Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đến Đứng Dậy - Hắc Miêu Nghễ Nghễ

Chương 43: Một Người Không Còn Hơi Thở Của Sự Sống


Bạn đang đọc Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đến Đứng Dậy – Hắc Miêu Nghễ Nghễ – Chương 43: Một Người Không Còn Hơi Thở Của Sự Sống

Cố Diệp và Giải Thừa cưỡi con xe gắn máy đến nhà của Diêu Chung Hải, sau khi quan sát khí tràng bên ngoài của căn biệt thự này, Cố Diệp thở dài: “Có phải tớ bị vận rủi quấn thân rồi không, rất ít khi đi xem phong thủy chỉ đơn thuần là đi xem phong thủy, sao cứ mỗi lần như thế đều xảy ra chuyện khác vậy chứ?”


Giải Thừa cười ha ha hai tiếng rồi nói sang sảng: “Có sao đâu, Siêu Nhân Mỳ Tôm không sợ thứ gì cả, dù có là ngưu quỷ xà thần cũng chơi tới bến luôn!”

Cố Diệp im lặng bước xuống xe, cậu không sợ phiền phức nhưng rất lười gánh việc vào người. Anh trai này thì hay rồi, không có việc gì cũng muốn gánh thêm một chút.

Hai người được mời vào trong nhà, vì Cố Diệp đến sớm nên Diêu Chung Hải và vợ mình chưa đi ra ngoài, đầu tiên Cố Diệp sẽ xem qua phong thủy: “Ông Diêu, ông làm đồ trang sức để bán à?”

Vẻ mặt của Diêu Chung Hải có vẻ đang rất tốt vừa cười vừa nói: “Đúng vậy, mới đầu bác định trang trí cửa hàng thôi, vàng bạc hay đồ bằng ngọc bác làm tất. Quan hệ của bác và cha của con cũng tốt, bình thường bác gọi ông ấy là ông bạn già, con cứ gọi bác Diêu là được rồi.”

Cố Diệp cười cười: “Dạ được, bác Diêu, vậy con cũng nói thẳng, tháo hết mấy đồ trang trí ở vị trí ngay cổng vào. Mặc dù bày ở nơi khí hiển vinh nhưng tài vị bị che khuất, nếu để thời gian dài sẽ ảnh hưởng đến mối làm ăn của bác.”

“Được, dẹp, con nói đổi ở đâu thì đổi ở đó vậy.” Bác Diêu vui vẻ cho người ghi lại.

Cố Diệp thích người nói là làm như thế này, nói đổi cái gì là đổi theo nên tâm trạng của cậu cũng rất tốt, thành ra nói nhiều hơn một chút: “Bác có thể để cái bình phong ở chỗ này, cản sát, hóa sát, chất liệu tốt nhất nên là gỗ hoặc trúc, đừng dùng nhựa plastic hay kim loại, kim loại về lâu dài không được ổn định nên hiệu quả sẽ kém đi rất nhiều, từ trường cũng ảnh hưởng đến con người.”

“Được, đổi!”

“Bác Diêu, nên phá tấm gương ở nhà bếp đi, gương soi vào lửa sẽ rủi ro. Nhà bếp không nên bày biện quá nhiều đồ trang trí, đơn giản sạch sẽ là được rồi.”


Diêu Chung Hải vui vẻ nói: “Được rồi, sửa lại hết, nghe con!”

Cố Diệp nhìn vào phòng sách rồi cười đề nghị: “Bác Diêu, chi bằng bác đổi vị trí phòng sách đi nhỉ?”

Diêu Chung Hải ngạc nhiên: “Tại sao con lại nói như thế?”

“Nếu như con nhìn không lầm thì học hành của con cái bác…khá là không như mong muốn.”

Cố Diệp nói chuyện này khiến cho không chỉ mỗi Diêu Chung Hải ngạc nhiên mà đến cả vợ hắn đang bận bày biện cũng giật mình, người làm mẹ cũng vội vã: “Đúng vậy đấy! Thành tích học tập của đứa nhỏ này cứ bình bình, tìm trường luyện thi rồi, gia sư cũng tìm nốt nhưng không tiến bộ lên được.”

Cố Diệp mỉm cười gõ gõ vài lần vào tường, chợt phát hiện nó cũng sắp bung rồi nên nói với đôi vợ chồng: “Đập bể bức tường này đi, chuyển sang đây, cửa chính bên này, như thế sẽ thành vị trí Văn Xương. Văn Xương là một trong hai mươi tám vị tinh tú, còn có thêm sao Văn Khúc, vị trí lúc trước ở đây không thuận lợi đâu.”

Diêu phu nhân lập tức hiểu ra: “Nói đúng hơn là sao Văn Khúc không chiếu xuống được à?”

Cố Diệp bị chọc bật cười: “Cũng kiểu như thế, nhưng mà cái này chỉ phụ thuộc vào khí tràng của người đọc sách học phong thủy thôi, thành tích tốt hay không, vẫn là yêu cầu tự bản thân phải nỗ lực.”

Nhân cách của Diêu phu nhân cũng rất tốt, bà cũng thẳng thắn mà nói: “Chúng tôi hiểu, sao Văn Khúc hạ phàm nhưng nếu nó không cố gắng thì cũng vứt đi mà thôi.”

Cố Diệp nín cười nói: “Đúng, chính là đạo lý đấy, đổi những thứ đó ở trong phòng đi ạ. Thật ra con còn muốn hỏi một câu, gần đây nhà mình có xảy ra chuyện gì quái lạ không?”


“Chuyện quái lạ? Không có.” Diêu Chung Hải vừa nói xong thì vợ hắn đã tiếp: “Sao không? Trong nhà cứ nuôi thú cưng thì ba tháng lại chết.”

Diêu Chung Hải hừ một tiếng tỏ ra xem thường: “Cái đó mà cũng tính là quái lạ sao?”

“Sao lại không tính? Chim chết, hamster chết rồi mèo chết, ngay cả con chó nuôi ba năm cũng chết, cái đó còn không quái lạ sao? Sau này người chết mới quái lạ à?”

Diêu Chung Hải bất đắc dĩ nói: “Đó là bà không biết nuôi, sau này đừng nuôi nữa, đúng là cái mạng sinh ra tai họa.”

Vẻ mặt Diêu phu nhân cũng khó coi nên mới oan ức nói: “Mạng sinh tai họa? Tôi nuôi tốt lắm đấy.”

Cố Diệp chen ngang: “Con thấy là dì nói không sai đâu ạ, cứ để tiếp tục như thế sẽ chết người.”

Đôi vợ chồng lập tức xám mặt, khiếp sợ mà nhìn Cố Diệp, rõ ràng là không hiểu mô tê gì.

Giải Thừa đi theo bên cạnh Cố Diệp vốn đã không nhịn nổi từ lâu, y đi thẳng đến cái giá cạnh tường, chỉ vào cái thau đồng uống rượu nằm trong lồng kính chống trộm mà nói: “Cái này, mau vứt đi, nếu không nó còn ăn luôn cả thịt người đấy.”

Diêu phu nhân nhìn thứ đó rồi tức giận nói: “Nó thì có vấn đề gì? Không thể nào, đây là sinh nhật của ông Diêu, em trai dì đưa tới, làm sao nó có thể hại anh rể mình được?”

Diêu Chung Hải cầm chìa khóa rồi mở chụp lồng bằng kính ra, cầm cái chum bằng đồng lên xem thử, hai vợ chồng hoàn toàn đơ ra luôn, bên viền của chum đồng vốn đã được lau sạch giờ đã vương một lớp máu, ngón tay quẹt qua vệt máu đỏ chói như đâm vào tim người nhìn.


Giải Thừa lấy khay màu trắng xuống rồi nhìn vệt máu rõ ràng ở phía trên.

Giải Thừa đứng sau lưng Cố Diệp rồi nói một cách lười biếng: “Thứ này là đào từ đồ bồi táng dưới đất mà ra, sát khí nặng cực kỳ, lại còn trộm cướp phi pháp thì tà khí sẽ càng mạnh hơn. Nó đang bắt đầu ăn mòn từ những thứ có mệnh số yếu nhất, không chỉ là thú nuôi đâu mà sau này chắc chắn sẽ là người nữa.”

Cặp vợ chồng Diêu Chung Hải giật mình hít sâu một hơi, Diêu phu nhân càng lúc càng hoảng sợ đến mức muốn bậc khóc: “Không thể nào, em ấy lớn lên với dì, tình cảm chị em còn rất tốt, không thể nào hại nhà dì được, nó có mưu đồ gì sao?”

Cố Diệp dịu dàng an ủi: “Dì đừng căng thẳng ạ, xét theo tướng của dì thì chị em thuận hòa nên không hại gì đâu. Chắc là lúc trước vô tình mua lại từ ai đó, hoặc là có người biết người đó muốn tặng quà cho hai bác nên cố ý bán. Thôi chúng ta bỏ chuyện đấy sang một bên đi, bác Diêu có thể tự điều tra được mà.”

Có Cố Diệp nói câu này mới khiến Diêu phu nhân thở dài một hơi, giọng điệu mới nhẹ nhõm hơn được chút: “Chuyện này nên lo nhanh thì hơn, mau gọi diện thoại đến bảo tàng liền đi, chúng ta bỏ nó.”

Cố Diệp cười cười: “Vậy là được rồi ạ, nhiệm vụ của hai anh em con cũng sắp xong rồi.”

Diêu Chung Hải vội vàng gọi phu nhân: “Tới lấy một tấm séc đi.”

Diêu phu nhân hiểu ý nhưng vừa định đi lấy thì Cố Diệp đã cười nói: “Dì ơi không cần đâu ạ, bác Diêu, bác cho con tờ đã chuẩn bị sẵn trong túi là được rồi ạ, con không cần nhiều quá đâu.”

“Vậy sao được? Đó là tiền xem phong thủy.”

Cố Diệp nói chắc nịch: “Nó cũng tính chung trong phong thủy rồi, con tới đây sắp xếp cho nhà bác được bình an, một trăm vạn là đủ ạ.”

Diêu phu nhân ngượng ngùng nói: “Có thể giúp bác, siêu…siêu độ cho đám thú cưng đó không? Bác có thể thêm tiền.”


Cố Diệp lấy cây bút chu sa từ trong túi và một lá bùa rồi vẽ một tấm bùa chú ngay tại hiện trường: “Dán ở những nơi chúng nó hay đi lại là được ạ, một lá đưa con một vạn là được rồi, không cần nhiều hơn đâu.”

Diêu Chung Hải xấu hổ đưa tấm séc một trăm vạn cho Cố Diệp, rồi chuyển khoản wechat cho cậu thêm một vạn nhưng vẫn cảm thấy thiếu một thứ ân tình rất lớn. Cố Diệp mỉm cười khoát khoát tay rồi kéo Giải Thừa còn đang vui mừng đi mất.

“Một trăm vạn luôn đó, đúng là tớ không nhìn lầm, một trăm vạn!” Giải Thừa thề thốt, lớn thế này rồi nhưng chưa bao giờ làm nhiệm vụ nào mà nhận được nhiều tiền như vậy cả!

Cố Diệp nhìn y bằng ánh mắt đầy thông cảm hệt như nhìn một tên ngốc: “Đi xem phong thủy cho nhà giàu thì một trăm vạn cũng là giá thị trường thôi. Giá cho Hội học huyền thuật cũng cao vậy đấy, nhưng tiền vào tay bọn sư huynh của cậu cả rồi, mấy người như cậu đến canh còn không húp được ấy chứ, đúng là đồ đần!”

Giải Thừa nghe cậu nhắc đến đại sư huynh thì vẻ mặt đen sầm lại: “Đừng nhắc đến hắn nữa, sư phụ tớ mà nghe tới hắn thì huyết áp vọt lên 180 mất.”

Cố Diệp lắc đầu không nhắc lại nữa,

Cậu lấy tấm séc ra rồi trích năm mươi vạn: “Tớ cầm giúp cậu hai mươi lăm vạn để dẫn cậu đi thuê một căn phòng mà ở.”

Giải Thừa trơ mắt nhìn Cố Diệp: “Cậu cho tớ sờ một chút đi, lâu lắm rồi trong túi tớ không có đồng nào cả.”

Cố Diệp nghiêm mặt từ chối thẳng thừng: “Không được, tớ sợ cậu ném đi lắm.”

Giải Thừa ôm đầu hỏi một cách đầy tuyệt vọng: “Sao cậu biết tớ hay làm rớt tiền vậy?”

“Haizz!” Cố Diệp nhìn cái trán trụi lủi của y, xấu xa nói: “Người gì đến cả đường tài vận còn không có, bao nhiêu tiền cũng không giữ được!”

Hai người cùng đi đến chỗ môi giới, Cố Diệp cứ thể để cho người ta tìm nhà nào gần gần chỗ Đường lão, căn nào có thể thuê tầm ba năm. Bên môi giới nghe xong thấy cậu còn thanh toán luôn một lần, yêu cầu về chuyện tìm phòng cũng không nhiều lắm, cứ bình thường hai phòng hay một phòng gì cũng được, thế là lập tức lấy ra rất nhiều phòng nguyên căn để cho cậu chọn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.