Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đến Đứng Dậy - Hắc Miêu Nghễ Nghễ

Chương 18: Xu Hướng Tính Dục Là Cả Một Vấn Đề


Bạn đang đọc Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đến Đứng Dậy – Hắc Miêu Nghễ Nghễ – Chương 18: Xu Hướng Tính Dục Là Cả Một Vấn Đề

Biên tập: Nguyệt Mẫn

_CHƯƠNG 36_

Xu hướng tính dục là cả một vấn đề

Đến nhà Úc Trạch, Cố Diệp cởi giày ra còn không dám đặt chân xuống đất, sàn nhà màu trắng ấm áp sạch sẽ đến mức coi gương được!

Úc Trạch quay đầu lại khó hiểu nhìn cậu, giống như đang hỏi tại sao em không vào?

Cố Diệp nhích lên một chút, thấy trên kệ có đôi dép lê liền lấy xuống xỏ vào: “Nhà anh sạch quá làm em không nỡ giẫm lên, một ngày lau mấy lần vậy ạ?”

Úc Trạch cười: “Một lần thôi.”

“Lợi hại quá!” Cố Diệp vô cùng bái phục, nếu phòng cậu không được dọn dẹp hai lần một ngày thì chắc cũng không khác gì ổ chó.

Úc Trạch rót hai ly nước, thản nhiên nói: “Đây là nơi để ngủ mà.”

Cố Diệp mỉm cười, có chút cảm khái. Ở một mình, nhà chỉ là nơi để ngủ thôi, ngay cả một người chờ về nhà cũng không có thì sao có thể coi là nhà được? Sau khi uống một chút nước, Cố Diệp lấy hai cái bình nhỏ từ trong túi ra bắt đầu làm chính sự: “Em mang bọn nhỏ đến đây rồi. Hồn phách của chúng nó quá yếu, nếu xuất hiện trước mặt anh sẽ bị thương, đầu tiên phải giấu khí tức trên người anh đi đã.”

Úc Trạch ngồi đối diện Cố Diệp đáp: “Được.”

Cố Diệp xoa xoa đôi tay: “Vậy em ra tay đây.”


Ánh mắt Úc Trạch sáng lên khi thấy Cố Diệp nhìn về phía mình, giọng nói vẫn nhàn nhạt như cũ, không nhìn ra được cảm xúc: “Em làm đi.”

Kiểu nói này lại khiến cho Cố Diệp dâng lên một cảm giác xấu hổ, cứ cảm thấy mình đang bị đối phương đùa giỡn. Gương mặt này của Úc Trạch thật dễ khiến cho người ta có ham muốn được trêu đùa. Vứt đi những suy nghĩ vớ vẩn, Cố Diệp mở thiên nhãn cho Úc Trạch, sau đó lại dùng linh phù tạm ngăn đi tử khí trên người anh, nhìn có vẻ không khác gì người thường, lúc này cậu mới cầm chiếc bình, dịu dàng nói: “Mấy đứa mau ra đi.”

Mười mấy luồng khói đen chui ra khỏi miệng bình, biến thành dáng vẻ trẻ con. Chúng nó hoảng sợ xúm lại một chỗ nhìn bốn phía xung quanh. Trên chiếc bình đã được Cố Diệp vẽ bùa chú để chúng không cảm thấy thời gian đang trôi qua, chỉ biết lúc ra đã đổi thành một nơi xa lạ khiến đám nhỏ rất sợ hãi.

Cố Diệp nhìn một chút, không thấy cô bé váy đỏ đâu. Cậu đành thả hết quỷ nhỏ trong chiếc bình còn lại ra, vẫy vẫy tay với cô bé cầm đầu: “Sasha, lại đây.”

Cô bé không nhúc nhích mà chỉ nhìn chằm chằm Úc Trạch bên cạnh cậu, đôi mắt đỏ lòm nhìn anh chăm chú, bên trong ẩn hiện sát ý. Cố Diệp nhìn thấy thì không khỏi đau lòng. Cậu đi tới ngồi xuống, mỉm cười mà nói: “Đừng sợ, anh mời anh ấy đến để cho tụi em một ít thứ tốt, giúp các em mọc tay mọc chân để kiếp sau được làm những đứa trẻ bình thường.”

Sasha do dự một chút rồi xông tới ôm lấy cổ Cố Diệp, mắt vẫn đề phòng Úc Trạch ở bên kia, ánh mắt như thể đang nhìn một tên cặn bã tỏ vẻ nghiêm trang.

Cố Diệp áy náy nhìn anh: “Đứa này bị tổn thương lớn nhất, anh đừng để bụng.”

Vẻ mặt Úc Trạch không đổi nhìn mấy hàng quỷ nhỏ đứng đầy trong phòng khách của mình, rồi lại nhìn cô bé trong ngực Cố Diệp, khuôn mặt cứng đơ hỏi một câu hết sức vô lý: “Trên đời này, có quỷ thật sao?”

Cố Diệp chỉ chỉ đám nhỏ: “Không phải anh đã nhìn thấy rồi sao?”

Úc Trạch hít sâu một hơi, nhịn không được day day trán.

Cố Diệp áy náy vỗ vai Úc Trạch, chỉ sợ sau tối nay tam quan ngài Úc sẽ sụp đổ, khó cho anh còn phải cố giữ bình tĩnh đến như vậy.


Để Sasha trên ghế sa lông, Cố Diệp ngồi xuống chỉnh lại chiếc váy nhỏ giúp cô bé: “Công chúa nhỏ của anh, nhanh nào, nói các bạn xếp hàng rồi bước lên theo thứ tự nhé.”

Với người đã cứu nó ra như Cố Diệp, Sasha vẫn tin tưởng, tay nhỏ giơ lên chỉ huy đám quỷ nhỏ: “Xếp hàng ngay ngắn, cậu lên trước.”

Đứa bé bị chỉ chính là đứa bé đã nhập vào con rối để hù dọa Cố Diệp, tay chân của nó là vẹn toàn nhất, nhưng lại không có mắt. Đứa nhỏ đi đến trước mặt Cố Diệp, đôi mắt trống trơn nhìn Cố Diệp, nghiêng đầu, vẫn mang dáng vẻ vô tư lự.

Cố Diệp đau lòng đưa tay sờ đầu nó rồi lại kéo tay Úc Trạch đặt lên đỉnh đầu đứa nhỏ, bắt đầu lấy ra tử khí trên người anh truyền từng chút một sang. Sau này khi đứa nhỏ đầu thai sẽ đại diện cho sự may mắn đất trời được tử khí phù hộ, nhất định sẽ trở thành một đứa con trọn vẹn, không bị mù lòa nữa.

Bị rút tử khí nhưng Úc Trạch cũng không cảm thấy khó chịu chút nào, chỉ là Cố Diệp thì đang nắm lấy tay anh đưa tới đứa trẻ đáng thương kia. Anh vừa quay đầu đã thấy khuôn mặt của cậu gần trong gang tấc. Đứa trẻ lớn xác này bình thường vừa cẩu thả vừa hồn nhiên, nhưng trong ánh mắt cậu lúc này lại là dịu dàng và đau khổ, anh đều nhìn thấy hết.

Hai phút sau, Cố Diệp vui vẻ vuốt đầu đứa nhỏ: “Được rồi, tiếp theo.”

“Vậy là xong rồi à?”

“Dạ.” Cố Diệp mỉm cười nhìn ấn đường Úc Trạch, người bình thường nếu bị rút nhiều tử khí như vậy thì đã sớm bị vận đen quấn thân, ấn đường cũng đen. Thế nhưng Úc Trạch vẫn tường vân tráo đỉnh, mệnh của anh tốt đến mức người ngoài cũng không dám ghen ghét

Chợt có cánh tay túm lấy góc áo Cố Diệp. Cậu cúi đầu, là Sasha đang bám trên người cậu, vẻ mặt khó chịu nhìn Úc Trạch.

Cố Diệp khó hiểu nhưng vẫn an ủi cô bé: “Bé con đừng nghịch, em là người cuối cùng.”


Sasha nhăn mặt nhìn chằm chằm Úc Trạch, vẫn không chịu buông tay. Cố Diệp bất đắc dĩ, đành phải để cho nó nắm, lại kêu đứa trẻ khác tiếp tục.

Một đứa rồi lại một đứa, mỗi lần hai phút, ba mươi đứa bé mất hơn một giờ đồng hồ. Tử khí của Úc Trạch bị trút ra không ngừng để phân chia cho những đứa nhỏ, cuối cùng sắc mặt của cậu cũng dần dần tái nhợt.

Úc Trạch nhíu mày: “Đêm nay đừng làm nữa, để mai đi.”

“Không được, em mới tính ra tối mai anh sẽ không rảnh.” Cố Diệp cười lắc đầu: “Em không sao, còn ba đứa nữa, lo cho chúng nó xong em với có thể yên tâm ngủ được.”

Ba đứa trẻ này mỗi đứa lại tốn thêm mấy phút, cuối cùng chỉ còn sót lại một mình Sasha. Toàn thân Cố Diệp vô lực dựa vào ghế sô pha mềm mại, day day trán như bị kim châm phát đau. Tinh thần của cậu đã bị rút sạch, giờ không thể làm gì thêm được nữa.

Sasha ngồi bên cạnh ôm cánh tay Cố Diệp, cúi đầu không lên tiếng.

Cố Diệp miễn cưỡng cười dịu dàng, hỏi cô bé: “Công chúa nhỏ, đến lượt em rồi, để anh đưa em đi. Chờ đến lúc các em sang bên kia anh sẽ gửi đồ cho các em nhé.”

Sasha phồng má, rất có chủ kiến: “Em không đi, bây giờ em không muốn đầu thai.”

Cố Diệp nhíu mày: “Tại sao vậy?”

Sasha ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Khi nào anh sinh con em mới đi đầu thai.”

Cố Diệp bị chọc cười: “Đứa nhỏ ngốc này, anh không cưới vợ thì em không đầu thai cả đời hả?”

Sasha thúc giục cậu: “Vậy anh mau cưới đi.”

Cố Diệp dở khóc dở cười: “Bây giờ cưới cũng không thể có em bé ngay được. Đứa ngốc này, thế giới không còn gì lưu luyến nữa, em cũng nên quên chuyện đã xảy ra đời này mà đầu thai chuyển thế đi thôi, phải lớn lên thật hạnh phúc. Em không chờ được anh đâu, vì anh thích đàn ông, không thể lấy vợ sinh con được.”


Sasha ngạc nhiên. Cô bé trợn mắt, đứng đơ cả người, còn chưa chấp nhận được sự thật.

Cố Diệp nhẹ nhàng gật đầu, chính là vậy đấy.

Sasha chần chừ rất lâu mới chấp nhận được, lại nghĩ: “Em vẫn chưa muốn đi đầu thai, khi nào bọn chúng mới chết?”

Lời nói này có tới mấy phần thù hận.

“Chờ phán quyết tử hình thì bọn họ mới chết được.” Giọng nói Cố Diệp nhẹ nhàng, khóe miệng mang theo ý cười nhưng sắc mặt đã sầm xuống: “Một cô bé xinh đẹp như vậy thì đừng nên nhìn những thứ bẩn thỉu kia, cũng đừng nghĩ nữa. Em phải thật xinh đẹp, thật vui vẻ, đừng để những thứ ấy vấy bẩn đôi mắt này, được không.” Cố Diệp ngồi xuống: “Anh đưa em đi, ngài Úc…”

Cố Diệp còn chưa nói hết câu, tay đã bị Úc Trạch nắm lấy. Cậu ngẩn người, không ngờ đối phương đã có kinh nghiệm, cậu cảm kích nói: “Cảm ơn anh!”

“Không có gì!” Vẻ mặt Úc Trạch nghiêm túc nói.

Cố Diệp truyền tử khí lên người Sasha, hi vọng kiếp sau cô bé có thể đầu thai vào một gia đình tốt, làm một công chúa vô tư hồn nhiên. Hận thù trong ánh mắt Sasha khiến cậu phải quyết tâm để cô bé đi. Làm xong, Cố Diệp lập tức ngã lên ghế sô pha, đầu đau như muốn nứt, môi không còn chút máu.

Úc Trạch nhíu mày, lo lắng nhìn dáng vẻ bây giờ của Cố Diệp, anh không có kinh nghiệm chăm sóc người khác nên không biết phải làm sao.

Cố Diệp vô cùng đáng thương nói: “Em muốn uống nước, lạnh nha.”

Úc Trạch vội vàng xoay lưng, anh vừa đi thì một bóng quỷ liền xuất hiện trước mặt Cố Diệp, giọng nói khàn khàn nặng nề: “Ta có thể đưa bọn chúng đi.”

Làn Quỷ Tướng đại ca.

Bây giờ hắn đã không còn quỷ khí vây lấy cơ thể mà đã mặc một bộ Hán phục do Cố Diệp đốt cho. Dáng người hắn cao gầy, đôi mắt mang theo sát khí nặng nề. Đi đâu cũng cầm theo cây đại đao, trong đầu Cố Diệp lập tức xuất hiện một từ: Một đao một người bạn!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.