Bạn đang đọc Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đến Đứng Dậy – Hắc Miêu Nghễ Nghễ – Chương 65: Giết Hết Đám Cặn Bã Này Đi
Biên tập: Thư Lạc
Chỉnh sửa: June
Cố Diệp đưa mẹ đứa trẻ lên xe, Mục Cảnh Phỉ cưỡi con mô tô của cô, bật còi báo động inh ỏi, bảo Cố Diệp: “Chị đi trước mở đường cho em, nhớ thông báo tuyến đường kịp thời cho chị.”
Cố Diệp làm dấu tay tỏ ý ok, hỏi mẹ đứa trẻ kia: “Có hình cháu bé không? Cho tôi.”
Người mẹ khóc sướt mướt, tâm lý gần như sụp đổ: “Không có, điện thoại của tôi bị tên đó cướp mất rồi.”
Cố Diệp ngoảnh lại nhìn trạng thái tâm lý của cô ấy, không định hỏi thêm gì nữa. Cậu mở túi, lấy bút mực đỏ và mấy tờ bùa trắng ra, nhanh chóng vẽ xong rồi lập tức dán lên đùi Hạ Tường đang ngồi bên ghế phó lái.
Lúc này tuy Hạ Tường không nhìn thấy gì cả, nhưng vẫn cảm giác nơi đầu gối bỗng dưng lạnh run lên. Cậu trưng vẻ mặt đầy đau khổ ngó Cố Diệp, lại nói, khi Cố Diệp bảo lên đây ngồi thì cậu đã thấy có vẻ sai sai rồi. Cậu là thân thể thuần âm, dù là ban ngày thì đôi khi cũng thấy được mấy thứ đó. Mà bây giờ, trong ngực cậu dần dần hiện ra linh hồn thể của một con chó nhỏ, thì ra Cố Diệp lại dùng cậu làm vật dẫn.
Cố Diệp thắt dây an toàn, xoa đầu con chó nhỏ kia: “Cún con, nếu mày đánh hơi được mùi của cô bé kia thì khi nào về, tao sẽ cho mày ăn thịt.”
Hình thể của con chó kia khá nhỏ, cùng lắm là 20cm, nhỏ đến nỗi có thể ôm trọn trong lòng bàn tay. Đôi mắt của nó vừa to vừa tròn, đen bóng, ngửi ngửi một lát, nó quay ra sau sủa một tiếng.
Cố Diệp quay đầu xe: “Chị Mục, quay lại!”
Xe ngoặt gấp khiến chó nhỏ bị hất bay lên, Hạ Tường hơi do dự rồi ôm nó vào lòng. Ngay sau đó, Cố Diệp đạp chân ga, xe vèo cái chạy vút.
“Nhanh quá thể!” Triệu Bằng Vũ ngồi ghế sau đỡ người mẹ trẻ, trong lòng phát khiếp, bằng lái của Cố Diệp có lẽ sẽ bị tước mất.
Cố Diệp căng mặt, lờ đi lời của hắn. Khi sắp đến giao lộ, cậu thông báo cho Mục Cảnh Phỉ: “Rẽ trái!”
“Tới ngã tư rẽ phải!”
“Đi thẳng!”
Mục Cảnh Phỉ cũng xem như là người chơi hệ đua xe lâu năm, để đuổi kịp tội phạm bỏ trốn mà dám lái với tốc độ 300km/h. Trên xe cô vang tiếng còi báo động, khiến xe cộ đang lưu thông và người đi đường tự động nhường lối, bây giờ dù đang ở trong thành phố nhưng cô đã chạy đến 120km/h. Cố Diệp lái theo sau cũng to gan không kém, dám vượt hết đèn đỏ, chạy tuốt theo tuyến đường đã được tính trước. Hai người dồn hết sức mình, quyết tâm phải tìm được đứa trẻ!
“Chị Mục, chiếc xe kia lại thay giấy phép tạm thời, đổi thành Kinh P. 77370.”
Mục Cảnh Phỉ lập tức thông báo cho người trong tổ, tra tìm bọn chúng!
Khóe mắt của mẹ đứa trẻ đỏ bừng, siết chặt dây an toàn. Cô không biết vì sao Cố Diệp lại biết rõ chuyện này như vậy, nhưng cô đành gửi gắm mọi hy vọng vào cậu thanh niên và vị cảnh sát trẻ ấy. Triệu Bằng Vũ ngồi cạnh cô an ủi: “Cô đừng căng thẳng, có cậu ấy ở đây thì nhất định sẽ tìm được con cô về, chúng ta sẽ đuổi kịp chúng nhanh thôi! Cậu ấy là đại sư huyền học nổi danh bậc nhất trong nước, bấm tay tính toán là biết tận năm trăm năm sau, cô cứ tin cậu ấy.”
Người mẹ run rẩy đáp: “Tôi tin! Tôi tin!”
Cô đâu dám không tin, nếu không thì cô chẳng biết liệu mình có còn sống nổi nữa không.
Vẻ mặt của Cố Diệp lạnh tanh, bỗng cậu lên tiếng: “Chị Mục! Chiếc xe đó ở ngay cây đèn giao thông phía trước, giờ chị hãy đi sau em!”
“Đuổi kịp rồi! Chúng ta đuổi kịp thật rồi!” Người mẹ kích động la lên: “Đúng là chiếc xe ấy! Đúng là bọn chúng! Con gái tôi đang ở trên đó!”
Mục Cảnh Phỉ không biết Cố Diệp định làm gì, nhưng cô vẫn chọn tin cậu, tránh sang, nhường cho xe cậu chạy lên trước. Cố Diệp lạnh mặt nhắc một câu: “Ngồi vững” rồi lại tăng tốc.
Chiếc xe kia nghe tiếng còi báo động phía sau nên đã cảnh giác, cũng bắt đầu tăng tốc.
Cố Diệp vòng qua vườn hoa, chạy thẳng tới trước chiếc xe đó. Sau một cú rê đuôi, xe thể thao chặn ngang chiếc xe kia. Chặn luôn đường đi của nó!
Tài xế mở cửa sổ, tức giận mắng mỏ: “Mày lái xe không dùng mắt à!”
Cảnh sát giao thông phát hiện tình huống ở đây, vội chạy tới, nghiêm nghị tra hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Mục Cảnh Phỉ đi tới, xuất trình giấy tờ xong thì khẽ giọng giải thích: “Trên xe này có trẻ con bị bắt cóc.”
Cảnh sát giao thông nghe thế, sắc mặt thay đổi, nhắc nhở tài xế: “Lấy bằng lái của anh ra để chúng tôi kiểm tra.”
Tài xế nhận thấy tình huống này có gì đó hơi lạ, không chỉ không phối hợp mà trong mắt còn lộ ra vẻ tàn bạo. Ngay khi hắn định liều mình xông ra thì nghe tiếng “choang, choang” Một trong ba người trẻ tuổi đứng đằng sau cầm nửa cục gạch nhặt từ bồn hoa, đập vỡ cửa kính xe của hắn.
“Mấy người làm gì thế hả?” Tài xế thấy vậy, trong mắt đầy vẻ hoảng loạn.
Cố Diệp chỉ bà già đang nằm giả chết: “Đương nhiên là bắt quỷ.”
Bấy giờ, người đứng ở bên ngoài chỉ cần liếc một cái là có thể thấy rõ thứ ở trong xe. Bên trong có hai nam, một người nữ đang ngồi, một bà già đang nằm im. Bà kia nghe tiếng thủy tinh bị đập vỡ thì sợ mất mật, suýt chút nữa ngồi bật dậy, biểu hiện quá rõ ràng! Ngay lập tức thằng con trai đằng hắng một tiếng, bà ta lại tiếp tục giả chết.
Thấy cảnh đó, vẻ mặt Mục Cảnh Phỉ lạnh xuống, giơ giấy tờ ra: “Tất cả xuống xe để kiểm tra!”
Mấy cảnh sát giao thông tiến lên hỗ trợ, ngăn con đường trước mặt lại, hơn nữa sẵn có một chiếc xe thể thao đang chắn ngang đó. Phía sau xe cũng bị chặn, hai chiếc xe cảnh sát đã đuổi đến kịp, không thể lách đi đâu nữa. Xung quanh lại có khá nhiều người đứng lại vây xem, chiếc xe kia không thể chạy được.
Với vai trò là “thân nhân của người đã khuất”, người đàn ông đeo kính tỏ vẻ “đau xót” mở cửa xe, oan ức nói: “Đồng chí cảnh sát, xe chúng tôi là xe tang, vừa mới đưa thi thể của mẹ tôi từ bệnh viện về, có gì để tra xét? Anh làm ơn bỏ qua cho chúng tôi đi? Bỏ qua cho mẹ tôi với?”
Cố Diệp túm cổ áo của tên đó, lôi thẳng hắn ra khỏi xe. Mẹ đứa trẻ mắt đỏ bừng xông lên, bóp cổ hắn ta, tay đấm chân đạp như điên dại: “Thằng súc sinh nhà mày! Mày giấu con tao ở đâu? Mày trả con lại cho tao! Đồng chí cảnh sát, chính hắn ta đã bắt con tôi đi! Tên này là tay buôn bán trẻ con!”
Cố Diệp lướt nhanh qua bên trong xe, túm gáy hắn ta dí bẹp mặt lên cửa xe: “Đứa bé ở đâu?”
Tên kia căm giận hét toáng lên: “Đứa bé gì hả? Từ nãy đến giờ tôi chẳng hiểu mấy người đang nói gì sất! Đồng chí cảnh sát ơi, mấy vị không được chấp pháp một cách qua quýt như vậy! Mẹ tôi còn đang nằm ở đây đấy, đã chết rồi mà vẫn không được yên, cảnh sát cũng không được phép hiếp đáp người khác đến thế!”
Người vây xem càng lúc càng nhiều, lại ở nơi giao nhau của các tuyến đường, khiến giao thông bị tê liệt. Tiếng xì xào bàn tán của người hóng chuyện vang khắp khiến tai ong ong cả lên, Cố Diệp không nhịn được đè chặt đầu người đàn ông kia, nện thuỳnh thuỳnh vào cửa xe: “Mẹ mày đừng nói xàm nói xí với tao! Đứa bé đâu!”
Kính của tên đó bị chấn vỡ, vẻ mặt nhăn nhó đau đớn: “Không có đứa bé nào hết!”
Nét mặt của Cố Diệp càng lạnh hơn, tiếp tục nện đầu hắn, chỉ hỏi ba chữ: “Đứa bé đâu?”
Cố Diệp không cảm nhận được tử khí bên trong xe, chứng tỏ đứa bé kia không sao cả. Điều này làm cậu yên tâm hơn hẳn, nhưng cũng không thể tiêu hết cơn giận của cậu được. Đời trước, vì đứa trẻ bị bắt đi, cậu tận mắt thấy một nhà bốn miệng ăn suy sụp đến nỗi tự sát, mất đứa bé, chẳng khác nào phá hủy một mái nhà! Thảm trạng đó đến tận bây giờ cậu vẫn không thể quên được, vĩnh viễn không muốn họ phải trải qua tâm tình tuyệt vọng như thế nữa.
Cố Diệp lạnh mặt, đập mặt người kia lên cửa xe từng cú từng cú một: “Giao đứa bé ra!”
Mục Cảnh Phỉ bình thản nhắc nhở Cố Diệp: “Bình tĩnh! Đừng kích động!”
Cố Diệp lạnh lùng nói: “Không giao đứa bé ra, tao sẽ câu hồn phách của mày ra xé nát!”
Con buôn kia bị sát ý của Cố Diệp dọa run người, bà già vẫn luôn giả làm thi thể nghe vậy, không nhịn được lại hơi động đậy, Mục Cảnh Phỉ thấy thế, cô leo lên xe, kéo phắt tấm vải liệm của bà ta ra: “Còn giả vờ? Ngồi dậy cho tôi!”
Người vây xem nhác thấy một thi thể bị bắt lấy, khiếp quá phải lùi về sau mấy bước. Nhưng ngay sau đó mọi người lại phát hiện ra, thi thể kia mở mắt!
Rất nhiều người đứng hóng chuyện xung quanh đây quay video, nghe được lời của người mẹ trẻ kia thì đã biết tay lái xe này là kẻ buôn người, bà già kia lại còn giả làm thi thể hòng qua mắt mọi người. Dân thành phố nóng máu, nhất là những nhà có con nít không nhịn được nữa, xắn tay định lên. Cố Diệp kéo xệch tên đó ra, đẩy vào giữa đám đông: “Mày bắt con người ta đi khiến họ phải tìm kiếm khắp nơi không ngừng nghỉ, phải đợi chờ cả đời, phải áy náy suốt kiếp! Mày trộm đứa bé khỏi vòng tay của người nhà, hại cả gia đình phải tan cửa nát nhà! Súc sinh!”
“Đúng! Súc sinh! Đồ mất nhân tính! Đánh hắn!”
Từ trong đám đông không biết là ai quát lên câu đó, thế rồi tất cả nhắm vào tên buôn người kia đánh cho bầm dập. Mục Cảnh Phỉ đang bận giữ bà già kia, muốn ngăn mà không được.
Cố Diệp lên xe, lôi những tên khác xuống, đạp chúng ngã ụp vào trong đám đông, cả người phụ nữ kia cũng thế, không nương tay chút nào. Mục Cảnh Phỉ đã hiểu rằng Cố Diệp cố ý làm vậy. Điều này khiến cô nghi ngờ, vừa nãy Cố Diệp đánh tên buôn người kia để đòi đứa bé cũng vì cố tình muốn đập hắn.