Bạn đang đọc Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đến Đứng Dậy – Hắc Miêu Nghễ Nghễ – Chương 38: Hot Mạng “tôi Không Muốn Làm Loli”
“Sa wa di ka cục thịt viên!” Cố Diệp dở khóc dở cười cầm tấm bùa đập lên bụng tên quỷ nhỏ béo múp míp xem như chào hỏi: “Ngươi không biết chữ Trung vậy nghe thì có hiểu không?”
Cục thịt viên gật đầu tỏ vẻ như nó nghe hiểu được.
“Dù sao thì nghe không hiểu làm sao theo được chỉ thị của Đường Tĩnh Nghị.” Cố Diệp ngồi xuống rồi nhìn thẳng vào cục thịt viên đang ngồi trên bàn: “Ngươi không đi được, chỉ có thể ở lại Trung Quốc, ngươi muốn tìm người hữu duyên hay là muốn ở với ta?”
Cục thịt viên lập tức tóm lấy cổ áo Cố Diệp, hành động thực tế chứng minh nó đã chọn xong cả rồi.
Cố Diệp mỉm cười: “Được thôi, chỉ đành thế, nhưng mà ta còn không có đủ tiền kiếm sống đây này, ngươi tìm cho mình chút chuyện để làm, tự xem đi, ngươi có thể làm được gì?”
Cục thịt viên nhìn Hồng Đậu đang dọn vệ sinh rồi lại nhìn Linh Linh vẽ bùa cho Cố Diệp, nhìn tà linh bị nhập vào một con sư tử bông đang cố gắng cọ nhà sạch sẽ. Nghĩ đi nghĩ lại, nó cầm lấy bùa chú được vẽ bởi Linh Linh, chắp tay nâng lên trước ngực rồi lại nâng quá đỉnh đầu: “Balabalabala…”. Không biết tên quỷ nít này thì thầm cái gì, tấm bùa không có một chút linh khí dần dần được gia trì vận khí tốt, Cố Diệp kinh ngạc đến mức nhíu mày, cái này làm bàn tế nhỏ cũng được đấy nha.
Kumanthong đưa bùa đến cho Cố Diệp xem thử, chứng minh nó thật sự có thể chiêu tài hưởng phúc phù hộ con người, có thể mang đến vận may. Nó nhìn Cố Diệp đáng thương vô cùng, đại khái là muốn hỏi, nó ở đây được không?
“Tuyệt vời!” Cố Diệp phấn khích hút một chút quỷ khí trên ngón tay, rõ ràng là mò được một cái bàn tế xịn xò rồi: “Kim Tiểu Bàn sau này mỗi ngày cầu nguyện mở mười tấm bùa may mắn được không?”
(Kim Tiểu Bàn: Tiểu bàn là đứa trẻ mập mạp, kumanthong màu vàng nên gọi là kim)
Kim Tiểu Bàn ngoan ngoãn gật đầu rồi lại giơ lên thêm tấm bùa chú: “Balabalabala…”
Cố Diệp chọc chọc Linh Linh: “Con gái, ba giao cho con một nhiệm vụ đó là dạy nó nói chuyện, nó cứ nói thế ba nghe không hiểu gì cả.”
Đường Tĩnh Nghị nuôi Kim Tiểu Bàn có thể sẽ không cần nghe nó đang bày tỏ cái gì, chỉ biết nghe lời là được. Cố Diệp thì lại không nuôi như thế, không thể khơi thông được thì quá là vô nhân đạo.
Linh Linh phồng má rồi đồng ý một cách không tình nguyện tẹo nào. Cố Diệp sờ sờ đầu nó, mỉm cười khen ngợi rồi sau đó mới lên mạng post weibo: [Mở bùa may mắn 500 một tấm, một ngày mười cái, tất cả tiền có được sẽ quyên góp cơ quan từ thiện, muốn thì hãy xếp hàng từ sáng sớm, chỉ lấy mười người đầu, hôm nay muốn thì có thể comment ở hộp thư.]
Dân mạng cứng cả họng: [Cố đại sư nói thật sao?]
[Năm trăm cho một tấm bùa may mắn, có thể làm được gì hả?]
[Mở bùa may mắn? Chiêu tài hưởng phúc á?]
[Tôi muốn! Báo danh!]
[Đù má! Có người mua thật nè, đốt tiền hay gì?]
[Người anh em cậu đừng có ngốc, Cố Diệp đoán mệnh chuẩn thật nhưng chưa ai thấy cậu ta vẽ bùa cả, cái gọi là người nào chuyên nghiệp nấy (*), cậu ta trùm sò bao nhiêu nhưng lẽ nào cái gì cũng biết được sao?]
(Thuật nghiệp hữu chuyên công: ai cũng có chuyên môn riêng)
Cố Diệp post một cái icon ngồi bắt chéo chân: [Online chờ.jpg]
Rất nhiều fans hâm mộ bị sự moe này khống chế: [Xem được chứ, cậu ấy đẹp vậy thì nói cái gì là chuẩn cái đó!]
[Tui sắp đổi việc nên cần phải có một tấm bùa để cầm đi phỏng vấn, lỡ như được phù hộ may mắn thì sao? Tui muốn tui muốn!]
[Tui cũng muốn một tấm, đồ do Cố đại sư làm ra, nhìn mặt của cậu ấy thôi là tôi đã tin rồi!]
…
Mười tấm bùa khai vận nhanh chóng rục rịch lên đường, Cố Diệp chọn ra mười người bình luận đầu tiên trong hộp thư, @ (tag) ra được một danh sách để bọn họ pm trả tiền và để lại địa chỉ, sau đó nói với chị Hồng Đậu: “Chọn mười tấm bùa khai vận để vào trong ví em, mai em sẽ gửi nó đi.” Dứt câu thì đi ngủ.
Sáng ngày hôm sau, trên mặt bàn trong phòng khách đã bày một đống bùa chú, màu của Cục Thịt Viên cũng đã trở lại màu vàng chói, Linh Linh nằm trên giá sách giữ nguyên một tư thế, nhắm mắt lại.
Cố Diệp im lặng: “Đêm qua hai đứa thức trắng ha?”
Hồng Đậu nín cười: “Không biết tối qua chúng nó tị nạnh so đo cái gì mà một đứa vẽ, một đứa cầu phúc cả một đêm.”
Cố Diệp nhìn đống công việc trên bàn thì cười phụt một tiếng: “Chắc ba ngày nữa cũng không tỉnh nổi đâu, tốn tinh khí quá, hai cái đứa nhỏ ngốc này.”
Tin Cố Diệp bán bùa may mắn cũng truyền đến trường học, Cố Diệp vừa đi vào lớp đã có không ít bạn học vây quanh: “Cố Diệp, bùa chú kia là thật sao, cho tớ một tấm với!”
Cố Diệp mỉm cười: “Không bán ở trường học, nhiệm vụ của chúng ta là phải học tập thật giỏi!”
“Bán ở đâu mà không phải là bán chứ? Cho tớ một tấm lẹ đi, tớ cà thẻ nè không xui xẻo đâu!”
“Ôi thôi! Chơi game không quan trọng! Chiều nay tan học có trận bóng rổ, lần này cậu có muốn chơi không Cố Diệp?”
Cố Diệp từ chối không chút do dự: “Tớ không tham gia được.”
Triệu Bằng Vũ nhào tới bá lấy cổ Cố Diệp: “Đi đi đi!”
Cố Diệp trợn mắt ghét bỏ nói: “Bỏ móng vuốt của cậu ra!”
“Ể? Sao đồng hồ trên cổ tay cậu giống kiểu cậu út nhà tớ đeo thế.” Triệu Bằng Vũ chút ý đến thứ trên tay Cố Diệp: “Tháo ra tớ xem một chút!”
Cố Diệp che lại: “Không được xem!”
“Cho tớ xem chút với!” Hai người nháo nhào thì có một bạn học tới gần, cười xấu xa hỏi: “Cố Diệp, cậu đã đọc cái scandal này chưa? Đây là cậu hả?”
Thứ cậu ta cầm chính là đoạn tin tức mà Cố phu nhân đang ra sức giấu nhẹm, mặc dù chỉ là một góc mặt của Cố Diệp nhưng vẫn có thể nhìn ra được, đó chính là cậu không hề sai.
Người bạn học bên cạnh vui đến mức đập bàn: “Hahahaha tên chụp lén này chắc điên rồi, hai người đàn ông sao mà được chứ?”
Cố Diệp mỉm cười, từ chối cho ý kiến.
Một bạn học khác nhìn Cố Diệp, đột nhiên hỏi một cách nghiêm túc: “Ừm thì, mặc dù tớ là nam nhưng tớ cũng muốn cưới cậu đấy!”
Cố Diệp còn chưa lên tiếng thì người bạn học bên cạnh đã sắp đánh người: “Cậu cút đi! Đồ con bò!”
“Cút đi! Cậu sẽ bị toàn thể nữ sinh bóp chết đấy!”
Cố Diệp ôm đầu, sao mà nhao nhao thế nhỉ?
Triệu Bằng Vũ cũng lắc đầu theo: “Sao mà được, EQ đấy của cậu tớ, còn cái bộ mặt đơ đơ, chắc sẽ độc thân cả đời ấy chứ. Dù có lui một ngàn bước, cậu tớ có tìm nam thì cũng không thể nào tìm một người tính tình như cậu được.”
Cố Diệp nhíu mày: “Tại sao?”
Triệu Bằng Vũ có tự tin đầy cả mặt: “Lúc cậu tớ không vui thì nói chuyện làm người ta sợ muốn chết, còn lúc cậu không vui thì lại độc miệng độc mồm, hai người một cây kim với một cọng rây, làm bạn bè đã là kỳ diệu lắm rồi. Nói đi, hai người lén lút làm gì, lại còn để cho người ta chụp lén?”
Mặt mày Cố Diệp nghiêm túc: “Tớ muốn dắt cậu nhỏ của cậu về nhà.”
Triệu Bằng Vũ ngẩn người, lập tức cười lạnh: “Sao được? Cậu nằm mơ đi!”
Hạ Tường thở dài, haizz, đứa nhỏ ngốc!
Sau khi lên lớp thì Triệu Bằng Vũ cứ có cảm giác sai sai, lòng dạ có hơi bồn chồn nên đành nhắn tin cho Hạ Tường: [Đừng nói Cố Diệp thật sự vừa mắt với cậu út của tớ nhé, cậu cũng biết mà, dù luận về cái gì thì cậu ta cũng là nhan cẩu. Cậu nói xem, vừa rồi cậu ta nói thật hay đùa, đôi khi Cố Diệp nói chuyện, tớ không đoán được cậu ta suy nghĩ cái gì cả.]
Hạ Tường: [Không biết.]
Triệu Bằng Vũ nhắn tin cho Úc Trạch: [Hôm nay có một bạn trai tỏ tình với Cố Diệp trước mặt mọi người, nói là muốn cưới Cố Diệp.]
Úc Trạch: [Ừ.]
Triệu Bằng Vũ lập tức an tâm rồi nhắn cho Hạ Tường: [Cậu út tớ rất bình tĩnh, hai người họ không sao hết, làm tớ sợ muốn chết, còn cho là Cố Diệp thật sự vừa mắt với cậu út! Nếu không chắc chắn cậu ta sẽ bị phụ tình rồi!]
Khóe miệng Hạ Tường giật giật một cái không biết nói gì, chính y cũng nói Cố Diệp là nhan cẩu, gương mặt kia của Úc Trạch thì ai có thể vượt qua được nữa? Lẽ nào giám đốc Úc còn không tự tin hay sao? Với cả, nếu như Cố Diệp yêu đơn phương thì phải đi thử cậu ta chứ! Loại thần kinh thép siêu to này của Triệu Bằng Vũ đúng là không ổn tẹo nào.
Nhưng mà, vài câu nói chuyện đơn giản này lại để cho các bạn học nghe được, Triệu Bằng Vũ là cháu trai của Úc Trạch.
Đáng lẽ các bạn học đều sẽ xem loại tin này như một trò cười, nhưng bây giờ ai ai cũng biến Triệu Bằng Vũ thành mục tiêu, vừa tan học là phóng tới cạnh y: “Cậu thật sự là cháu trai Úc Trạch sao? Má ơi, hai người hơn nhau mấy tuổi vậy?”