Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đến Đứng Dậy - Hắc Miêu Nghễ Nghễ

Chương 6: Tôi Thấy Anh Sắp Chết Rồi Đấy


Bạn đang đọc Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đến Đứng Dậy – Hắc Miêu Nghễ Nghễ – Chương 6: Tôi Thấy Anh Sắp Chết Rồi Đấy

Biên tập: Nguyệt Mẫn

_CHƯƠNG 24_

Sáng sớm hôm sau, Cố Diệp dậy sớm đánh răng rửa mặt rồi đeo cặp sách xuống lầu để ở sảnh lớn, lúc này mới đi ăn cơm.

Điểm tâm không còn là mỳ sợi một trăm điểm nữa mà là sủi cảo. Theo như Cố phu nhân nói: “Ly gia sủi cảo hồi gia diên, đây là bánh xéo, ăn rồi để hai đứa bây xéo đi.”

Cố Diệp im lặng meo meo nhìn trong chén đứa em trai rồi lại nhìn vào chén mình, hệt như đang so sánh. Trong lòng Cố phu nhân căng thẳng sợ Cố Diệp lại nói: “Nhân thịt trong chén em lớn hơn chén con.” Cái kiểu nói nhảm này sẽ khiến cho Cố Đức Thành và hai người con cả không thoải mái. Cố Diệp nhìn vẻ mặt bà rồi lại kéo chén em mình đến bên cạnh, tự mình đưa cho em: “Mẹ bất công quá, mấy cái sủi cảo trong chén này mở miệng cả rồi.”

Cố Dương chớp chớp mắt, tin như thật: “Vậy sao? Mẹ, mẹ chỉ thương anh mà không thương con sao?”

Khóe miệng Cố phu nhân nhịn không được cong lên, ghét bỏ nói: “Bởi vì anh con học giỏi hơn, cái thằng bé ngốc này, ăn nhiều cũng không to đầu to óc ra được.”

Cố Dương mặt mày mờ mịt: “Mẹ ruột, mẹ đúng là mẹ ruột.”

Cố phu nhân đắc ý cười lạnh với đứa con mình một cái.

Vừa ăn cơm no thì người làm đã ôm một hộp gấm hình tròn dài vào cửa nhà: “Cậu ba, vừa rồi có một phụ nữ trung niên đưa quà biếu cho cậu.”

Cố Diệp lau miệng, tiếp nhận hộp gấm trong ánh mắt nghi hoặc của cả nhà. Dưới ánh mắt dòm ngó của cha, cậu im lặng meo meo mở ra một khe nhỏ, sau khi thấy rõ bên trong thì lập tức đóng lại.

“Mẹ, quà tặng nhân ngày của mẹ nhé.” Cố Diệp chuyền hộp quà sang cho Cố phu nhân, cười nói: “Đem vào phòng rồi xem, đừng để cho cha cướp mất đấy ạ.”

Cố phu nhân phấn khích nhận lấy, né tránh ánh mắt dòm ngó, vẻ mặt có chút ngập ngừng, sau đó lập tức vui vẻ, ôm vào trong ngực: “Quà này mẹ lấy nhé, con sẽ không lấy lại đúng không?”

Cố Diệp nhức nhối, vẫn duy trì nụ cười: “Dạ không.”

Bên trong là thẻ ngân hàng mà dì Vương gửi tới, cũng không biết lấy tiền ở đâu để trả nợ cho cậu. Còn một cái hố chính là, mẹ nó lại có thêm một cái cờ thưởng nữa! Lần đầu tiên ông nhà cậu nhìn thấy cờ thưởng huyết áp đã tăng vèo vèo như bão tố, giờ không cho cậu xem mệnh còn bắt ra nước ngoài, trong khoảnh khắc mấu chốt này làm sao cậu dám lấy ra được?!

Cố Diêp vô cùng đau đớn kéo hành lý đi học, Cố phu nhân phấn khích tiễn cậu ra xe, sau đó dặn dò cậu phải chăm sóc bản thân thật tốt, đừng để bị bệnh bị cảm, đừng để gầy đi ~ còn kẻ thân là con trai, từ lâu bà đã không còn để tâm nữa.

Cố Diệp ngồi trên xe lắc đầu, phụ nữ mê tiền thật đáng sợ!

————–


Vừa về đến trường học, vấn đề tất cả mọi người quan tâm chính là phải đăng ký trường nào, mọi người tụm lại bàn xem nên quyết định nguyện vọng một là gì, nguyện vọng hai là gì, hệt như một cái phòng đầy vịt nhỏ, không hề nhàn rỗi chút nào.

Lớp trưởng đứng lên hô một tiếng: “Các bạn ơi, thầy Vu nói trước tiên các bạn nộp giấy ghi nguyện vọng đã! Nộp cho tớ này!”

Hạ Tường nhìn giấy của mình, đi đến cạnh Cố Diệp: “Cậu quyết định học đâu chưa?”

Cố Diệp đưa ra cho cậu ta coi, ghi vô cùng chỉnh tề Đại học Thủ Đô, thật sự đối với nó ưu thích không rời.

Triệu Bằng Vũ tới gần xem: “Đù má! Đây chính là trường số một cả nước, thi đậu có thể làm rạng rỡ cả dòng họ, nhưng mà điểm cao lắm.” Cậu ta nhìn xung quanh, không có ai ở gần mới nhỏ giọng nói: “Điều kiện nhà hai cậu thế, sao không xuất ngoại du học đi?”

Cố Diệp nhỏ giọng nói: “Không đi, người giàu có nhiều tiền lắm, đoán mệnh kiếm tiền.”

Triệu Bằng Vũ và Hạ Tường không còn biết nói gì nữa, lý do đơn giản quá: “Lỡ như thi không đậu thì sao?”

“Vậy thì thôi, tớ sẽ đem em trai xuống cầu vượt mở quán bán hàng, mấy vị kim chủ nhất định sẽ chăm sóc chuyện buôn bán cho tớ.”

Hạ Tường cầm cây bút trên bàn Cố Diệp, viết lên ô nguyện vọng một còn đang trống dòng “Đại học Thủ Đô”: “Tin tưởng bản thân nhất định làm được, liều một phen.”

Khóe miệng Cố Miệng cong cong, Hạ Tường này thật sự rất mâu thuẫn, bề ngoài nhát gan nhưng cũng rất có chủ kiến, gặp chuyện gì cũng không có chút hoang mang. Lại nhìn Triệu Bằng Vũ, ba ô đều trống không, xem ra là chưa nghĩ ra nên học ở đâu.
Triệu Bằng Vũ do dự một chút rồi lấy cây bút trong tay Hạ Tường, viết nguyện vọng một chắc như đinh đóng cột: Đại học Thủ Đô.

Lớp trưởng chạy đến hỏi viết xong chưa thì nhìn thấy nguyện vọng của Triệu Bằng Vũ, cậu ta trừng to mắt nhìn Triệu Bằng Vũ một cái, ánh mắt cứ như là: Thành tích của cậu nát bét, cậu bị điên rồi à?

Triệu Bằng Vũ cười đại một tiếng ha ha: “Người nhất định phải có ước mơ chứ, lỡ như thực hiện được thì sao?”

Cố Diệp nhìn kỹ ánh mắt của Triệu Bằng Vũ, mỉm cười vỗ vỗ bờ vai cậu ta: “Học thêm đi, kỳ thi tháng trước vượt lên năm trăm thì lần này phải vượt lên được tám trăm, đứng top 300 toàn trường. Tháng thi cuối cùng nằm trong top năm mươi người đứng đầu, cứ thế thì đến lúc thi tốt nghiệp cũng không tệ nữa.”

Triệu Bằng Vũ khoát khoát tay, không nói gì mà chỉ quay lại vùi đầu vào sách vở

Buổi trưa, thầy Vu gọi Cố Diệp vào văn phòng: “Nguyện vọng một không có vấn đề, nguyện vọng hai và ba em cũng không định thay đổi sao?”

Cố Diệp vững vàng đáp: “Không thay đổi ạ.”

“Tự tin như vậy sao?”


“Không phải tự tin mà là cắt đứt mọi đường lui của chính mình.”

Thầy Vu chưa từng thấy qua sự cố chấp nào như vậy: “Tại sao thế?”

Cố Diệp mặt lạnh tanh, nghiêm túc nói: “Bởi vì gần nhà ạ.”

Khóe miệng thầy Vu giật giật một cái, lựa lời khuyên nhủ: “Sau này sửa lại nguyện vọng 1 cũng không trễ, thầy chỉ muốn tốt cho em thôi.”

Cố Diệp gật đầu: “Em hiểu, nhưng trường khác thì em không muốn học.”

“Được rồi, em cứ về đi.” Thầy Vu cho Cố Diệp đi rồi nhắn tin về nhà: “Giấy nguyện vọng của con trai nhà ông bà ba cái đều như một, ông nhà đã biết chưa?”

Khi Cố Đức Thành nhận cái wechat này thì hơi do dự, nghĩ là có nên đổi nguyện vọng cho Cố Diệp hay không. Phận làm cha, chỉ cần tốt cho con mình thì ông không ngại việc làm người xấu, để Cố Diệp giận ông. Ông còn sống bao nhiêu năm nữa? Đời người của Cố Diệp thì chỉ vừa bắt đầu mà thôi

Ngay khi ông còn đang do dự thì Cố phu nhân đã lắc đầu với ông, khuyên nhủ: “Thôi bỏ đi, thằng bé vất vả lắm mới trở lại làm người bình thường, anh cứ theo ý nguyện của nó, sau này nó còn giúp anh mở rộng lãnh thổ chứ? Tiền nhà chúng ta nuôi nó đủ cả đời. Với cả, anh chỉ tiễn nó đi có ba năm năm năm thôi chứ có phải cả đời không về đâu?”

Cố phu nhân do dự một chút nhưng vẫn rất quyết tâm, bà đưa tấm thẻ ngân hàng của Cố Diệp đặt trên bàn trước mặt Cố Đức Thành: “Ngày thứ hai sau khi thằng ba nghỉ nó có đi ra ngoài, cứu được một nhà bốn mạng người. Người ta gửi đồ đến cảm ơn còn có cả thù lao này, em xem bên trong có đến một trăm tám mươi triệu. Ở trường thằng bé có gọi cho em nói em quyên góp một nửa cho từ thiện để tích phúc. Còn lại để cho em, làm quà nhân ngày của mẹ.” Nói đến đây, Cố phu nhân vừa nhịn đau vừa lau nước mắt: “Thằng bé làm việc tốt như thế sao có thể gặp quả báo được? Em nuôi nó lớn đến thế đúng là không dễ dàng gì phải không? Anh nói xem, tiền cứ thế mà đưa, không nghĩ đến suy nghĩ của người làm mẹ như em thế nào. Ai cũng nói mẹ kế là người không có mắt, con cái vừa đi không biết ngoài kia người ta nói em thế nào nữa, còn em thì vẫn không ngừng nghĩ nó giờ ra sao rồi?”

Càng nói càng uất ức, lúc đầu Cố phu nhân có hơi diễn một chút, dầu gì cũng phải giữ Cố Diệp lại, càng không ngờ bản thân càng nói càng xúc động, càng khóc đến mức tủi thân. Làm mẹ kế đã không dễ, nuôi con càng không dễ hơn, khi nuôi Cố Diệp bà cũng mới hai mươi tuổi không có lấy một chút kinh nghiệm. Cơ thể Cố Diệp lại yếu, bà chỉ sợ làm không tốt nuôi không được đứa con sẽ khiến người Cố gia không vui. Kết quả nuôi đến mức một chút quyền lên tiếng bà cũng không có

Cố phu nhân vừa khóc thì Cố Đức Thành cũng đau lòng, nghĩ đến nụ cười của Cố Diệp lại mềm lòng: “Được rồi được rồi, không cho nó đi nữa, nghe hai mẹ con em. Lời em nói có trọng lượng lắm, sau này anh không nhắc đến nữa.”

Cố phu nhân khóc đến mức đỏ mắt đỏ mũi, bắt đầu được sủng mà kiêu, tính nết bắt đầu đùa giỡn: “Vậy anh để con ở lại nhá!”

“Rồi rồi rồi!” Cố Đức Thành không có cách giữ bà lại, lúc này mới gọi điện cho thầy Vu: “Nguyện vọng đầu không đổi, nguyện vọng thứ hai đổi thành Đại học khoa học Hoa Hạ, nguyện vọng thứ ba đổi thành Đại học nhân dân Hoa Hạ.”

Hai trường học này nằm trong top 5 cả nước, trên xếp hạnh đại học thế giới cũng rất nổi tiếng, với cả, đều ở phương bắc, khoảng cách sẽ gần thủ đô hơn, thỏa mãn tâm nguyện tùy lúc về nhà của Cố Diệp

Thầy Vu lấy nguyện vọng của Cố Diệp ra viết lại cho cậu: “Đây là ý của ba em, thời gian điều nguyện vọng ở trên mạng, em cứ theo cái này mà viết nhé, không thể viết ba cái giống nhau được đâu.”

Cố Diệp híp mắt lại nhìn một chút, phấn kích giơ cao tờ giấy lên: “Cảm ơn thầy! Cảm ơn mẹ nhỏ! Thắng rồi!”


Thầy Vu: “…”

Không hiểu đứa nhỏ này đang nghĩ cái gì.

Sau đó tất cả mọi người đều học hành như điên, Cố Diệp cũng cảm nhận được áp lực, không còn để tâm đến những chuyện khác nữa, quyết tâm vào đại học thủ đô để được gần nhà, liều mạng mà học

Hạ Tường cũng từng nói, Cố Diệp đi đến đâu không phải làm bạn với quỷ thì cũng liều mạng học

Triệu Bằng Vũ cũng phát điên, cậu ta còn kém nhiều nên càng cần phải bổ xung nhiều hơn, mỗi đêm chỉ ngủ năm tiếng, sau khi tắt đèn cũng lấy đèn pin ra mà học, tài liệu Cố Diệp tăng thật sự đã phát huy được tác dụng của nó, vài ngày lại càng quét một cuốn. Điều khiến cho mọi người khiếp sợ là, một đề bài giảng giải cho Triệu Bằng Vũ một lần cậu ta lập tức sẽ từ một suy ra, làm được theo hai cách, thành tích tăng vọt so với các bạn, đầu óc thông minh như thế thật sự khiến cho bạn bè phải ghen tỵ đến đỏ mắt
Các thầy giáo bộ môn đều muốn đánh cậu ta, em thông minh như vậy sao trước giờ không lo học? IQ của em bị quăng đi đâu rồi?!

Cố Diệp thay Triệu Bằng Vũ nói: “Dùng để phạm tội rồi ạ.”

Ngay cả năng lực phản kháng Triệu Bằng Vũ cũng không có

Cuối cùng cũng chờ được đến cuối tháng, Triệu Bằng Vũ còn gầy đi mấy cân, thành tích thi tháng này chấn kinh cả trường học, thật sự như Cố Diệp nói, vượt lên tám trăm người đứng vào top 300

Cứ như vậy, hai tháng điên cuồng cuối cùng cũng kết thúc, nhẫn nhịn cho đến đêm trước khi thi tốt nghiệp trung học, tập thể lớp mười hai được nghỉ một ngày. Về nhà thu dọn đồ để chiều thứ hai trở về trường sớm lên nhận trường thi

Sau khi Cố Diệp về nhà thì anh cả đã xuất ngoại, anh hai về công ty, trong nhà lặng ngắt như tờ, Cố Diệp vừa nằm xuống ngủ luôn một phát hơn mười hai tiếng rồi mới bị Cố phu nhân gọi xuống uống chút canh

Nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ, Cố Diệp nhìn sắc trời bên ngoài lo lắng hỏi: “Cha đâu ạ? Sao giờ này còn chưa về?”

Vừa nhắc đến thì Cố phu nhân đã tức giận, đau lòng phàn nàn: “Bận việc thôi, tối nay còn có tiệc rượu nữa, lớn tuổi vậy rồi còn uống uống uống, huyết áp tăng như khinh khí cầu không giảm được một chút.”

Cố Diệp nhíu mày lại: “Mẹ cho con địa chỉ đi, con đến đón cha, đừng để uống nhiều quá.”

Mối quan hệ giới thương nhân này là lấy thực lực kinh tế để luận vai vế, nhiều tiền là đại ca, cha Cố đi đến đâu cũng có người này người kia nịnh nọt. Người tới cũng không thể không nể mặt mũi nên cũng uống một hớp, mấy chục người như thế có thể chuốc ông uống say

Một doanh nhân trung niên bưng ly rượu đến cùng ông nói chuyện: “Cố tiên sinh không chỉ có bản lĩnh mà còn dạy con rất giỏi, hai đứa con đầu như rồng phượng trong loài người, còn không phải nhắc đến, nghe nói thằng ba còn đứng đầu trường học, bái được sư phụ nào rất lợi hại cứu được không ít người ha.”

Cố Đức Thành rất thích nghe người khác khen con của ông nên vui vẻ đứng đây nói chuyện, uống thêm vài ly, đang nói thì chợt có giọng nói giễu cợt đâm thẳng vào tai ông: “Có thể mời tam thiếu gia đến đây tính một quẻ xem xem có phòng được vài tên đê tiện không nhỉ?”

Cố Đức Thành không quay đầu cũng biết là Lý Thắng Khải, bây giờ ai cũng biết Lý gia nhà ông ta chỉ như cái xác rỗng, không biết là lấy dũng khí ở đâu mà còn dám khiêu khích ông. Khuôn mặt Cố Đức Thành lạnh tanh, dùng tư thế phong thái của một người chiến thắng từ trên cao nhìn xuống mà nói: “Muốn phòng mấy kẻ đê tiện thì ra ngoài ông che mặt đi là được rồi.”

Mới đầu Lý Thắng khải nghe nhưng không hiểu ý Cố Đức Thành là gì, người ở cạnh Cố Đức Thành suýt chút nữa thì cười lên, ý Cố gia là, tên bỉ ổi là Lý Thắng Khải, ông ra ngoài cũng lo mày che mặt, cho người khác khỏi phải đề phòng ông

Sau khi Lý Thắng Khải nghĩ nghĩ mới đen mặt nhỏ giọng mắng một câu, đối với chuyện Cố Đức Thành khoe khoang con cái cũng khịt mũi coi thường: “Cũng không biết sư phụ lợi hại thế nào mà cũng có thể dạy một thằng đần lợi hại như vậy?”

Cố Đức Thành nghe hiểu, sắc mặt lập tức lạnh lẽo, đang định phản bác lại thì có một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Ngài Lý bây giờ còn có thời gian quan tâm Cố gia nuôi con thế nào sao, chi bằng tự lo cho mình thì hơn chứ nhỉ.”


Mọi người nghe được câu này thì giật mình trong lòng, quay đầu lại chỉ thấy một người vóc dáng cao gầy, khuôn mặt khôi ngô nói nặng thận trọng đi tới sau lưng Cố Đức Thành, mặt dù người này mặc sơ mi trắng, cổ áo và tay áo là màu xám khiến cho sự tuấn tú này của anh không thể khiến cho người ta thân thiết được

Chính là Úc Trạch

Dù Úc Trạch còn trẻ tuổi nhưng tất cả mọi người ở đây đều không dám coi thường anh, tính tình anh thế nào thì mọi người cũng hiểu được ít nhiều, không ai ngờ rằng chàng trai trẻ nổi danh lạnh lùng này lại đối đầu trực tiếp với Lý Thắng Khải. Phát hiện tình huống này khiến cho mọi người đều im bặc, lẳng lặng nhìn câu chuyện đang dần phát triển, e sợ không cẩn thận phiền thoái cho bản thân

Úc Trạch lạnh nhạt lướt qua người Lý Thắng Khải lấy môt ly rượu từ mâm người phục vụ, ra hiệu với Cố Đức Thành: “Ngài Cố, lại gặp nhau rồi.”

Cố Đức Thành vui vẻ cụng ly với anh, cũng có chút ngoài ý muốn thế mà Úc Trạch lại xen vào chuyện bao đồng: “Tôi còn cho rằng cậu sẽ không tới.”

“Hiện tại công ty đang có chút việc nên đến trễ.” Sắc mặt Úc Trạch dịu lại, trực tiếp đổi chủ đề: “Ngài Cố tất có cách dạy con của mình, khi trước Cố Diệp đã cứu cháu trai của tôi một mạng, cũng chăm sóc cho thằng bé nhiều nên người nhà vô cùng cảm kích trong lòng.”

“Nên làm thôi, cứu bạn bè vốn là việc không thể thoái thác.” Cố Đức Thành cười, trong lòng nhẹ nhõm hẳn. Ông rất khen ngợi người trẻ tuổi này, trong lòng không ngừng hâm mộ, Úc Trạch còn trẻ như vậy đã có thể dựng lên một đế quốc thương nghiệp, con của ông thì lại không chịu nối nghiệp ông

Bầu không khí vừa mới hòa hoãn thì một giọng cười nhẹ nhàng nói: “Ôi ~ ngài ơi, cháu vừa bấm tay tính thử, mấy tháng này ngài xui xẻo lắm nhé, còn trẻ đã trọc phải đội tóc giả cơ à?”

Cố Đức Thành vừa nghe cái giọng quen thuộc này chỉ cười, ông vất vả khó khăn cỡ nào cũng không thể dạy dỗ được thằng ba này, còn đang bấm bấm tay, vô cùng trịnh trọng đứng trước mặt Lý Thắng Khải để bói cho ông ấy: “Chuyện xấu làm nhiều rồi nên ban đêm nhất định không được ra đường, dễ gặp quỷ lắm. Cậu ba, cậu bốn, cậu năm lúc đi ngủ dễ bệnh liệt dương. Cháu bấm tay tính thì, ôi chà, còn có hai đứa con ở ngoài, Tôn phu nhân đúng là có phúc lớn, được làm mẹ nữa rồi!”

Cố Đức Thành sa sầm mặt mày, định lên ngăn đứa con không cho làm mấy thứ mê tín dị đoan trước mặt nhiều người, còn chưa kịp bước ra thì đã bị Úc Trạch ngăn lại: “Đột nhiên tôi cảm thấy, cậu ấy như thế cũng thật thú vị.” Úc Trạch dừng một chút rồi lại nhìn chằm chằm khuôn mặt Cố Diệp đang cười xấu xa, mặt hơi nhăn lại, miệng nhếch lên cười có chút cong cong: “Tôi muốn nghe thử xem là cậu ấy sẽ nói cái gì.”

Cố Đức Thành ôm đầu, thằng bé này mở miệng không nói được câu nào hay, nghe chỉ có hối hận

Hôm nay Lý Thắng Khải đem phu nhân tới, dù sao cũng là tiệc rượu thương mại chính thức, đưa phu nhân có việc cần làm. Việc buôn bán của lão cũng là nhận từ phía bên cha vợ, vợ đến thì lão cũng chiếm được một chút mặt mũi. Nghe đến câu chồng mình làm loạn bên ngoài lập tức khiến khuôn mặt Hồ Ngọc trở nên khó coi

Cố Diệp cười nói: “Phu nhân đừng biến sắc nhanh như thế, ông ấy là tướng phản bội, cha bà hẳn còn sống nhưng cơ thể cũng không được tốt ha, đụng chạm tiểu nhân rồi. Có phải ông ta rước bà về? Dựa vào nhà bà để lập nghiệp? Còn dùng một chút thủ đoạn đê tiện để bà thấy cha bà đột nhiên bị bệnh, cơ thể thật sự không tốt đến thế sao. Cái cách thức bị trời phạt như thế bà chưa bao giờ dùng qua sao?”

“Cậu nói bậy! Làm gì có con hoang, đừng có nói xằng!” Hồ Ngọc biến sắc, trước kia bà đã gặp Cố Diệp, nhưng mà làm sao cậu ta lại thay đổi lớn đến mức bà trong thoáng chốc bà không thể nhận ra được thế này.

Cố Diệp bĩu môi, vui vẻ: “Con hoang? Khi bà bày mưu cho mẹ tôi giết tôi cũng không có nói như thế.”

Câu này của Cố Diệp mọi người ở đây đều hiểu, đây chính là cậu ba nhà Cố gia. Lúc trước Hồ Ngọc có xúi giục Cố phu nhân thế nào đều đã bị tung lên vòng bạn bè, không ít người biết chuyện đó, ngoài miệng không ai nói gì nhưng ánh mắt nhìn Hồ Ngọc đã thay đổi

Hồ Ngọc thẹn quá hóa giận nhưng không có cách nào ngụy biện, tức đến mức mặt trắng ngắt như tờ

Cố Diệp cười lạnh một tiếng: “Cha bà làm sao mà bệnh thì bà có thể điều tra một chút, người đàn ông bên cạnh bà tuyệt đối không tránh khỏi liên quan đâu.”

Mọi người đều có nghe nói, rằng Lý Thắng Khải dựa vào cha mẹ vợ để lập nghiệp, cuối cùng chơi ông cha vợ một vố, cổ phần đều nằm trên tay lão, mặc dù không có chứng cứ gì, nhưng người hiểu nghề cũng có thể nhìn ra một chút, cho nên Cố Đức Thành lúc đầu có nói cho Cố phu nhân, người giàu không hề sạch sẽ gì. Cũng chỉ có Hồ Ngọc sâu hắn ta quá sâu đậm nên không hề hay biết

Lý Thắng Khải bị nhiều người nhìn như vậy trong lòng cũng hoảng hốt, xấu hổ nói: “Cố Đức Thành, đây là con ông dạy sao, ở đây là đâu, còn đến đây ngang ngược!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.