Bạn đang đọc Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đến Đứng Dậy – Hắc Miêu Nghễ Nghễ – Chương 51: Anh Trai Nhỏ, Nhớ Tới Tìm Em Nha!
Edit: Trầm Khê <> Beta: Vanniebab
Chương 69: Anh trai nhỏ, nhớ tới tìm em nha!
Về quê tế tổ là chuyện lớn của gia đình nhà Cố, mấy anh em đều tự chuẩn bị đồ đạc các thứ. Cố Dương chạy tới chạy lui chán chê rồi mò qua tìm Cố Diệp, thấy anh nó cũng đã chuẩn bị xong cả một chiếc va li siêu to khổng lồ.
“Anh, sao anh còn mang theo la bàn, chu sao, phù chú nữa, đầu năm đầu tháng còn dùng cái này à?”
“Chắc chắn sẽ dùng.” Cố Diệp nghĩ tới quẻ bói kia, hết sức mệt mỏi mà, cậu kéo va li ra cửa, lại lấy mấy cái khăn tay đặt phía trên va li.
“Anh, anh mang theo nhiều khăn tay vậy làm gì?”
“Để cột vào đầu gối thay cho cái đệm.”
Cố Dương khó hiểu, “Để làm gì?”
Cố Diệp thấy nó nói nhiều phát phiền, “Cứ cái gì cái gì hoài, không đi dọn đồ đi ở đây quấy rối làm gì?”
Cố Dương cười ha ha, mặt dày nói: ” Anh, mai đi chơi không?”
Cố Diệp dọn đồ xong, rửa tay, “Mai anh qua công ty của anh hai rồi, không rảnh mà mang em đi chơi, em ở nhà làm bài tập đi, nếu không thì vào năm học mẹ sẽ cho em ăn thịt heo xào gậy tre.”
Lúc này Cố Sâm đi ngang qua phòng Cố Diệp, hắn dừng lại, “Qua công ty thằng hai làm gì?”
Phòng của mấy anh em nằm cạnh nhau, Cố Lâm cũng nghe thấy, mỉm cười đi vào phòng, “Để bói toán năm sau cho công ty em.”
Cố Sâm lạnh mặt, “Mê tín dị đoan.”
Cố Diệp cười tủm tỉm hỏi: “Anh cả, anh có cần em tính cho không?”
Cố Sâm nạnh nùng từ chối, không thèm ngoảnh đầu lại: “Không cần.”
Cố Diệp cười xấu xa hô to: “Anh cả! Gần đây đừng có bán đất nha! Có thể chết đi sống lại đó, kiếm được đống tiền!”
Cố Sâm không quay đầu lại, vẫn nói câu như cũ: “Mê tín dị đoan.”
Cố Lâm cười tủm tỉm nhìn Cố Sâm đi xuống lầu, “Ảnh sĩ diện ghê.”
Cố Diệp cười xấu xa, “Tính tình anh cả giống ba, bên ngoài thì nghiêm túc, đúng là kiểu người trong nóng ngoài lạnh.”
Hai anh em nói xấu anh cả mấy câu, Cố Lâm vừa quay đầu đã thấy phía trên va li của Cố Diệp để bảy cái khăn tay, hắn rất thông minh, lập tức biết được khăn tay này dùng để làm gì, hắn cười tủm tỉm hỏi: “Giàu có thế cho anh xin vài cái đi.”
Cố Dương nghe thấy anh hai với anh ba nói xấu anh cả cũng không dám chen vô, cuối cùng cũng chen được một câu: “Mấy anh lấy khăn tay làm gì?”
“Ha ha ha~” Cố Diệp kéo ngăn va li lấy ra mấy cái khăn cho Cố Lâm, hỏi Cố Dương: “Em bốn có muốn không?”
Không thể ăn, cũng không chơi được, Cố Dương lắc đầu: “Dạ không.”
Hai anh em đồng cảm sâu sắc nhìn em bốn, để nó biết nghe lời anh trai mới là tốt nhất, hai anh em quyết định không nói gì với nó. Đứa bé sắp lớn rồi, lừa được nhiêu lần nữa đâu? Lừa thêm lần nào tính lần đó.
—-
Sáng hôm sau, Cố Diệp nhờ tài xế chở tới công ty Cố Lâm, vào trong garage xuống xe, vừa mới bước chân vào thang máy, Cố Diệp đã nhìn thấy một anh trai siêu cấp đẹp choai, dựa vào tiêu chí “Mắt sinh ra để nhìn cái đẹp”, Cố Diệp liền nhìn bằng cả hai mắt. Vừa nhìn đã phát hiện, có vấn đề.
Đối phương thấy cậu còn bé, lúc nhìn hắn cũng cực kỳ bình tĩnh thì thấy thú vị, “Em là người mới ký hợp đồng với công ty?”
“Dạ không, em tới tìm anh trai.” Cố Diệp cười tủm tỉm, trong lòng chấm cho anh trai tám mươi điểm, cỡ như Úc Trạch phải một trăm điểm.
Tần Húc thấy cậu dễ thương, ánh mắt lại trong sáng, cười nói: “Vậy thì tốt, em không hợp làm nghề này.”
Cố Diệp cười tủm tỉm, “Sao anh biết em không hợp làm nghề này?”
Tần Húc cười cười, chỉ ánh mắt Cố Diệp, “Rất trong sáng, em đi hỏi anh em sẽ biết, tạm biệt cậu bé.”
Tới tầng sáu, Tần Húc vẫy tay bước ra khỏi thang máy.
“Bái bai anh trai nhỏ~” Cố Diệp huơ tay vẫy vẫy, Tần Húc bị chọc cười, “Em là em trai ai vậy, dễ thương thế.”
Trước khi thang máy đóng cửa, Cố Diệp chỉ chỉ lên trên cùng, “Anh em tên Cố Lâm, anh trai nhỏ nhớ tìm em chơi nha~”
Tần Húc thấy cửa thang máy đóng lại, hiện lên số tầng làm việc của giám đốc, khuôn mặt đẹp trai không căng nổi nữa, xìu xuống.
“Anh Húc, anh đứng đây làm gì?” Trợ lý chạy tới, “Đạo diễn Trương tới rồi, đang chờ anh đó.”
Tần Húc bật cười lắc đầu, “Vương gia nhỏ nhà chúng ta trong truyền thuyết kia dễ thương thật.”
“Anh thấy cậu ấy rồi? Ui chao, sao anh không nhờ cậu ấy bói cho một quẻ, nếu biết cậu ấy tới, chắc chắn hôm nay sẽ có một đống ngôi sao lớn về đây.”
Tần Húc nhớ lại cảnh hồi nãy, khẽ cười một tiéng, “Anh không nhận ra, nhìn cậu ấy không giống dân xem bói, trông giống em trai nhà bên hơn, lúc cười tươi lên nhìn rất sạch sẽ, ánh mắt cũng đẹp.”
Trợ lý lấy điện thoại di động ra đưa cho Tần Húc coi ảnh Cố Diệp trên mạng, “Ánh mắt cậu ấy y chang Cố tổng, đều là mắt hoa đào.”
“Không phải, có hơi khác nhau mà.” Tần Húc mỉm cười bước nhanh đi, trợ lý chả hiểu gì, lại lật xem hình Cố Diệp với Cố Lâm, vẫn thấy hai mắt đều giống nhau, cười lên rất đẹp, có khác gì đâu?
Tin tức Cố Diệp đến công ty lan truyền rất nhanh, các ngôi sao trong công ty cực kỳ vui mừng: Đại sư Cố tới, lập nhóm cầu xem bói đi!
Không biết khi nào cậu ấy rảnh, tôi phải kiếm thư ký hỏi thăm mới được!
Các đồng chí chờ tôi, nay trúng ngày tôi off, tôi vẫn đang ở thành phố đây, chờ lát tôi qua liền!
Cậu đừng vội, cậu ấy đang trong phòng tổng giám đốc, có gặp được hay không mới là chuyện.
. . . . . .
Cố Diệp đến văn phòng Cố Lâm nửa tiếng, còn chưa nói được mấy câu đã nườm nượp người kéo tới.
Thư ký Dương Phong cảm thấy kỳ lạ, “Mấy người lấy đâu ra nhiều báo cáo cần ký thế? Cái này có quan trọng không? Không quan trọng thì cầm về đi!”
Thư ký nhỏ nhìn Cố Diệp một cái, bị doạ cho ỉu xìu chạy đi.
Tất cả mọi người ở đây cuối cùng cũng hiểu ra mục tiêu là Cố Diệp.
Cố Diệp nhíu mày, bỏ ly cà phê trên tay xuống, đi từ từ ra cửa, đột nhiên mở cửa cái rẹt liền phát hiện ngoài cửa có vài thư ký đang đứng, mọi người đột nhiên bị bắt gặp thì hoảng sợ.
Cố Diệp cười tủm tỉm hỏi: “Các chị em bạn dì đang tìm tôi à?”
“À thì. . . . . .” Mấy thư ký ngại ngùng nói: “Tụi tôi đi ngang qua thôi!” Nói xong nện giày cao gót chạy tá lả, chạy còn nhanh hơn ăn trộm.
Vẻ mặt Cố Diệp bội phục, “Lực cân bằng thật xịn sò!”
Lúc này thư ký Dương gọi điện tới hỏi một chút, dở khóc dở cười nói: “Là như này, nghệ sĩ công ty nghe nói cậu ba tới đây, nhiều người đều chạy tới công ty muốn cậu ba tính cho một quẻ.”
Khoé miệng Cố Diệp cong lên, “Ui chao, sắp giàu rồi.”
Cố Lâm ký xong báo cáo, cảnh cáo cậu: “Hôm nay em tới làm cho anh, đừng có mong đi mở hàng dưới sảnh lớn.”
“Anh nghĩ em là loại người gì chứ?” Cố Diệp chắp tay sau lưng, lén lén lút lút nhích ra ngoài cửa, Cố Lâm vừa ngẩng đầu liền thấy “vèo” một tiếng, Cố Diệp biến mất không tăm tích.
Cố Lâm bị chọc bật cười, “Thằng bé này!”
Dưới sảnh tầng một có cái sô pha rất to, còn có quầy rượu để các nghệ sĩ tạm thời nghỉ ngơi mỗi khi về công ty, Cố Diệp đi chầm chậm lại chỗ đó, lấy ly dùng một lần tự đổ cho mình ít trà sữa, móc từ túi quần ra hạt dưa ngồi cắn.
Vừa thấy cậu nhàn nhã như vậy, đám thư ký nhỏ quan sát cậu từ lâu vội vã báo cáo tin tức, y chang chó con. Không bao lâu sau một đám người tới, đều là nghệ sĩ lớn thành danh từ lâu. Vài người vừa thấy nhau, đều nhìn nhau cười, bình thường bọn họ ra ngoài đều bị fan vây quanh, hôm nay bọn họ ngược lại vây quanh Cố Diệp.
Cố Diệp cắn hạt dưa, cười tủm tỉm nói: “Mọi người tới tìm tôi sao, tôi nói trước, tôi xem bói sẽ tính phí, giá cả tuỳ người, không giống nhau đâu.”
Ở đây toàn là người không thiếu tiền, vừa nghe cậu nói thế liền vui mừng tiến lên phía trước, “Được, tôi tính bao nhiêu?” Một nữ nghệ sĩ tao nhã ngồi xuống đối diện Cố Diệp, “Bao nhiêu cũng được hết.”
Cố Diệp vươn ba ngón tay, “Chị tính ba trăm nghìn.”
Nữ nghệ sĩ mỉm cười nói: “Tôi trả năm trăm nghìn, cậu tính cho tôi khi nào tôi có con đi.”
Mọi người nở nụ cười, “Chị Cao muốn có con à?”
Cao Doanh Tĩnh cười nói: “Ừ, chị với chồng chị đều muốn có con, sợ mấy nữa lại không sinh được.”
Trước kia điều kiện đi diễn gian khổ, nóng lạnh gì, chỗ nào cũng phải đi, thân thể đã có bệnh lưu lại, sau kết hôn hai năm cũng chăm sóc thân thể khoẻ lại, khó khăn lắm mới có con nhưng cô không biết, lúc đi diễn phim cổ trang bị ngã ngựa sảy thai mất. Mười năm rồi cũng chưa mang thai lại. Hiện tại Cao Doanh Tĩnh đã thành sao hạng A cũng không có ý định tiến tới nữa, tiếc nuối duy nhất là vẫn chưa có con. Giờ cô đã bốn mươi rồi, trễ hơn nữa sợ là sẽ không thể có con.