Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đến Đứng Dậy - Hắc Miêu Nghễ Nghễ

Chương 46: Tôi Đến Gây Chuyện Nè, Mau Ra Đây Đi!


Bạn đang đọc Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đến Đứng Dậy – Hắc Miêu Nghễ Nghễ – Chương 46: Tôi Đến Gây Chuyện Nè, Mau Ra Đây Đi!

Lục Linh mang theo hy vọng về nhà, nhưng không nghĩ tới vừa vào cửa, chờ đợi mình lại là trận pháp hồn phi phách tán.

Trong nhà vẽ đầy những nét phù chú khắc quỷ, lá bùa màu vàng phát sáng, chu sa đỏ màu máu, khắp nơi đều có sát khí. Lục Linh nhận thấy tình hình không ổn cuống quít lùi lại tiếc là đã trễ. Một cái kính bát quái được giấu ở chỗ khuất chiếu về phía này, độ nóng trực tiếp như muốn đốt cháy hồn phách Lục Linh. Linh hồn bị thương tổn khiến Lục Linh hét lớn một tiếng, chỗ bị thương bốc lên một làn khói trắng. Ngay khi cô muốn chạy trốn, bất chợt một người trung niên mặc áo bào sĩ tay cầm phất trần đứng chặn ngay cửa, lạnh lùng nói: “Ngươi chết rồi sao vẫn dám quanh quẩn nhân gian làm hại tính mạng người khác?”

Lục Linh bị ép vào một góc, tuyệt vọng nói: “Tôi không còn đường lui, con tôi còn đang chờ tôi.”

Đại sư tiếc nuối nói: “Vậy ngươi chỉ có thể hồn phi phách tán thôi, người và quỷ âm dương cách biệt, ngươi đừng cố chấp nữa.”

Lục Linh nghe đến đây là biết đại sư này không tốt bụng như Cố Diệp, toàn tâm muốn giết chết cô, cô bi phẫn nói: “Tôi mới là nạn nhân, tôi mới là người bị giết kia mà!”

Đại sư lạnh mặt: “Ta đến đây đã chứng kiến ngươi hại người, ta chỉ quản quỷ, không quản người.”

Lúc này Du Quảng Đào mới lặng lẽ mở hé ra một khe cửa, sợ hãi nói: “Đúng thế, đại sư cứu tôi với! Tôi biết là tên đại sư kia không tin được mà, mau bắt lấy cô ta! Cô ta muốn giết tôi!”

“Du Quảng Đào!” Lục Linh đọc từng tiếng từng tiếng tên hắn, oán khí trên người ngày càng dày đặc, con ngươi trong mắt đỏ lên: “Tên cặn bã! Súc vật!”

“Đại sư, ngài nhìn nàng kìa! Lúc còn sống đã ác, chết rồi cũng muốn giết người!” Du Quảng Đào bị vẻ mặt của Lục Linh doạ tới run cả chân, không dám tiến lên phía trước, chỉ dám cầu xin đại sư: “Đại sư mau cứu tôi! Sau khi thanh toán tiền cho ông chủ rồi, tôi sẽ trả thêm cho ngài hai trăm nghìn tiền nhang đèn nữa!”

Lục Linh giận tới run cả người, cực kỳ căm hận nhắm về phía Du Quảng Đào: “Anh dám dùng tiền của tôi đem đi mua mạng tôi!”

Khuôn mặt đại sư lạnh lùng, giơ phất trần trong tay lên đánh về hướng Lục Linh. Oán khí trên người tên quỷ này không nặng, cũng không có mùi máu, rất dễ đối phó.

Bất chợt phía sau một dải dây màu đỏ phất về phía này, tim đại sư giật thót, không dám đỡ, cảnh giác lui lại hai bước. Vì thông thường nữ quỷ mặc đồ đỏ đều có lệ khí rất nặng lại còn dễ hấp thụ oán khí từ đất trời trở thành ác quỷ, không cẩn thận sẽ bị thương ngay.

Nhưng sau khi bóng dáng màu đỏ hiện lên, Lục Linh cũng biến mất. Lúc này đại sư mới nhận ra bất thường, ông không cảm thấy quỷ khí xung quanh.


Bị lừa rồi!

Sắc mặt đại sư lạnh xuống, hô to với người ngoài cửa sổ: “Ngăn các cô ấy lại!”

Một cây kiếm gỗ đào chém xuống phát ra ánh sáng trắng ngăn lại Hồng Đậu và Lục Linh. Nếu Cố Diệp có ở đây cậu sẽ nhận ra đây chính là đồ đệ Tiểu La Hoài gặp được hồi về quê sư phụ nhưng lần này hắn không đi theo sư phụ Hoè Hướng Quốc mà là đi theo sư thúc tên Võ Hi Chiêu.

La Hoài nhìn thấy Hồng Đậu phía sau thì sửng sốt, trong giây lát không dám ra tay. Mỗi ngày Hồng Đậu đều niệm Phật trên người có dính Phật tính, tia oán khí vốn không phải của cô cũng biết mất, nếu không nhờ linh thể thì trông không khác người bình thường tí nào.

Võ Hi Chiêu đuổi theo sau thấy sư điệt không ra tay, quát lớn nói: “Cô ta trợ giúp ác quỷ! Chắc chắn không phải thứ tốt lành gì, giữ chân cô ta lại!”

Hồng Đậu giúp đỡ Lục Linh, dịu dàng nói: “Ta chưa hại bất kì ai bao giờ, sao lại muốn lấy mạng ta?”


La Hoài không đành lòng nói: “Sư thúc, trên người cô ấy không có mùi quỷ khí, cũng không có oán khí, cô ấy thật sự chưa hại ai.”

“Con biết cái rắm gì! Cô ta là linh hồn không phải quỷ! Linh hồn khi làm điều xấu còn đáng sợ hơn cả quỷ, thà giết sạch còn hơn bỏ sót, giết cô ta!” Võ Hi Chiêu vung phất trần xông lên, đối diện với ba cây phất trần, Hồng Đậu vốn dĩ không có kinh nghiệm đánh nhau tính tình lại mềm mỏng, còn có phật tính chỉ biết né tới né lui. Võ Hi Chiêu thành danh trong vòng đạo sư đã nhiều năm cũng có bản lĩnh, phất trần trong tay phát sáng, linh hồn bị quét qua sẽ có cảm giác yếu ớt đau đớn, Hồng Đậu tránh không được, sắc mặt tái nhợt giương ô đỏ kiên cường chống đỡ, vài chỗ trên ô đã rách nát.

Ô đỏ với bản mệnh của cô liên kết với nhau, ô rách khiến linh thể cô run lên, vài chỗ đã trở nên trong suốt, bị thương không hề nhẹ.

Lục Linh sốt ruột đẩy Hồng Đậu ra, chặn đường hai đại sư: “Cô gái à, tôi không thể liên luỵ cô được, cô mau chạy đi, mau chạy về nói với Cố đại sư, tôi không thể đáp trả ân tình cho ngài ấy còn không biết xấu hổ xin ngài ấy nuôi nấng con tôi!”

Lục Linh vừa nói xong, quỷ khí trên người dày đặc xông lên. Một bên phất trần, một bên kiếm gỗ đào, oán khí trên người Lục Linh bị chặt bớt, chỉ còn lại một tầng hồn phách mỏng manh như ngọn nến trong gió. Cô ta tuyệt vọng ngoảnh đầu lại mắt đỏ lên: “Sao cô còn chưa đi?!”

Hồng Đậu mỉm cười, dáng người hoàn hảo bước qua: “Tôi đi rồi cô sẽ hồn phi phách tán, bọn họ sẽ không tha cho cô, không bằng kéo dài thời gian một chút, cầu lối thoát trong hiểm nguy.”

Hồng Đậu nói xong nâng tay lên, trong tay xuất hiện một cây đàn tỳ bà, ngón tay gảy một cái vang lên tiếng ong khiến Lục Linh cảm thấy hồn phách sắp tan ra chấn động không đau đớn nữa.

Võ Hi Chiêu nhíu mày, càng nhìn càng thấy cô quen quen: “Váy đỏ, ô đỏ, đàn tỳ bà cổ, đẹp nghiêng nước nghiêng thành, tôi nhớ ra rồi! Cô chính là người trong bức tranh của Cố Diệp?”

Hồng Đậu cười dịu dàng làm rung động lòng người vì bị thương mà càng khiến nhan sắc xuất trần của cô thêm nét điềm đạm đáng yêu, khiến người thương tiếc. Cô nhẹ giọng nói: “Đúng thế, tôi chính là người trong bức tranh của Cố Diệp, thời điểm ông gọi tên cậu ấy tôi thấy được sự sợ hãi.”

Ngón tay thon dài gảy đàn, tiếng tỳ bà vang lên dồn dập, tay áo Hồng Đậu tung bay quấn lấy Lục Linh nhảy về phía sau, bóng dáng đỏ đi nghiêng ngả giữa không trung, La Hoài nhìn tới ngơ ngẩn.

Võ Hi Chiêu tức giận đạp hắn một cái: “Đuổi theo! Không thể giữ lại cô ta! Nhân lúc cô ta đang bị thương mau lấy mạng cô ta!”

La Hoài bị đạp một cái, vẻ mặt tủi thân: “Tại sao ạ?”

Võ Hi Chiêu sốt ruột xông lên: “Loại người như Cố Diệp, con đánh linh hồn hắn nuôi! Hắn sẽ để yên cho con sao? Giết linh hồn trong bức tranh này trước!”

Đối với tên Cố Diệp, ở lứa tuổi này chính là ma chú, cho dù hắn đã chết thì tên sư đệ còn sống của hắn vẫn khiến người ta đau đầu. Hơn nữa tính cách hai người còn bướng bỉnh y chang nhau, bất giác lại nghĩ hai người thực ra là một. Hai người đuổi tới công viên, Võ Hi Chiêu nhìn thấy Hồng Đậu đỡ Lục Linh, cả hai hồn phách đều không ổn sắp sửa hồn phi phách tán thì khoé miệng giương lên cười lạnh: “Biết ngay các ngươi không chạy xa được mà!”

Phất trần quét tới một vệt ánh sáng trắng, Hồng Đậu trốn tránh nguy hiểm lại sa vào một tấm lưới màu đỏ, quay đầu lại nhìn thấy tấm lưới đã bao vây khắp bốn phương tám hướng. Hồng Đậu kéo Lục Linh theo, nhìn xung quanh không còn chỗ nào có thể chạy được thì dừng lại, mỉm cười với Lục Linh rồi nói: “Giúp cậu ấy chăm sóc bản thân thật tốt, không được bỏ bữa sáng nữa.”

Lục Linh sửng sốt, còn chưa kịp trả lời đã bị một nguồn sức mạnh hất bay đi, Lục Linh bay ra một đoạn dài mãi mới dừng lại được, lúc quay đầu lại đã thấy Hồng Đậu bị vây trong lưới, thân thể dần trong suốt khiến cô hoảng sợ.

“Hồng Đậu!!” Lục Linh tuyệt vọng quỳ xuống, trên mặt chảy xuống dòng huyết lệ hối hận, cô đã hại đến một cô gái vô tội chết thay mình rồi!

Hồng Đậu cong khoé miệng, trong mắt như muốn nói đối phương mau chạy đi, đừng quay đầu lại.


Thời gian trong tranh ngàn năm như một ngày, núi rừng khô khan, chỉ có những ngày tháng đi theo Cố Diệp mới là những ngày cô vui vẻ nhất, đáng tiếc đây chính là số mệnh của cô. Nhưng có thể tự do, hưởng thụ niềm vui khi sống như một con người trong mấy tháng này là quá đủ rồi. Hồng Đậu ngẩng đầu, hai mắt nhìn lên sao trên trời rồi tiếc nuối nhắm mắt lại.

Ngay lúc này, một luồng quỷ khí mạnh mẽ ập xuống từ trên đầu, hơi lạnh thấu xương dày đặc bay qua, Hồng Đậu hoảng sợ mở mắt. Một bóng đen xẹt qua trước mặt, trên người cô bỗng nhẹ nhõm hơn, quỷ tướng quân dùng tay không xé nát pháp khí bắt quỷ ra giơ chân đá một phát vào người đạo sĩ trung niên kia.

“Cố gắng chống đỡ! Cố Diệp sắp tới rồi.” Quỷ tướng quân phát ra âm thanh trầm thấp nghiêm nghị mang theo chút khàn khàn, tuy âm thanh không dịu dàng nhưng lại khiến Hồng Đậu an lòng, suy yếu nói: “Cám ơn.”

“Bảo bối gia truyền của sư môn ta!” Võ Hi Chiêu dùng hai tay run rẩy cầm tấm lưới lên, nghiến răng nghiến lợi trợn mắt nhìn quỷ tướng quân: “Bị ngươi phá hoại rồi!”

Lục Linh trở về dìu Hồng Đậu sang một bên, trong tay quỷ tướng quân trống không bỗng xuất hiện một thanh đao lớn chém về phía phất trần của Võ Hi Chiêu, không cần nói nhiều cũng hiểu ý hắn là ta lại phá thêm một cái đó, ngon ngươi xông lên đi.

Võ Hi Chiêu căm tức đỏ cả mặt, giành lấy kiếm gỗ đào trong tay La Hoài xông lên: “Ta giết ngươi tên ác quỷ kia!”

“Sư thúc! Kiếm của con mà!” La Hoài vừa quát xong đã thấy kiếm gỗ đào do sư phó truyền lại cho cậu gãy đôi, La Hoài tức giận muốn khóc lên: “Là của sư phó truyền cho con làm tín vật chưởng môn mà, không còn nữa rồi!” Lại thấy trên người quỷ tướng quân có một tầng khí màu tím bao bọc, rõ ràng quỷ này không phải quỷ bình thường, chắc chắn có chủ nhân được trời phù hộ không thể đụng vào. La Hoài nín cả khóc: “Sư thúc nhìn trên người hắn kìa! khí tức màu tím nào có thể chấp nhận sát khí của quỷ chứ! Là mệnh cách đế vương đó! Mệnh trời ban đó! Ngài có bao nhiêu bảo bối cũng không đủ đâu! Mau chạy đi!”

Nhớ tới hai món bảo bối bị bẻ gãy kia, Võ Hi Chiêu bỗng tỉnh táo lại, nhìn qua mây tía trên người quỷ tướng quân sắc mặt ông trắng bệch lùi về sau hai bước, quay người bỏ chạy.

La Hoài ngây ngẩn một chút mới nhận ra mình đã bị bỏ lại, trắng cả mặt đứng lên đuổi theo.

Quỷ tướng quân hừ một tiếng, quỷ khí nồng đậm men theo mặt đất bay qua, một đá khiến La Hoài ngã sấp mặt, giơ đao to lên dùng sống đao đập lên lưng Võ Hi Chiêu làm ông ngã úp lên đám cỏ, sau đó đạp chân lên người đối phương.

Võ Hi Chiêu vùng vẫy một chút thì không cử động nữa, cái chết cách ông gần như thế, ông run rẩy cả người hỏi: “Rốt cuộc ngươi là quỷ do ai nuôi? Của Cố Diệp sao?”

Trả lời ông lại là một đạp, vốn dĩ quỷ tướng quân không muốn nói chuyện với ông.

Bắt lấy ông lại không giết, Võ Hi Chiêu bi phẫn nói: “Cuối cùng ngươi muốn gì?”

Trả lời ông vẫn là một đá nhưng lần này lại là vào đầu làm ông ụp mặt xuống đất, khiến ông chỉ lo hít thở không còn hơi đâu nói chuyện.

La Hoài lăn trên mặt đất hơn hai mét, lúc này ngẩng đầu nhìn thấy sư thúc bị bắt, đang muốn xông lên thì bị quỷ tướng quân lạnh lùng nhìn qua. Khuôn mặt quỷ doạ người, ánh mắt lạnh lẽo, La Hoài bị doạ sợ nuốt nước miếng ngồi xuống tại chỗ không dám cử động chút nào.

Tất cả mọi người nhận ra quỷ tướng quân đang đợi người xử lý chuyện này tới.

Võ Hi Chiêu bị đạp tầm mười lăm phút mới nghe thấy tiếng xe. Cố Diệp hùng hùng hổ hổ xuống xe, cậu thề ngày mai sẽ mua ngay một cái xe thể thao! Sang năm mua máy bay riêng! Mỗi lần ra khỏi nhà rất tốn sức biết không!

Nhìn thấy Hồng Đậu phía xa đang ngồi dưới đất, thân thể trong suốt nhưng không sao người vẫn còn, lo lắng suốt cả đường hiện giờ lòng Cố Diệp đã bình tĩnh lại. Ngay sau đó lập tức giận dữ chạy đến bên người Hồng Đậu, Cố Diệp cắn đầu ngón tay vẽ một dấu ấn lên trán Hồng Đậu, cô hít một hơi thật sâu mở to mắt nhìn Cố Diệp, mệt mỏi mỉm cười.


Cố Diệp lạnh mặt cầm tay Hồng Đậu lên nhìn, lại cắn lên đầu ngón tay vẽ bùa chú lên mu bàn cô. Âm khí thuần khiết theo ánh trăng truyền vào bùa chú, từng đợt nhẹ nhàng truyền vào trong thân thể của Hồng Đậu, thân thể cô dần dần chắc chắn ổn định hơn, sắc mặt cũng tốt lên: “Đủ rồi, đừng vẽ nữa.” Hồng Đậu biết Cố Diệp rất sợ đau, đau lòng cầm tay cậu băng bó lại rồi đứng lên: “Chị không sao.”

Cố Diệp vẫn bình tĩnh quăng cho Lục Linh một lá bùa: “Lục Phu nhân, cô đi làm chuyện của cô đi, ở đây có tôi xử lý rồi.”

Lục Linh lo lắng nhìn Hồng Đậu: “Tôi. . . . . .”

“Đi đi.” Cố Diệp thúc giục: “Nhớ làm xong trước khi trời sáng, đừng lãng phí thời gian.”

Hồng Đậu mỉm cười: “Đi đi, Nghệ Trạch còn đang chờ cô đó.”

Lục Linh cầm lấy bùa chú, bùa này chính là tụ bùa, có thể thu hút quỷ khí giúp hồn phách ổn định, cô lo lắng nói: “Vậy các ngươi cẩn thận, tôi làm xong sẽ quay lại tìm mọi người ngay.”

Cố Diệp xua tay: “Cô không cần quan tâm, đây là chuyện nhà của tôi, phù này có thể bảo vệ cô bình an, ngày mai nhớ đi đón đứa bé.”

Lục Linh há miệng thở dốc, mình gấp gáp cũng không có ích gì, cúi người cảm ơn hai người rồi bay đi.

Cố Diệp lạnh mặt đứng lên đi về phía quỷ tướng quân, quỷ tướng quân nhấc chân, Võ Hi Chiêu vừa ngẩng mặt đã bị một nguồn sức mạnh kéo lên, ông chưa kịp nhìn rõ là ai thì ăn ngay một đấm mạnh tới hoa cả mắt.

“Cố Diệp?”

Cố Diệp cười lạnh một tiếng: “Võ Hi Chiêu, lão già chết dẫm này!”

Võ Hi Chiêu hít một hơi lạnh, bị đánh tới mơ màng, kinh hãi hỏi: “Không phải cậu đã chết rồi à?”

“Mở mắt chó của ông ra xem tôi là ai?”

Võ Hi Chiêu lắc lắc đầu, cuối cùng cũng thấy rõ dáng vẻ Cố Diệp, dù đều đẹp như nhau nhưng Cố Diệp này trẻ hơn, ông thở phào nhẹ nhõm: “Cậu là sư đệ Cố Diệp.”

Ngay sau đó Cố Diệp đá một cái khiến đối phương phải quỳ xuống, mặt âm u tóm cổ ông nhấn mạnh xuống đất đến nỗi phát ra tiếng, quay đầu ông về hướng Hồng Đậu đang ngồi. Cố Diệp cong khoé miệng trong mắt đầy sát ý lạnh lùng: “Từ giờ về sau nhớ kỹ khuôn mặt này, người này ông không thể đụng tới, tất cả những gì liên quan tới ông đây thì mấy người đều không được đụng vào!”

Võ Hi Chiêu câm nín nói: “Đó là linh hồn! Cậu dám bao che cho ác linh!”

“Linh hồn?” Cố Diệp cười nhạo một tiếng: “Chưa nói tới việc chị ấy đang che chở con quỷ kia là có lý do chính đáng, dù chị ấy có là ác linh thì cũng chưa tới lượt ông rớ vô đâu!”

La Hoài nhìn thấy sư thúc bị đánh tới tơi bời hoa lá, không thể chịu được nữa tính đi lên: “Bỏ sư thúc ra!”

Cố Diệp vô cảm thúc cùi chỏ qua: “Im đi! Nếu không tôi đánh cả cậu!”

La Hoài ôm bụng gục xuống đất, đau tới trắng cả mặt.

Cố Diệp túm cổ Võ Hi Chiêu, gõ lên đầu ông vài cái, tiếc nuối nói: “Hãy cám ơn luật pháp xã hội đi nếu không thì đêm nay ông đã xanh cỏ rồi.”


Võ Hi Chiêu bị Cố Diệp đánh mà không làm gì được, trong lòng khó chịu không chịu được, oán hận đỏ cả mắt. Nghe Cố Diệp nói thế vẫn thở phào nhẹ nhõm trong lòng, Cố Diệp không muốn giết ông.

Cố Diệp buông ông ra, ghét bỏ phủi phủi tay: “Đi qua trụ sở Hội Huyền Học đi, tôi tới hỏi coi thằng ngu nào sắp xếp người thiểu năng đi ra ngoài chơi đêm thế này!”

La Hoài sợ hãi ngẩng đầu: “Gì cơ?”

Cố Diệp tức giận đá lên lưng Võ Hi Chiêu một cái: “Đứng lên đi, đừng có mà giả chết, chết rồi thì tôi câu hồn ông đi đấy!”

Võ Hi Chiêu bị đá đau cả người, ỉu xìu hô lên: “Tôi phải báo chú công an! Cậu đối xử bạo lực với tôi!”

“Ồ?” Cố Diệp nở nụ cười: “Ông ngon thì báo đi, dù cho có tìm ra vết thương nào thì cũng là do tôi học pháp không giỏi.”

Quỷ tướng quân kéo Võ Hi Chiêu đứng dậy, ông giãy dụa mãi không thoát ra được: “Cậu bắt người phi pháp!”

Cố Diệp gọi xe taxi, cười hỏi: “Tôi bắt ông? Ông giỏi thì chạy đi.”

Quỷ tướng quân nhìn chằm chằm Võ Hi Chiêu như hổ rình mồi, nhìn ông không khác gì thứ đồ đã chết.

Võ Hi Chiêu tức tới run cả người, oán độc nói nhỏ: “Cố Diệp, cậu với sư huynh cậu y như nhau, người người đều ghét đến chết cũng không yên đâu!”

Cố Diệp cau mày, thách thức nói: “Sư huynh tôi đúng là bị bỏ rơi đó, năm tuổi bò ra từ bờ vực sinh tử, ăn cơm trăm nhà, trải qua tình người ấm lạnh ở cô nhi viện, vượt qua trăm ngàn đắng cay. Sáu tuổi được sư phụ nhận nuôi, mười tuổi thành danh khắp giới huyền thuật, cả cái giới này ai có thể so cùng anh ấy? Anh ấy cứu hơn nghìn người dân còn đám ăn hại mấy người làm được cái gì? Anh ấy mất gần một năm rồi mà mấy người nhắc đến vẫn còn phải sợ, sống dưới ánh hào quang của anh ấy mấy người khác gì con rệp, có ai sống tuyệt vời được như anhh ấy? Ông nghĩ anh ấy chết cũng không yên? Ha ha.” Cố Diệp cười vui vẻ: “Không đâu, ông trời thương anh ấy bao nhiêu, mấy người không biết được đâu.” Cố Diệp nói xong mặt lạnh xuống: “Ông ta dám chạy thì chém hồn ông ta, cho hồn phách ông ta chết ngay tại chỗ, hồn phi phách tán, mãi mãi không được siêu sinh.”

Võ Hi Chiêu bị đôi đồng tử đen láy nhìn chằm chằm, sợ run cả người không dám nói một tiếng.

Đẩy Võ Hi Chiêu vào xe xong, Cố Diệp nhìn vẻ mặt sợ hãi của La Hoài cũng đẩy luôn hắn vào xe. Ánh mắt La Hoài phức tạp nhìn sư thúc, nhỏ giọng hỏi: “Sư thúc, Cố Diệp cứu người thì tại sao hắn chết không được yên thân?”

Võ Hi Chiêu trợn mắt trừng hắn một cái: “Còn bé thì im đi!”

La Hoài tủi thân ngậm miệng, đúng là nhỏ thì không có tiếng nói mà.

Trụ sở của Hội Huyền Học là một toà nhà văn phòng, các tầng trên là ký túc xá dành cho nhân viên. Lầu một là sảnh lễ tân dùng để tiếp khách và phân chia nhiệm vụ cho nhân viên, từ bên ngoài nhìn vào không khác gì một công ty bình thường.

Chỉ có nhân tài của Hội Huyền Học mới có thể nhận ra xung quanh toà nhà có rất nhiều trận pháp như chiêu tài, hưởng phúc, trấn quỷ, phòng sát. . . . . . đủ mọi loại, cái gì cần có đều có hết. Đặc biệt là ở trước cửa người ta thường hay nói học gì chiêu nấy*, người học huyền thuật cũng biết đối với ác quỷ thì linh hồn là loại đồ ăn cực tốt. Bọn họ cũng sợ nửa đêm bị quỷ gõ cửa, trước cửa còn đặt vài trận pháp phòng ngừa tai hoạ vào nhà, xung quanh còn chôn bùa dưới đất.

(*): học trừ tà thường hay gặp phải những linh hồn.

Cố Diệp đứng trước cửa xe, nhàn nhạt nói: “Xông vào!”

Quỷ tướng quân nhảy xuống từ trần xe, không nói câu dư thừa, cầm đao lớn xông vào, thần ngăn giết thần, phật chặn giết phật. Cố Diệp chắp tay tạo chỉ quyết, đầu ngón tay xuất hiện tia sét màu tím, cậu bấm tay bắn ra lá bùa trên cửa lập tức bị xé rách.

Cố Diệp kéo Võ Hi Chiêu bước vào đại sảnh, ném người về phía đối diện: “Trước mặt tôi mà dám dùng bùa, đùa à.”

“Cố Diệp!” Thanh niên đang ngủ gật ở quầy lễ tân bỗng mở to mắt, vừa thấy Cố Diệp y chang người trong bức tranh được ghim lên tường ở Hội Huyền Học, hắn bị doạ tỉnh cả ngủ lập tức nhấn vào chuông cảnh báo.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.