Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đến Đứng Dậy - Hắc Miêu Nghễ Nghễ

Chương 57: Đơn Hàng Tử Thần Đã Được Gửi


Bạn đang đọc Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đến Đứng Dậy – Hắc Miêu Nghễ Nghễ – Chương 57: Đơn Hàng Tử Thần Đã Được Gửi

Đơn hàng tử thần đã được gửi

“Tớ tên là Bàng Thông, còn nó tên là Chu Vân Bình, bọn tớ là bạn chung phòng.” Bạn học nam lùn hơn tính tình hoạt bát, nói cũng nhiều: “Chúng ta học cùng khoa đó, bình thường cũng hay nhìn thấy các cậu.”

Cố Diệp buông Triệu Bằng Vũ ra cười cười, cậu không nhớ gì cả.

Nhưng Triệu Bằng Vũ chỉ cần nhìn một cái đã nhận ra ngay: “Tớ biết cậu, mấy cậu hay đi đá bóng, mồm to nhất chính là cậu. Yên tâm đi, về khoản này Cố Diệp có uy tín nhất đấy, chắc chắn có thể cứu hai người, mọi người cũng ở chung trong khu này à?”

Bàng Thông ngại ngùng lắc lắc đầu, chỉ sang khu giá rẻ hơn bên cạnh: “Tụi tớ ở khu bên kia, nghe nói cậu với Hạ Tường đứng đây chờ Cố Diệp nên thử xem có may không mà không ngờ may thiệt! Quá quá may luôn!” Bàng Thông nhìn Cố Diệp với vẻ mặt cảm động, hắn kéo tay áo Cố Diệp: “Nam thần cứu tớ với!”

Chu Vân Bình nãy giờ vẫn im lặng túm lấy mũ Bàng Thông kéo về, trông hắn chững chạc hơn một chút, khách sáo nói: “Có thể tìm chỗ nào ngồi xuống nói chuyện được không? Tôi mời mọi người uống cà phê nhé.”

Mọi người cùng nhau đi vào cửa một quán cà phê, vừa ngồi xuống Bàng Thông không cần nhịn nữa nói hết mọi thứ trong trí nhớ của mình ra: “Tụi tớ mùng sáu đã lên đây rồi, thuê một phòng trong khu đó, trang trí cũng xong xuôi, sạch sẽ hết, chỉ cần dọn đồ vào ở nữa là được nên chúng tớ liền chuyển vào trong ngày luôn. Hai ngày đầu thì không sao, tới đêm hôm thứ ba tớ bỗng nghe dưới gầm giường có tiếng động gõ rầm rầm lên sàn nhà, tớ tưởng dưới lầu có người nuôi cú, hơn nửa đêm còn phá phách, lần đầu tiên gặp chuyện này nên tớ bỏ qua. Không ngờ hôm sau lúc gần sáng tớ vẫn nghe tiếng rầm rầm xàn xạt trên nền nhà, tớ tức giận gõ lại, không ngờ bên kia còn cào tường, thậm chí có cả tiếng phụ nữ khóc. Tớ thấy sai sai nghĩ là dưới tầng đang có bạo lực gia đình nên gọi Chu Vân Bình xuống lầu gõ cửa, gõ hết nửa này cũng không ai ra mở cửa, hàng xóm còn đi ra chửi tụi tớ một phen, bảo là nhà đó không có ai ở, kêu tụi tớ buổi tối đừng có rảnh háng xuống đây tìm người.”

Nói tới khúc này mặt Bàng Thông trắng bệch: “Tụi tớ sững sờ cả ra, sau khi quay về được một lúc thì lại có tiếng động, im lặng lắng nghe rõ ràng là tiếng dưới nền nhà vang lên.”

Triệu Bằng Vũ nghe xong thích thú nói: “Đừng bảo hai người không lật giường lên xem thử nhé?”

“Tụi tớ có nhìn, nếu không nhìn thì cũng không tới gặp các cậu đâu.” Bàng Thông như sắp sụp đổ tới nơi: “Tụi tớ to gan lật giường lên, vừa lật thì mém nữa tè ra quần, có một người phụ nữ! Đầu cô ấy kẹt ở ván giường dùng vẻ mặt cầu xin nhìn tụi tớ!”

Tưởng tượng tới cảnh đó, Triệu Bằng Vũ đồng tình vỗ vỗ bả vai hai người: “Bình tĩnh! Cô ấy còn chưa bóp cổ cậu, cũng không đuổi theo cậu đòi gả là vẫn hiền lành chán, chỉ nhìn cậu thôi đó.”


Bàng Thông với Chu Vân Bình sụp đổ nhìn họ: “Thế mà cũng chấp nhận được? Rốt cuộc bình thường mọi người hay gặp phải chuyện gì thế?”

Hạ Tường bình tĩnh uống một ngụm cà phê: “Đi theo đại sư Cố thì mấy chuyện này đều bình thường thôi, mọi người cứ bình tĩnh chút.”

Cố Diệp nhìn sắc mặt hai người bản thân, chợt cảm thấy anh em mình quá trâu bò, tuy hai người không bắt ma nhưng nhìn riết cũng quen.

Uống xong cà phê, sắc mặt Bàng Thông với Chu Vân Bình mới tốt hơn tí, mọi người tụ thành nhóm đi qua khu bên cạnh. “Cố Diệp ngẩng đầu liếc mắt một cái: “Hai người ở trên tầng gần cao nhất à?”

“Đúng vậy.” Bàng Thông vui vẻ nói: “Không hổ là đại sư, thế này mà cũng tính ra được, Chu Vân Bình chúng ta sắp được cứu rồi!”

Cố Diệp nhìn nhìn bầu không khí xung quanh tầng giáp tầng cao nhất, trong lòng nói Diêm Vương vẫn nên ở trong bọc đồ thêm hai ngày nữa đi, lấy ra cũng chả làm gì, phù hộ thì không phù hộ. Đây rõ ràng là một chuyện phiền toái mà!

Hai người thuê một căn phòng rộng hơn 100m2, còn khá mới mẻ và trang trí rất độc đáo. Bàng Thông giới thiệu: “Nghe nói nhà này là nhà kết hôn của chủ nhà, mới ở có vài ngày thôi, bởi vì chuyển công tác nên mới cho thuê.”

Hạ Tường cẩn thận kiểm tra công tắc đèn ngoài cửa, cười nói: “Căn nhà này chắc trước đây cho đầu bếp thuê.”

Bàng Thông kinh ngạc nói: “Cậu cũng biết tính à?”

Triệu Bằng Vũ cười ha ha nói: “Cậu ấy là cẩn thận thôi, tuy rằng ngoài này lau chùi sạch sẽ nhưng vẫn có dầu mỡ.”


Bàng Thông bội phục, không hổ là bè của nam thần, chỉ số thông minh đều cao như vậy.

Lúc này Cố Diệp đi tới giường chính, đứng trước giường khoanh tay, thản nhiên nói: “Giường này trông rất kỳ quái.”

Chu Vân Bình cũng đi lại phía này: “Chiếu tatami, nghe nói giới trẻ bây giờ rất thích loại chiếu này.”

Cố Diệp ngồi xổm xuống gõ lên ván giường: “Cậu không cảm thấy tấm chiếu tatami này cao hơn tấm chiếu tatami bình thường sao?”

Chu Vân Bình cuốn chăn Bàng Thông lên làm lộ ra ván giường: “Ngại ghê, tôi cũng không rành vụ này, không nhận ra.” Hắn chỉ chỉ về một chỗ trên đầu giường: “Tụi tôi nhìn thấy đầu quỷ ở chỗ này, tôi thề là không phải ảo giác đâu.” Nói tới đây vẻ mặt hắn cũng xanh lại, có vẻ sợ không hề nhẹ, nhưng so với Bàng Thông thì to gan hơn, Bàng Thông đã từ chối bước chân vô căn phòng này luôn rồi.

Cố Diệp cười cười vuốt tay áo, sau đó bạo lực nhấc ván giường lên.

Sắc mặt Chu Vân Bình nhăn lại lùi về sau, da đầu cũng tê dại theo, đối với cái hố Cố Diệp vừa làm ra kia sợ không chịu được, cứ lo sẽ đột nhiên nhìn thấy một cái xác.

Cố Diệp nhìn vào hố, dưới giường thế mà không phải nền nhà mà là một cục xi măng.

Triệu Bằng Vũ hứng thú nhìn thoáng qua, nhổ ra một câu: “Vừa nhìn là thấy tay nghề thợ xây kém sang rồi, chỗ này cũng không chịu san phẳng ra.”


Cố Diệp nhíu mày lại giây lát: “Haizz! Báo công an đi, có vẻ trong đây có một xác phụ nữ.”

Mọi người ở đây đều sững sờ, đột nhiên bùng nổ lên.

“A a a a!!!” Bàng Thông ôm đầu la toáng lên ngoài phòng khách, nghĩ tới cảnh mình ngủ phía trên giường mấy buổi tối rồi liền sợ hãi hết cả người, sắp sụp đổ tới nơi.

Sắc mặt Chu Vân Bình cũng không đẹp hơn bao nhiêu: “Thật hay giả thế? Thế mà cũng nhìn ra được à?”

Triệu Bằng Vũ đồng tìn nói: “Khoản này Cố Diệp có uy tín lắm đấy, cậu ấy nói có là chắc chắn có.”

Chu Vân Bình quay đầu đi ra ngoài, đứng bên cửa sổ ôm đầu, nhìn qua có vẻ là sợ tới run cả da đầu.

Hạ Tường thấy Cố Diệp lấy ra điện thoại muốn báo án, nhắc nhở cậu: “Cậu nói ở đây có chôn xác, cảnh sát cũng không tin được, chứng cứ đâu?”

“Vậy thì gọi cho người tin được.” Cố Diệp gọi tới số của Mục Cảnh Phi, một lát sau đối phương nghe máy, Cố Diệp cười cười nói: “Chị Mục, năm mới vui vẻ.”

Mục Cảnh Phi mệt lòng nói: “Cậu gọi đến là tôi thấy năm mới không vui vẻ nổi.”

Cố Diệp cười cười: “Đúng vậy, chị Mục, chỗ này tụi em phát hiện một cái xác nữ bị người chôn trong xi măng.”

“Em đừng đi đâu, chị cho người qua ngay bây giờ, em gửi địa chỉ qua đây.”

Cố Diệp không cúp điện thoại, dùng Wechat gửi định vị qua, sau đó mới gửi địa chỉ, nhắc nhở đối phương: “Chị nhớ mang theo đồ nghề, cô gái này chết cũng nửa năm rồi. Hơn nữa đây là một căn phòng đã cho thuê, các thủ tục khác chị phải tự lo.”


Nghe thấy bên phía Mục Cảnh Phi có tiếng nổ máy xe: “Yên tâm, chị tới ngay đây.”

Tất cả mọi người đều tụ tập lại trong phòng khác, ai cũng không muốn ngồi chờ trong phòng ngủ, nghe thấy Cố Diệp nói chuyện điện thoại xong, Bàng Thông lại muốn sụp đổ lần nữa. “Tớ ngủ trong phòng đó vài ngày rồi! Chắc chắn về sau sẽ có bóng ma tâm lý mất, tớ sẽ ngủ dưới nền! Không, ngủ võng mới được!” Đứa bé đáng thương ôm đầu ngồi bên cửa sổ, nghĩ nghĩ lại ôm chân Chu Vân Bình khóc lên: “Mẹ nó bên bất động sản sẽ không trả lại tiền cho chúng ta đâu, tớ không muốn ở đây nữa!”

Chu Vân Bình nghiêm mặt xoa đầu chó của bạn cùng phòng, không nói nổi một lời an ủi.

Đám Cố Diệp ngồi trên sô pha móc hạt dưa từ trong túi quần ra bình tĩnh cắn cắn.

Còn chưa cắn hết hạt dưa đã có hai cảnh sát trẻ tuổi tới gõ cửa phòng: “Là mọi người báo án à? Dưới giường có xác người?”

Cố Diệp đứng lên: “Đúng thế, tôi có gọi cho chị Mục.”

Hai cảnh sát nhìn hơi quen: “Lại là cậu à, con thứ ba nhà họ Cố?”

Cố Diệp ngượng ngùng cười cười: “Lại mang phiền toái cho mấy anh rồi.”

Cảnh sát trẻ tuổi xua xua tay: “Phiền toái thì không có, chỉ là phát hiện ra cậu rất hay gặp phải mấy chuyện này, chẳng lẽ là không may mắn nổi?”

Cố Diệp giật giật khoé miệng, tôi không nỡ may!

Hai vị cảnh sát nhìn xuống giường, không thấy có gì bên ngoài cả, nếu không phải cấp trên phân phó họ còn nghi mấy học sinh này lừa họ.

Để tiện kiểm tra hơn hai người tháo ván giường rồi lấy thiết bị nghiệp vụ ra kiểm tra, không ngờ xuất hiện ra hình dáng một người. Hai người thuê phòng lại điên thêm nữa rồi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.