Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đến Đứng Dậy - Hắc Miêu Nghễ Nghễ

Chương 59: Có Nguyên Nhân Ắt Có Hậu Quả


Bạn đang đọc Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đến Đứng Dậy – Hắc Miêu Nghễ Nghễ – Chương 59: Có Nguyên Nhân Ắt Có Hậu Quả

Biên tập: Red Tea

Chỉnh sửa: June

“Ta bấm tay tính toán, biết ai là người xấu ngay…”

Có nguyên nhân ắt có hậu quả Nếu là trước đây, khi Mẫn Hồng Dương trở về với bộ dạng này thì Triệu Tư Ngôn chắc chắn sẽ rất vui mừng. Nhưng vào lúc này, Triệu Tư Ngôn chỉ đứng yên tại phòng ngủ không nhúc nhích, thậm chí bên trong ánh mắt còn có một tia đề phòng. Nụ cười trên mặt Mẫn Hồng Dương càng thêm chân thành và tha thiết: “Cục cưng ơi em sao vậy? Vẫn còn giận anh à?”

Đối phương càng tươi cười dịu dàng, Triệu Tư Ngôn càng chống cự lại, bởi trong lòng cô đột nhiên nhận ra rằng mình vẫn luôn không biết được người đàn ông này đang suy nghĩ gì. Nếu lời nói của ma nữ kia là thật thì rốt cuộc cô đã gả cho hạng người nào thế này?

Mẫn Hồng Dương quan sát biểu cảm của vợ mình. Sau khi đảm bảo không thấy nét hoảng sợ trên khuôn mặt như lúc ả ma nữ xuất hiện, hắn mới tự tin tiến lên. Dù Triệu Tư Ngôn ngây thơ nhưng cô không hề ngốc, chỉ từ biểu hiện của đối phương cô đã đoán được hắn ta đang suy tính cái gì. Triệu Tư Ngôn nắm thật chặt phần áo trước ngực, cảm thấy lồng ngực thắt lại từng cơn. Người đàn ông ngày xưa luôn miệng nói sẽ bảo vệ cô cả đời, bây giờ lại xem cô như một tấm bia đỡ đạn.

“Mẫn Hồng Dương, em nhắn tin cho anh sao anh không trả lời?”

Mẫn Hồng Dương vội vàng dỗ dành: “Thì anh muốn tạo cho em một điều bất ngờ mà. Anh đi mua hoa đó.”

Triệu Tư Ngôn cười khẩy một cái rồi chất vấn: “Bất ngờ? Vào cái lúc có người muốn giết em anh lại đi chuẩn bị bất ngờ? Đáng lẽ anh nên ở bên em và bảo vệ em chứ? Anh quên hết bao câu hứa hẹn trong ngày kết hôn rồi sao?”

Vì chưa từng nhìn thấy biểu cảm này của vợ nên hắn cũng cảm thấy hơi chột dạ: “Đừng nói bậy, tại sao quỷ lại muốn giết một người hiền lành như em được?”


“Nếu anh không giết cô ta thì tại sao anh phải sợ cô ta chứ? Chẳng lẽ anh làm gì trái lương tâm hả?”

“Em nói linh tinh cái gì đấy. Anh với cô ta không có chút quan hệ nào cả, em cứ phải lôi chuyện này ra nói làm chi? Có ai nói gì với em rồi đúng không?” Mẫn Hồng Dương nắm chặt lấy tay cô, sắc mặt tối sầm xuống. Một giây sau đó tay hắn bị hất ra, Triệu Tư Ngôn tiếp tục chất vấn: “Nếu anh vô tội thì tại sao cô ta không tìm hung thủ thật sự để giết mà lại tìm anh?”

Mẫn Hồng Dương nóng nảy đáp: “Bởi vì cô ta thích anh nên mới tìm cách phá đám.”

“Tại sao cô ta cứ làm phiền anh mãi thế?”

“Từ nhỏ cô ta đã thế rồi!”

“Anh nói vậy có nghĩa là hai người đã quen biết nhau từ hồi còn bé hả?”

Mẫn Hồng Dương hoàn toàn không nói nên lời. Hàng loạt câu hỏi cứ liên tục ập tới khiên hắn phải nói dối từ lần này hết lần khác muốn đứt cả hơi. Hắn nhìn cô cầu xin: “Cục cưng à, tụi mình đừng cãi nhau nữa được không? Anh sai rồi, anh nhận lỗi, dù anh không hiểu vì sao mình sai nhưng anh vẫn nhận lỗi. Anh làm em buồn, điều đó là anh sai.”

Trước đây chỉ cần Mẫn Hồng Dương dỗ dành như vậy thì dù Triệu Tư Ngôn có tức giận đến mấy, cô cũng sẽ xuống nước và chừa cho hắn ta một chút mặt mũi. Giờ thì khác, cô nhìn hắn bằng ánh mắt trào phúng khiến cơn giận của Mẫn Hồng Dương gần như không thể kìm nén được. Tuy nhiên hắn hết cách rồi, vì sự nghiệp sau này của mình, hắn phải dỗ dành vợ mình thật tốt. Cho dù có phải quỳ xuống xin lỗi hắn cũng phải làm, chủ yếu phải dỗ để cô hết giận.

Mẫn Hồng Dương trìu mến tới gần Triệu Tư Ngôn: “Cục cưng, em muốn phạt anh như thế nào, anh đều chấp nhận hết. Vì thế em đừng có giận nữa nha?”


Triệu Tư Ngôn sửng sốt nhìn về phía sau. Lúc này, Mẫn Hồng Dương mới chú ý đến một luồng gió âm u lạnh lẽo thổi sau đầu. Hắn cảnh giác quay lại thì nhìn thấy một bó hồng tự bay lơ lửng trên không rồi hung hăng đập vào mặt hắn. Mẫn Hồng Dương muốn tránh cũng không thể tránh, hắn đành giơ tay lên để che trước mặt nhưng lại chậm một bước, đóa hồng có gai đâm vào mặt hắn một cách dữ dội. Mẫn Hồng Dương đau đớn hét lên, bàn tay theo quán tính xoa mặt, đau rát!

Bóng dáng của Mẫn Đào dần lộ ra, Mẫn Hồng Dương bị dọa đến mức phải lùi lại mấy bước. Hắn không còn tâm trí nào lau vết máu trên mặt, chỉ biết cầm chặt Ngọc Quan Âm đeo trên cổ, sau đó hắn hung dữ nói: “Mẫn Đào, cô dám gây chuyện tôi sẽ khiến cô hồn phi phách tán!”

Mẫn Đào cười chế giễu, thoắt một cái đã đứng trước người Mẫn Hồng Dương. Cô nắm khối ngọc Quan Âm trên cổ hắn rồi giật nó xuống, sau đó lạnh lùng quăng nó xuống đất: “Đồ dối trá như anh cuối cùng cũng có lúc bị người khác lừa gạt.”

Mẫn Hồng Dương nhận ra mình bị lừa, biết mình không cách nào trấn áp được Mẫn Đào nên sợ hãi chạy vài bước đã ra tới cửa.

“Mẫn Hồng Dương! Anh dám chạy, tôi liền giết nó!” Mẫn Đào bóp cổ Triệu Tư Ngôn, trào phùng nhìn tên đàn ông đang chạy trối chết kia.

Mẫn Hồng Dương chỉ do dự một chút rồi nói: “Tư Ngôn, em ở đây đợi anh, anh sẽ tìm người đến cứu em!” Vừa dứt câu hắn bèn đẩy cửa vọt đi ngay.

“Mẫn Hồng Dương!” Triệu Tư Ngôn hét một tiếng, nước mắt lăn dài trên mắt, cuối cùng trong lòng nguội lạnh không thét thêm được một tiếng nào nữa.

Mẫn Đào hiển nhiên nói ra một sự thật: “Hắn ta, lại bỏ cô mà đi.”

Triệu Tư Ngôn dựa vào tường, rốt cuộc không nhịn được nữa mà khóc rống lên, trong lòng hoàn toàn lạnh lẽo: “Thấy tôi như vậy cô hả hê lắm đúng không?”


Mẫn Đào lạnh lùng nói: “Không, chẳng qua tôi cảm thấy tôi với cô đúng là hai kẻ đáng thương.”

“Vì sao cô phải nói cho tôi biết. Tôi tình nguyện bị hắn lừa cả đời, tôi thà sống trong sự giả dối suốt đời này, đến chết cũng không muốn biết sự thật.” Triệu Tư Ngôn khóc đến nửa đêm, Mẫn Hồng Dương vẫn chưa trở về. Cô khóc đến kiệt sức, sắc mặt dần trở nên lạnh lùng, không còn vẻ ngây thơ như lúc xưa.

Sáng hôm sau, Triệu Tư Ngôn gọi điện cho cha cô: “Cha, cha cho người đi thăm dò chuyện trong nhà Mẫn Hồng Dương đi. Có phải trước đây có một cô gái tên là Mẫn Đào.”

Giọng điệu của cha cô rất bình tĩnh: “Không cần thiết. Cô gái này đúng là có thật. Ban đầu cha kêu hắn đưa cho cô ta một khoản tiền và cắt đứt mối quan hệ để sau này sống thật tốt với con.”

Triệu Tư Ngôn không vui hỏi: “Sao lại như vậy? Tại sao cha không nói sự thật cho con biết?”

“Con thích nó, ta còn cách nào đâu? Cha chỉ sợ con đau lòng thôi.”

Triệu Tư Ngôn cười khinh: “Rồi giờ tự nhiên còn thành người thứ ba.”

“Chậc.” Cha cô bất mãn hỏi: “Con đâu biết đến sự tồn tại của cô ta nên không được tính là người thứ ba. Hắn có năng lực là được. Đàn ông ấy mà, muốn lập nghiệp thì phải tàn nhẫn. Con đừng giống mẹ vừa ngốc vừa ngây thơ như thế, ai mà chưa từng có người yêu cũ chứ?” Ông kiên nhẫn dỗ dành cô con gái rượu: “Chỉ là bạn gái thuở mới chớm biết yêu thôi. Khi đó nó còn nhỏ, không hiểu chuyện, giờ lớn rồi mới thấu hiểu cái gì gọi là yêu.”

Triệu Tư Ngôn đưa mắt nhìn Mẫn Đào đang ngồi trong nhà mình: “Anh ta đã giết chết cô ấy!”

“Chớ nói bậy! Giết người là thứ để con phát biểu lung tung à?”

Triệu Tư Ngôn cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cô bình tĩnh nói: “Cha, con muốn ly hôn.”


“Cái gì?”

Không đợi người bên kia đầu dây hỏi lại Triệu Tư Ngôn liền cúp máy. Cô nghĩ đến việc Mẫn Hồng Dương hai lần bỏ mặc cô tự mình chạy trốn, trong lòng lại đau đớn như bị xé ra làm hai.

Mẫn Đào thản nhiên nói: “Một xu tôi cũng không nhận được. Còn tiền phòng tân hôn là của cha cô yêu cầu hắn ta đưa cho tôi chứ không phải tiền hắn tự kiếm ra.”

Cả người Triệu Tư Ngôn lung lay, cô yếu ớt đáp: “Tôi biết.”

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng cốc cốc, Triệu Tư Ngôn lạnh lùng hỏi: “Ai đó?”

“Xin chào, tôi là cảnh sát đến để điều tra!”

Triệu Tư Ngôn ra mở cửa thì thấy hai vị cảnh sát đã từng gặp qua trước đó. Hai người nhìn thấy khuôn mặt nàng cũng khá bất ngờ, tuy nhiên họ không hỏi gì thêm mà chỉ nói với Triệu Tư Ngôn: “Chị thử nhớ lại tối hôm đó xem, chị có chắc chồng chị vẫn luôn ở đây chứ? Chúng tôi nghe nói chị mất ngủ một đoạn thời gian và phải dùng tới thuốc ngủ. Đêm đó chị ngủ ít nhất mười bốn tiếng.”

Triệu Tư Ngôn gật nhẹ: “Vâng, tôi ngủ say lắm, cả đêm không tỉnh. Tôi không chắc anh ấy có nằm bên cạnh tôi không nữa.”

Hai vị cảnh sát liếc mắt nhìn nhau. Bữa trước Triệu Tư Ngôn tuyệt đối không chịu phối hợp, cảm xúc vô cùng kích động. Sao bỗng dưng hôm nay đổi ý chịu hợp tác rồi?

Họ đang định nhân cơ hội hỏi thêm vài câu thì Mẫn Hồng Dương chưa tìm được đại sư bỗng nhiên trở về. Hắn thấy vợ nói chuyện với cảnh sát liền nổi điên xông tới, trong hốc mắt đều là tơ máu, thoạt nhìn rất hung hăng: “Các anh không được làm phiền vợ tôi! Em ấy nhát gan lắm, muốn hỏi gì thì hỏi tôi này!”

Sau đó, Triệu Tư Ngôn bị đẩy vào nhà. Từ bên trong, cô nghe thấy giọng nói giận dữ của chồng mình, cô khẽ nói: “Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tính tình anh ấy có thể xấu đến thế.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.