Đọc truyện Người Rối Tướng Công FULL – Chương 75: Biển Lửa
Lý Mạc Phi nắm cánh tay của nàng kéo sâu về phía trong căn nhà.
Ngọc Vô Hà nhắm mắt theo đuôi sát phía sau, đến khi hai người đi vào một kho hàng rộng mở.
Lý Mạc Phi thấy Ngọc Vô Hà rút ngắn khoảng cách, bóp chặt tay Hoàn Ý Như thêm vài phần, quát một tiếng bảo ngưng lại nói: “Mạng nhỏ của nàng ta chính là nằm trong tay ta, Thái tử chớ nghĩ dùng hoa chiêu gì.”
Hoàn Ý Như chỉ cảm thấy cổ phát đau, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, sau khi tiến vào kho hàng ngửi được mỗi cỗ mùi khét gay mũi, mơ hồ thấy trong kho hàng chất đầy thùng gỗ bị huân hắc, mùi này dường như từ trong những thùng này phát ra.
Ngọc Vô Hà không chớp mắt nhìn chằm chằm Hoàn Ý Như, đem kiếm trên thắt lưng vứt trên mặt đất, lùi về phía sau vài bước: “Ta đã đem vũ khí bỏ xuống, ngươi buông nàng ra, có oán hận gì hướng về phía ta là được.”
Lý Mạc Phi đem tay đang bóp chặt tay nàng buông ra, đao nhọn không nghiêng không lệch mà chống trên cổ, cười nhạo một tiếng: “Ta thật sự không nghĩ ra nữ tử mỹ mạo khắp thiên hạ nhiều như vậy, vì sao phải treo cổ trên người nàng ta, ngươi vốn có được thiên hạ lại để thua trong tay bọn hắn, đơn giản là vì không muốn lập nữ nhi Tả thừa tướng làm hoàng hậu, cái gì gọi là hồng nhan họa thủy, còn không phải chính là nàng ta sao, còn giữ mệnh nàng ta lại có tác dụng gì?”
Ngọc Vô Hà nghiêm mặt nói: “Cho dù không có Ý Như, ta cũng sẽ không cưới Tả Nhàn Nghi, dựa vào loại thủ đoạn như vậy để xưng đế ta cũng cảm thấy trơ trẽn, hơn nữa ngươi nói sai rồi, chỉ cần Cố Vô Phong còn chưa đăng cơ thì ta liền không thua.”
Hoàn Ý Như thở hổn hển, gian nan há mồm nói: “Vô Hà, di chiếu hiện tại là giả, chân chính ở…A…”
“Nói nữa ta xé miệng ngươi.” Lý Mạc Phi đột nhiên tát nàng một cái, đem mặt nạ trên mặt kéo xuống, ném thật mạnh xuống chân Ngọc Vô Hà, lộ ra gương mặt xấu xí vặn vẹo, “Cố Hoài Cẩn, ngươi hảo hảo xem mặt của ta, là ngươi đem ta hủy thành bộ dáng ghê tởm này.
Dung nhan tuấn mx của ngươi xưa nay được thế nhân khen ngợi, ta muốn ngươi liền cũng chịu như ta.”
Lý Mạc Phi lập tức đạp đổ một thùng gỗ, dầu hỏa trong khe hở nháy mắt chảy ra đầy đất, sau đó móc từ trong lòng ngực một cây mồi lửa: “Hôm nay các ngươi đừng nghĩ còn sống mà đi ra ngoài…”
Mắt thấy Lý Mạc Phi muốn ném mồi lửa vào dầu hỏa, Hoàn Ý Như hung hăng há mồm cắn trên cổ tay hắn, đau đến mức Lý Mạc Phi cắt một đao vào cổ nàng.
Trong chớp mắt, Ngọc Vô Hà lợi dụng lỗ hổng đó vọt qua, bắt lấy hai tay hắn đồng thời bẻ gãy phát ra âm thanh xương cốt bẻ gãy răng rắc, sau đó đem Hoàn Ý Như từ bên người hắn ôm về.
Hoàn Ý Như dù không bị thương đến động mạch nhưng vẫn chảy không ít máu.
Ngọc Vô Hà nhanh chóng xé xuống mảnh vải, gắt gao bịt lại vết thương của nàng.
“Ý Như, nàng có cốt nhục của chúng ta?” Ngọc Vô Hà xoa bụng nàng, động tác cực kỳ mềm nhẹ, giống như hơi mạnh tay chút nàng liền sẽ vỡ nát.
Hoàn Ý Như ứng thanh, sắc mặt trắng bệch ngã vào trong lòng ngực hắn, hàng mi dài ướt át run nhè nhẹ, trên môi hiện lên nụ cười nhẹ ấm áp.
Ngọc Vô Hà không nói gì nữa, chỉ là giơ tay ôm lấy nàng, mông lung nơi đáy mắt tại một khắc này chỉ có nàng, giống như cả thế gian chỉ còn dư lại mình nàng.
Lý Mạc Phi bị bẻ gãy hai tay quỳ gối một bên, ý đồ nhặt lên cây mồi lửa rơi trên đất: “Chỉ như vậy liền có thể làm khó dễ được ta sao?”
Hắn đột nhiên hướng mồi lửa đạp một chân qua, mồi lửa bay đến trên dầu hỏa cháy đen, điểm lửa nho nhỏ này bộc phát thành lửa lớn mãnh liệt, chung quanh thùng dầu cũng bị lửa chảy lan ra.
“Nhanh chạy khỏi nơi này.” Ngọc Vô Hà ôm Hoàn Ý Như đứng lên, phi thân chạy đến hướng cửa lớn kho hàng, lại trong một khắc kia, bị Lý Mạc Phi người tràn đầy ngọn lửa nhào tới, cánh tay từ phía sau gắt gao kéo lại Ngọc Vô Hà.
Giờ này khắc này, lửa cháy ở thùng dầu vang lên tiếng nổ mạnh, lửa lớn trong nháy mắt cắn nuốt tấm ván gỗ trên vách tường, trong kho hàng khói đen đặc cuồn cuộn.
Ngọc Vô Hà chỉ có thể đem Hoàn Ý Như ném ra cửa lớn, cùng Lý Mạc Phi điên cuồng triền đấu, mấy chiêu liền đem hắn ấn ngã trên mặt đất.
Lý Mạc Phi bị lửa lớn thiêu đốt cả người run rẩy, khóe miệng chảy ra máu tươi, nhìn chằm chằm ngọn lửa, khuôn mặt xấu xí cười đến da tróc thịt bong, cuối cùng dị thường thỏa mãn khép lại mí mắt.
Ngọc Vô Hà một bên kéo xuống áo ngoài bị bắt lửa, một bên chạy về hướng Hoàn Ý Như, đúng lúc này đỉnh kho hàng phát ra một tiếng đứt gãy kịch liệt, thanh xà lớn của kho hàng rơi xuống ngăn cản đường đi của hắn.
Dưới ánh lửa hắn thẳng tắp nhìn Hoàn Ý Như, môi mỏng mấp máy muốn nói gì đó, nhưng âm thanh ngọn lửa thiêu đốt quá lớn, cho nên Hoàn Ý Như căn bản không nghe rõ, chỉ có thể trơ mắt nhìn nóc kho hàng sụp xuống, lửa rào rạt đém thân ảnh của hắn nuốt hết.
“Vô Hà, Vô Hà…” Hoàn Ý Như lảo đảo đứng dậy muốn vọt vào kho hàng, bị Cô Ngôn Tích ôm chặt kéo lại.
“Hoàn cô nương, đừng xúc động, ngươi đi vào cũng chỉ có đường chết thôi.” Cố Ngôn Tích ôn nhu khuyên giải an ủi.
“Cứu hắn, cứu cứu hắn, cầu xin ngươi…” Nàng đầy mặt nước mắt tránh khỏi gông cùm xiềng xích của hắn, mới vừa đi được một bước bả vai liền bị bổ một kích đau nhói, trước mắt tối sầm liền té xỉu trên mặt đất….