kham.
Anh họ và chồng của anh ấy đứng chung một chỗ, rất xứng đôi, hạnh phúc tràn đầy gương mặt.
Một đôi mà tất cả mọi người đã từng không coi trọng, muốn chia rẽ, bởi vì hai người kiên trì, dần dần được chấp nhận.
Một tình yêu thật đẹp, Trì Gia cũng có chút hâm mộ, anh nàng nhất định rất yêu người đàn ông bên cạnh nhỉ, lúc trước anh nàng chính là lấy ra dũng khí là địch với toàn thế giới để ở cùng bên người này, còn may không bị người ta cô phụ.
Buổi chiều, Trì Gia lôi kéo Trì Lệ Thư đi đi dạo phố khu trung tâm thương mại, khi chọn quần áo, nàng tò mò hỏi mẹ mình: “Mẹ nói xem, sao đột nhiên cậu mợ lại chấp nhận bọn họ?”
Trì Lệ Thư không nhịn được cảm thán: “Con nghĩ rằng người làm cha làm mẹ có thể nhẫn tâm như vậy? Thật ra chỉ là muốn cho tương lai của con mình sống tốt hơn thôi.
Đã nhiều năm qua đi như vậy, bây giờ anh con kết hôn, gia đình cũng ổn định, còn phản đối cái gì nữa, thời gian dài trôi đi cũng cứ thế mà chấp nhận thôi.”
“Ừm.” Trì Gia rũ mắt, nhẹ giọng phụ họa một câu.
Có rất nhiều chuyện đứng trước tình thân và thời gian cũng sẽ từ từ biến mất.
*
“Trì Gia, lại đây mở họp.”
“Trì Gia, sửa kế hoạch một chút.”
“Trì Gia, khách hàng của cô tìm cô kìa.”
Kỳ nghỉ luôn cứ trôi qua nhanh như vậy, qua kỳ nghỉ đông, thì chính là công việc đến ép Trì Gia không thở nổi.
Bên cạnh máy tính dán đầy tờ giấy ghi chú, đều là khách hàng chờ giải quyết, sắp xếp từ trên xuống dưới theo thứ tự nặng nhẹ.
Mới đi làm có một tuần, đã bận rộn đến choáng váng đầu óc, Trì Gia xé một tờ giấy ghi chú xuống, nhìn vào, nhìn chằm chằm tên khách hàng bên trong, nàng thất thần một lúc.
Sau khi nàng và Cảnh Nhuế nói đừng quấy rầy nhau nữa, thì đã không còn liên lạc, nhưng không liên lạc cũng không được, dù sao Cảnh tiểu thư vẫn là khách hàng của nàng.
Trang trí phần cứng cho nhà hàng mới đã hoàn thành từ nửa năm trước, giờ chỉ còn lại phần trang trí phần mềm, trước đó Trì Gia và Cảnh Nhuế chỉ quyết định được phong cách rồi, tình huống cụ thể, vẫn phải cần bàn bạc kỹ càng tỉ mỉ với Cảnh Nhuế.
Trì Gia có hai số liên hệ của Cảnh Nhuế, mới đầu Cảnh Nhuế để lại cho nàng là số cho công việc, sau đó hai người liên lạc nhiều dần, Cảnh Nhuế mới bắt đầu dùng số cá nhân gọi cho nàng.
Trì Gia chọn gọi đến số làm việc của Cảnh Nhuế, do dự một lúc, nàng nhấn vào biểu tượng quay số.
“Alo, xin chào ngài…”
Trì Gia khựng lại, bởi vì người nhận điện thoại không phải là Cảnh Nhuế, mà là một giọng nữ xa lạ.
“Xin chào cô, tôi là nhà thiết kế Trì Gia của AS, tôi tìm tổng giám đốc Cảnh.”
Cảnh Nhuế vừa lúc không có ở đây, người nhận điện thoại chính là thư ký lâm thời của cô, vừa hay lại không biết vị Trì tiểu thư này ở chỗ của Boss vẫn luôn được đối xử đặc biệt, cô gái vẫn trả lời theo quy trình bình thường: “Nếu chị có việc gì có thể nói với tôi, tôi sẽ truyền đạt lại cho tổng giám đốc Cảnh.”
Trì Gia trực tiếp nói về việc cần chọn đồ trang trí phần mềm cho nhà hàng với thư ký.
“Trang trí phần mềm của nhà hàng? Chị tìm tổng giám đốc Cảnh?” Thư ký nghe xong làm ra vẻ mặt không thể tưởng nổi, còn muốn hỏi có phải gọi sai số điện thoại rồi hay không, bà chủ của bọn họ là người làm đầu tư, nếu mấy việc lông gà vỏ tỏi như trang trí này cũng phải lo, thì không phải là tự khiến bản thân mình mệt mỏi chết à.
Trì Gia hiển nhiên không ý thức được vấn đề này, còn hỏi: “Tổng giám đốc Cảnh gần đây có thời gian không?”
Kết quả thư ký bảo nàng tự chọn trước, rồi lại tổng hợp thành tư liệu gửi đến hòm thư là được, căn bản không cần gặp mặt bàn.
“Ừm, được.” Trì Gia cúp máy, không hiểu sao thấy có chút mất mát.
Mãi cho đến chạng vạng, khi thư ký báo cáo công việc cho Cảnh Nhuế, mới đột nhiên nhớ đến buổi chiều có cô nhà thiết kế nhỏ gọi đến tìm bà chủ, cuối cùng nhân tiện cũng nói với Cảnh Nhuế một chút: “Tổng giám đốc Cảnh, buổi chiều có một nhà thiết kế gọi tới, nói là muốn cùng bàn với chị về việc trang trí phần mềm của nhà hàng, em bảo cô ấy cứ sắp xếp tài liệu cho tốt trước, rồi gửi vào hòm thư xử lý.”
Nghe được nhà thiết kế, Cảnh Nhuế ngẩng đầu: “Họ Trì phải không?”
“Đúng vậy, họ Trì, tên Trì Gia.”
“Tôi biết rồi, em đi ra ngoài đi.” Cảnh Nhuế nhấp một ngụm cà phê nhỏ, vị cay đắng nhàn nhạt tan ra trong miệng, cô nhìn chằm chằm tập tài liệu trên bàn làm việc, tâm tư lại ở trong công việc.
***
10 giờ khuya, Trì Gia mới vừa tắm rửa xong, trèo lên trên giường nằm, phát ngốc còn đang mải nghĩ cuộc gọi lúc chiều kia, nàng có một ý nghĩ mà bản thân không quá tình nguyện thừa nhận nhưng nó vẫn cứ tồn tại một cách chân thật: Nàng muốn gặp Cảnh Nhuế.
Chính là không quên được, ngay cả khi đang qua lại với Tần Đông, Trì Gia vẫn luôn thất thần, nghĩ về Cảnh Nhuế.
“Tôi nghiêm túc đó.” Trì Gia ôm lấy gối đầu, lại nghĩ về lời mà Cảnh Nhuế nói với mình.
Biểu cảm khi Cảnh Nhuế nói những lời này, Trì Gia đều nhớ rõ ràng, tại thời khắc đó đúng là nàng đã rung động, rất muốn không màng tất cả để đáp ứng làm bạn gái của Cảnh Nhuế, thử cho hai người bọn họ thêm một lần cơ hội nữa, nhưng vào giây cuối cùng vẫn là lý trí chiến thắng những thứ khác.
Nhưng mà, bởi vì trường hợp của anh nàng, Trì Gia bắt đầu có ý nghĩ dao động, ban đầu ở trong lòng nàng việc thích đồng tính là chuyện bị cấm tuyệt đối, nhưng bây giờ…
Tiếng chuông di động đột ngột vang lên, nháy mắt kéo Trì Gia về lại với hiện thực.
Người gọi hiển thị: Hồ ly tinh.
Sao chị ta lại gọi điện thoại cho mình? Trì Gia nhìn chằm chằm màn hình một hồi lâu, mới ấn biểu tượng nghe, sau đó cự nự ân cần thăm hỏi một câu: “Cảnh tiểu thư…” Cảnh Nhuế khó khăn lắm mới chủ động liên lạc lại với Trì Gia, kết quả một tiếng “Cảnh tiểu thư” này lại khiến lòng thêm đau xót, Trì Gia thật có thể khiến cô tức chết, Cảnh Nhuế còn tính đạm nhiên nói: “Về sau tìm tôi, trực tiếp gọi vào số này.”
“Ừm.” Trì Gia nắm lấy chăn đơn, lại nói: “Phương án trang trí phần mềm tôi sẽ mau chóng gửi vào hòm thư của chị…”
“Không cần, đêm mai chúng ta giáp mặt nói chuyện.”
Trì Gia không nhịn được lên giọng: “Không phải chị không có thời gian sao?”.