Bạn đang đọc Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đến Đứng Dậy – Hắc Miêu Nghễ Nghễ – Chương 75: Say Rượu Loạn Tính
Biên tập: Red Tea
Chỉnh sửa: June
“Ta bấm tay tính toán, biết ai là người xấu ngay…”
Cố Diệp rửa mặt, thay quần áo, cầm chìa khóa và bước xuống lầu. Phu nhân Cố thấy cậu lại đi ra ngoài bèn phàn nàn: “Ngày nào cũng vậy, hỡ tí là nhong nhong ngoài đường không thèm về nhà. Con còn bận bịu hơn cả cha con nữa!”
Cố Diệp xoay chìa khóa trên đầu ngón tay, cười đáp: “Úc Trạch mới gọi cho con, anh ấy bảo cháu trai của ảnh ở nhà trẻ gặp chút chuyện, ảnh bảo con đến đó xem thử.”
“Nhà trẻ? Mấy cậu bé à?”
“Đúng thế. Mấy nhóc đó đều hơn bốn tuổi rồi.”
“Vậy con đi đi, lỡ xảy ra chuyện thì không dễ dàng giải thích với người ta đâu.”
Cố Diệp bật cười và xua tay: “Chắc tối con không về ăn cơm, mẹ khỏi chừa đồ ăn cho con nhé.”
Phu nhân Cố hừ lạnh một tiếng: “Mẹ thấy hôm nay con không tính về nhà ngủ luôn thì có.”
Cố Diệp chợt khựng lại: “Có khi là thế thật ạ.”
Bà tức giận trừng mắt nhìn cậu: “Trong lòng nhớ cân nhắc, kẻo lại bị thiệt thòi bây giờ.”
Cố Diệp xấu hổ, tối hôm đó bị Úc Trạch trêu ghẹo nên cậu đã đi tra một vài thông tin, thành thật mà nói thì cậu đã rất sốc. Cậu cười trừ rồi tranh thủ vọt lẹ: “Con sao có thể bị thua thiệt chứ, mẹ cứ yên tâm đi.”
Cố Diệp đi theo địa chỉ của Úc Trạch gửi đến trường mẫu giáo quốc tế Ngải Ốc. Như một thói quen, đầu tiên cậu quan sát bầu không khí xung quanh ngôi trường này trước. Nhìn chung mọi thứ rất tốt, không có dấu vết linh hồn tà ác, mà cho dù có quỷ thật thì cũng chỉ là những hồn ma tốt bụng.
Trường mẫu giáo này khá rộng rãi, dãy đầu tiên có ba tòa nhà sáu tầng, phía sau có mấy dãy nhà dạy học và hồ bơi. Bên cạnh có một cái lán thoạt nhìn giống như nơi trồng rau, có cô giáo cùng với các bé học sinh cầm rổ nhổ rau trên đó. Kế bên là một khu sân chơi rộng lớn, ở đó có cả chục đứa trẻ con đang nô đùa với nhau và những đứa trẻ này tuổi có vẻ nhỏ hơn. Hơn chục đứa trẻ được bốn cô giáo trông chừng và có một nhóc trai đang khóc muốn được ôm vào lòng.
Cố Diệp hít sâu một hơi và tự trấn an tinh thần. Con nít đứa nào chả khóc chả quấy, không biết cháu trai Úc Trạch thuộc kiểu trẻ con nào, lỡ mà dỗ không tốt nó về nó méc phụ huynh, ông Úc sẽ tức giận mất. Vì thế nếu hai đứa mà có làm ầm lên cậu cũng phải nhịn không được đánh tụi nó.
Nhân viên bảo vệ ngoài cổng thấy cậu xuống xe bèn bước tới, đề phòng hỏi: “Xin hỏi cậu tới tìm ai?”
Giờ vẫn chưa phải lúc phụ huynh đến đón con em về nhà, bọn họ đã được huấn luyện qua nên biết rõ ai là người tới đón, phụ huynh dáng vẻ ra sao họ đều thuộc nằm lòng. Cho nên khi thấy khuôn mặt xa lạ của Cố Diệp, họ chắc chắn phải nghi ngờ.
“Chờ một chút để tôi gọi điện về nhà.” Sau đó Cố Diệp gọi Úc Trạch: “Em đến nơi rồi, anh bảo chị ba anh nói chuyện với giáo viên đi.”
Một lát sau, bảo vệ nhận được thông báo bèn mở cổng để Cố Diệp tiến vào. Lúc này một nữ giáo sư khoảng bốn mươi tuổi bước ra giữa khu dạy học, bà lịch sự chào hỏi Cố Diệp: “Xin chào, em là Cố Diệp đúng không?”
Cố Diệp cảm thấy âm thanh này hơi quen tai, hình như là giọng của người phụ nữ đã gọi cho cậu: “Vâng ạ, em tới đón Lăng Tử Quân và Lăng Tử Hạo, chiều nay cô là người gọi cho em đấy. Lúc đó em không biết chuyện gì xảy ra nên cô cho em xin lỗi.”
Đối phương cũng áy náy đáp lại: “Là do cô chưa hỏi rõ tình huống, nghe các bé nói thế cô tưởng em là mợ của hai bé. Cô xin tự giới thiệu cô là Lưu Phương, hiệu trưởng của hai bé.”
Hiệu trưởng Lưu vừa đi vừa giải thích tình hình cho Cố Diệp: “Lần này mời em tới đây vì muốn hỏi xem liệu cô giáo Lý có thực sự ở đây hay không. Thực ra ngay từ đầu tụi cô không tin điều đó đâu, mọi người ở đây ai cũng tiếp thu nền giáo dục cao đẳng, còn quỷ thần chẳng qua là đức tin của mỗi người mà thôi. Nhưng gần đây bọn trẻ kể rằng chúng thường thấy cô Lý, nhất là hôm nay, biểu hiện của các bé khiến cô cảm thấy cô Lý đã từng ở đó và các bé đều có thể thấy cô Lý đang ở đây. Nếu như một đứa bé là nói dối thì đó là trò đùa dai, nhưng nhiều đứa đều nói thế thì khả năng nó là sự thật rồi.”
Sự việc này dường như ảnh hưởng đến tam quan của hiệu trưởng Lưu, lúc nói chuyện khuôn mặt bà luôn hiện ra một chút nét khó chịu, ánh mắt thể hiện sự e ngại: “Bọn cô cũng nhìn thấy một số điều kỳ lạ thông qua (camera) giám sát, vì vậy cô không còn cách nào ngoài mời em tới xem giúp.”
Cố Diệp mỉm cười: “Em hiểu suy nghĩ của cô mà. Chuyện ma quỷ vốn dĩ không phổ biến trong xã hội hiện đại, nhưng những gì được ông bà ta lưu truyền đều có vài phần đạo lý. Người xưa từng nói đôi mắt trẻ con trong sáng thuần khiết nhất, có thể thấy những thứ mà người lớn không thể thấy được, điều này hoàn toàn chính xác.”
“Ý em là cô Lý vẫn đang hiện diện ở đây?”
“Rất có thể ạ, bởi vì những người quá cố thường lang thang ở chốn họ hoài niệm. Nếu cô ấy ở đây, chứng tỏ cô ấy vẫn còn lưu luyến ngôi trường này và bọn trẻ.”
Nói đến đây, vẻ mặt cô hiệu trưởng thoáng đau buồn: “Cô giáo Lý là giáo viên rất giỏi, cô ấy rất thương bọn trẻ và bọn trẻ cũng thế. Lúc cô ấy xin phép nghỉ ốm, các giáo viên khác đến dạy thay và bọn trẻ đều cảm thấy lạ lẫm, thậm chí có đứa không thể ngủ ngon vì không được gặp cô ấy. Đáng tiếc… Ai.”
Hiệu trưởng đưa Cố Diệp lên lầu, đúng lúc bắt gặp hai giáo viên trẻ đi xuống, cả hai vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy Cố Diệp, hiệu trưởng thấy thế buồn cười hỏi: “Sao vậy? Quen à?”
“Em là Cố Diệp?”
“Đại sư Cố?”
Nhìn thấy Cố Diệp đến rồi lại nghĩ tới lời đồn bên trong lớp một kia, hai cô giáo bèn liếc mắt nhìn nhau và họ đều cảm thấy nỗi sợ hãi của nhau thông qua ánh mắt. Cô giáo Lý thực sự đã trở lại rồi chăng?
Một trong hai cô giáo giải thích: “Tụi em cảm thấy ngạc nhiên thôi, không ngờ đại sư Cố lại đến trường mẫu giáo. Hiệu trưởng chị không biết đó chứ, đại sư Cố trên mạng nổi tiếng lắm, xem bói cực kỳ chuẩn xác, chỉ một câu nói đã khiến một gia đình giàu có sụp đổ, tính một cái là công ty phá sản, viết một chữ là đo được tuổi thọ, liệu như thần.” Cô sợ hãi hỏi: “Chị mời đại sư Cố đến tìm cô giáo Lý hả?”
Hiệu trưởng không ngờ Cố Diệp lợi hại đến vậy và lời của hai đứa nhóc thế mà lại trở thành sự thật. Song, bà không muốn chuyện này lan xa nên chỉ bảo: “Cậu Cố đến đón cháu chứ không phải để bói quẻ.”
Cố Diệp mỉm cười trả lời: “Em tới đón cháu trai.”
Nghe thấy Cố Diệp bảo không phải tới để bắt ma, hai cô giáo trẻ trông đỡ hơn một chút. Sau khi họ đi hẳn, hiệu trưởng mới xấu hổ nói: “Thiệt tình cô không muốn chuyện này lộ ra ngoài, để tránh phiền phức mong em giữ bí mật giúp cô.”
“Em hiểu mà.”
Hai cô giáo trẻ rời đi một lúc mới bàng hoàng nhận ra: “Ủa, Cố Diệp làm gì có chị gái, thế cháu trai của cậu ấy ở đâu ra?”
“Tớ nghe đồn sáng nay cặp song sinh lớp một vừa tới trường đã cật lực đề cử mợ của mình, còn nói gì mợ nhỏ của tụi nhóc là đại sư vô cùng nổi tiếng và biết bắt quỷ. Đừng bảo cặp song sinh này là cháu trai của Úc Trạch nhá? Trên mạng toàn bảo bọn họ là một đôi, phụ huynh hai bên đồng ý cả, xem ra là đúng. Quả nhiên những người đẹp trai không dành cho quốc gia mà để tìm bạn trai là chính. Đàn ông tốt còn lại cũng bị trộn lẫn với rất nhiều tên cặn bã, chỉ cần chọn sai người thôi là ăn thiệt liền.”
“Nhưng chuyện gì đã xảy ra với cô giáo Lý…” Hai giáo viên trẻ nhìn nhau và sợ hãi: “Nếu mà nó vẫn tiếp tục chắc tớ bỏ nghề mất. Đáng sợ quá má ơi.”
“Tớ cũng vậy.”
Hai người vừa xuống lầu vừa tán gẫu, không để ý rằng ở góc rẽ nơi ánh sáng không thể chiếu vào có một bóng đen so với màn đêm bình thường tối hơn một chút, bóng đen nghe tới đó bèn đi lên lầu dọc theo chỗ râm.
Cố Diệp đi tới hành lang trước phòng học của cặp song sinh, bỗng một cảm giác kỳ lạ lướt qua khiến cậu phải quay đầu lại. Hiệu trưởng thấy vậy thắc mắc: “Sao thế?”
Cố Diệp khẽ nở nụ cười: “Cô giáo Lý là một người rất dịu dàng…”
“Đúng vậy, lúc còn sống mọi người quý mến cô ấy lắm, đối với giáo viên mới vô cùng tốt, giống như một người chị lớn tri kỷ vậy.”
“Em biết mà.”
Câu nói này của Cố Diệp khiến hiểu trưởng khẽ giật mình trong lòng: “Làm sao em biết được?”
Cố Diệp vội đánh trống lảng: “Lớp của tụi nhỏ ở kia đúng không cô?”
Trong lúc cậu đang trò truyện với hiệu trưởng, hai đứa nhỏ bèn chạy ra phía cửa lớp. Một đứa thò đầu nhìn ra ngoài từ bên trong, đứa còn lại thì dựa vào khung cửa, trực tiếp đứng trước mặt cậu và quang minh chính đại quan sát.
Cố Diệp chợt dừng lại, nhìn khuôn mặt có nét hao hao Úc Trạch, trong lòng không khỏi cảm thấy vui mừng. Quả nhiên là cậu cháu với nhau, thằng nhóc kia có khuôn mặt lạnh lùng thật giống Úc Trạch. Đứa khác thì hoạt bát hơn rất nhiều, nhóc thấy cậu trước tiên chớp chớp đôi mắt, sau đó vui vẻ chạy tới ôm lấy chân Cố Diệp: “Chú chính là mợ nhỏ rồi! Con nói rồi mà, tụi con có mợ, cô ơi tụi con không hề nói dối đâu nhá!”
Lúc trên đường Cố Diệp đã nghe Úc Trạch miêu tả sơ qua hai đứa nhóc. Cái đứa nào vừa gặp mà chỉ muốn mua băng keo dán miệng nó lại là em trai, còn đứa suốt ngày giả bộ lạnh lùng ít nói thì là anh trai.