Bạn đang đọc Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đến Đứng Dậy – Hắc Miêu Nghễ Nghễ – Chương 97: Tôi Không Giỏi Mắng Chửi
Giải Thừa lặng lẽ chạy tới phòng Cố Diệp, hai người ngồi xổm cạnh cửa sổ, một trái một phải vén một góc màn cửa lên để nhìn lén, thấy một cái đầu quỷ đang đi dạo xung quanh, Giải Thừa khiếp sợ thốt lên: “Bạn bè quốc tế kích thích thật đấy.”
Cố Diệp nhỏ giọng bảo: “Nó đang tìm người.”
“Hàng đầu sư Sawadika vs Âm dương sư Bakayaro.” Giải Thừa phấn khích: “Wow! Thế mà lại gặp được cảnh tượng náo nhiệt như thế này, thật kích thích!”
Cố Diệp lấy điện thoại ra, lén lút chụp trộm cái đầu quỷ kia, Giải Thừa thán phục hỏi: “Chụp về nghiên cứu hả?”
“Không.” Cố Diệp trịnh trọng đáp: “Em chụp về cho mẹ em nhìn.”
Giải Thừa nín lặng: “Mẹ sẽ không đánh chết em chứ?”
Cố Diệp cười xấu xa: “Lâu lắm rồi chưa trêu chọc mẹ.”
Giải Thừa ghét bỏ lườm cậu một cái, bố mẹ khác sinh con cho vui, còn Cố Diệp thì trái lại, không có việc gì làm lại đi trêu chọc bố mẹ.
“Nghiêm chỉnh mà nói, anh từng nghe sư phụ nói về cái này rồi, phi đầu hàng là một loại Hàng Đầu thuật cực kì khó luyện, đứng đầu về độ khó, hàng đầu sư tự lấy đầu của bản thân xuống, để cái đầu rời khỏi cơ thể, mang theo hệ tiêu hóa đi hút máu, gặp cái gì hút cái đó.” Giải Thừa nói rất nghiêm túc: “Muốn luyện được năng lực này phải trai qua bảy giai đoạn, mỗi giai đoạn kéo dài bảy bảy bốn mươi chín ngày, cực kì quỷ dị. Em nói xem, đầu rớt xuống rồi, tại sao người chưa chết, làm thế nào hệ tiêu hóa bị lôi từ trong bụng ra ngoài còn có thể nhét vào dùng tiếp vậy? Bàng quang có phải là một bộ phận của hệ tiêu hóa không? Muốn đi tiểu thì phải làm gì giờ? Đi nửa đường mắc ẻ thì làm sao?”
Cố Diệp ghét bỏ nói: “Lời nói của anh thì đứng đắn chỗ nào hả? Mất đầu thì đương nhiên sẽ chết có đúng không? Không có cơ sở khoa học.”
Giải Thừa càng ghét bỏ hơn: “Em bắt quỷ mà còn thảo luận về cơ sở khoa học với anh hả?”
Cố Diệp nhìn phía ngoài: “Đừng nói nhảm nữa, tất nhiên hàng đầu sư sẽ không cắt đầu của mình, hắn luyện chế cơ thể một đứa bé cơ.”
Ngay lúc này, rốt cuộc cái đầu quỷ kia dừng lại trước một ô cửa sổ. Ở góc độ này, bọn Cố Diệp chỉ có thể thấy sơ sơ.
Sau khi đầu quỷ dừng lại trước một ô cửa sổ, trong phòng bỗng lóe lên một tia sáng trắng, Cố Diệp cảm giác được một luồng sức mạnh mạnh mẽ không giống với quỷ hay linh khí, sau đó một con vật giống như sói xông ra, hai móng vuốt hung hăng đánh tới. Cái đầu quỷ có thực thể, mặc kệ con sói có đánh thế nào, cắn thế nào thì đầu quỷ cũng không hề sợ hãi, hung ác, tàn bạo xông lên, vậy mà có thể trấn áp bên kia.
Vẻ mặt Giải Thừa nghiêm túc: “Dùng cơ thể người luyện chế tà thuật, chắc chắn không phải người tốt, tên người Nhật kia cũng là một người bạn quốc tế không tệ, ít nhất là một người vô hại, chúng ta giúp không?”
Cố Diệp chăm chú quan sát: “Nhìn đi kìa, con chó kia vẫn đánh tiếp được. Em khá tò mò về họ, để xem coi bọn họ còn làm được gì.”
Đúng lúc này, bỗng nhiên một nữ nhân mặc kimono bay ra khỏi cửa sổ, ôm trong ngực một cái bình mập lùn, gia nhập trận chiến. Cái bình mập có miệng hình vuông, rất nhiều đầu rắn vươn ra từ bên trong, cái đầu nào cũng hung thần ác sát, bắt được là cắn, Cố Diệp nhíu mày: “Chậc chậc, hung dữ thật đấy, không hổ là thổ ngự môn nhất tộc.”
Giải Thừa thắc mắc hỏi: “Gia tộc của họ ở nước nhà rất trâu bò à?”
“Từng rất huy hoàng, tổ tiên họ có thời điểm lên đến chức quốc sư, Khâm Thiên Giám, nhưng bây giờ đã xuống dốc, địa vị của họ trong nước khá lúng túng, thậm chí còn không bằng nổi các gia tộc lớn mới phát triển sau này. Địa vị của họ kiểu như… Có biết ngũ đại tiên ở Đông Bắc nước ta không?”
“Tất nhiên rồi, Hồ, Hoàng, Bạch, Liễu,Hôi. Ý em là địa vị nhà họ giống với đại tiên Đông Bắc ấy hả?”
*Hồ tiên (Hồ ly), Hoàng tiên (Chồn), Bạch tiên (Nhím), Liễu tiên (Rắn) và Hôi tiên (Chuột).
“Gần như thế.” Cố Diệp cười cười: “Tuy nhiên, nói gì thì nói cũng từng một thời huy hoàng, không thể nào có chuyện trong tay không có chút năng lực nào được.”
Trong lúc hai người nói chuyện, đầu quỷ bị chọc giận, mặc kệ đánh cắn thế nào cũng giống như đánh vào tấm sắt, chẳng để lại chút vết tích nào. Nữ nhân bị ép lùi về sau hai bước, nhân cơ hội này, đầu quỷ vọt tới gian phòng kia, một tiếng “Cạch” vang lên, tiếng thủy tinh bị đập vỡ.
Người xung quanh nghe thấy tiếng động, có người bị tỉnh giấc, trong phút chốc có không ít đèn sáng lên. Sắc mặt Cố Diệp chìm xuống: “Rồi xong, không xem náo nhiệt được nữa rồi.”
Có người mắng: “Cái quái gì vậy hả?”
“Đứa nào hơn nửa đêm rồi không chịu ngủ vậy!”
Đầu quỷ nghe thấy có tiếng người, theo bản năng liền phóng tới gian phòng đó, hút máu xong là có thể nâng cao sức mạnh của nó.
Vẻ mặt Cố Diệp lạnh lẽo, trong tay đã cầm sẵn một đồng xu nhưng ngay lúc đấy, con sói kia thế mà lại xông lên, ngăn cản đầu quỷ, bởi vì động tác vội vàng, không kịp điều chỉnh tư thế, bị đầu quỷ cắn vào cổ.
Ánh mắt Cố Diệp khựng lại, buông đồng xu xuống, cầm bút chu sa, một đường màu đỏ mang theo sức mạnh của ánh sáng công đức, theo tà khí trên cái đầu quỷ mà bay qua, Cố Diệp giơ tay lên, mấy tấm phù chú theo sát đằng sau dán đầy lên đầu quỷ. Cả cái đầu quỷ lập tức bốc khói trắng, trước đó còn đầu đồng xương sắt không đánh nổi, hiện tại lại giống như bị ăn mòn, đau đớn vật lộn. Ba mũi tên làm từ quỷ khí bắn thủng đầu quỷ, bên này vừa dùng sức đã kéo được đầu quỷ qua, Dạ Ly nhấc cái đầu đó lên rồi bay trở về bên Cố Diệp.
Chịu vài lần tấn công như vậy mà cái đầu quỷ này chỉ bị khống chế chứ không chịu thương tổn gì nhiều, còn hung ác giãy dụa. Cố Diệp quan sát nó, trái tim vỡ tung, tí thì bị xấu mù mắt.
Giải Thừa nghiêm túc nói: “Đầu quỷ này bị Hàng đầu sư điều khiển, chúng ta nói chuyện hắn có thể nghe thấy. Ta hỏi người, tại sao đến địa bàn của bọn ta giết người?”
Răng của cái đầu quỷ hàm trên đụng hàm dưới, một bên cộc cộc cộc, một bên bô bô không biết đang nói cái gì, Cố Diệp không nhịn nổi đá nó một phát: “Bớt nói nhảm đi, ngươi muốn giết ai thì giết, nhưng đừng có giết người trong nước bọn ta là được, biết đây là đâu không hả?” Cố Diệp giẫm giẫm lên đất: “Biết ở đây ai là thổ địa không? Dám đến đây gây chuyện thì ta giết ngươi.”
Giải Thừa nhắc nhở: “Có khi nó nghe không hiểu đâu.”
“Tiểu mập mạp đâu? Lại đây phiên dịch tí coi, Savadika.”
Tiểu mạp mạp nghe thấy Cố Diệp gọi, leo từ trong ba lô của Cố Diệp ra, bô bô nói một tràng với đầu quỷ, xong rồi học theo động tác của cậu, giậm chân lên đất, chắp tay sau lưng bô bô nói một lèo, nói xong nhìn Cố Diệp: “Đã phiên dịch xong.”
“Thôi được rồi.” Cố Diệp ghét bỏ lùi về sau hai bước, nói với Dạ Ly: “Đem cái đầu quỷ này cho tên A cái gì đó Kina đi, nói cho hắn ta biết, một, không ai được chết trên địa bàn của chúng ta, muốn đánh nhau phải không, lăn ra ngoài mà đánh. Hai, đây không phải nơi bọn họ có thể gây sóng gió, ta mặc kệ họ có thù oán gì, dám tổn thương đến một người dân thường, ta sẽ phế bọn họ.”
Dạ Ly cầm cái đầu quỷ kia lên, nhẹ nhàng bay ra khỏi cửa sổ, đến cửa sổ của tên Akina kia thì trực tiếp ném vào. Đầu quỷ lăn ùng ục ục hơn hai mét mới bị tường chặn lại. Akina đang chữa trị cho thức thần bạch lang, nhìn thấy đầu quỷ đánh ngang với thức thần của mình bây giờ đã bị trói thành cái bánh chưng, dán đầy phù chú, không thể động đậy bị ném trở lại, sắc mặt cậu hơi lạnh lẽo, cảnh giác nhìn Dạ Ly.
Dạ Ly đứng ngoài cửa sổ, lời của Cố Diệp quá dài, nhóc lười nói, chỉ truyền đạt lại một câu: “Còn gây rối nữa sẽ phế các ngươi luôn, hiểu chưa?”
Con mắt Akina co rụt lại, áy náy nói: “Thật xin lỗi.”
Nói chuyện khách khí, thái độ cũng rất tốt, Dạ Ly hài lòng bay đi.
Từ đầu đến cuối, Cố Diệp không hề xuất hiện, Akina cũng biết năng lực của Cố Diệp hơn mình, có thể thu phục “Thức thần” thế này, lại thêm thuật pháp phù chú xuất thần nhập hóa, Akina hiểu rõ, có so đấu thêm trận nữa thì hắn vẫn sẽ thua. Mặc dù hơi không phục nhưng đây là sự thật.
Lại nhìn cái đầu quỷ đã bj khống chế, vẻ mặt Akina lạnh lẽo, một cây dao găm xuất hiện trên tay, mang theo hơi nước lượn lờ ánh sáng trắng, hung hăng đâm một phát vào mi tâm của cái đầu. Đầu quỷ đau đớn vùng vẫy mấy cái rồi dần dần bất động, loại phi đầu hàng bị Hàng đầu sư điều khiển này, nếu phá bỏ pháp lực toàn thân sẽ khiến người điều khiển nó nhận phản phệ nghiêm trọng, nặng có khi còn mất mạng, sắc mặt Akina không chút thay đổi, rút dao ra vẽ hai tấm bùa dán lên đầu quỷ, nhìn cái đầu dần dần biến thành đống xương khô trắng bệch, không bao lâu sau đã hóa thành tro bụi, lúc này hắn mới đứng dậy, nhìn về hướng Dạ Ly rời đi, sắc mặt ngày càng ngưng trọng.
Ngày thứ hai, khi Cố Diệp và Giải Thừa xuống ăn sáng, vừa ra khỏi cửa thang máy thì đúng lúc gặp Akina. Cố Diệp cười hỏi: “Anh cố ý đến chặn đường bọn tôi à?”
Akina khách sáo trả lời: “Chuyện tối hôm qua, tôi muốn tự mình cám ơn cậu.”
“Không cần khách khí.” Cố Diệp xua xua tay: “Không có bọn tôi thì tự anh cũng giải quyết được, chỉ là có thể sẽ bị thương. Tôi ra tay vì tên đó dám nhắm vào người vô tội, xử lý vật kia chưa?”