Bạn đang đọc Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đến Đứng Dậy – Hắc Miêu Nghễ Nghễ – Chương 13: Quỷ Tướng Đại Ca, Chào Anh Nhé!
Biên tập: Nguyệt Mẫn
_CHƯƠNG 31_
Cố Diệp đứng đơ trên ghế, lấy hai tay bịt mắt, đầu ngón tay run rẩy: “Ủa, không phải đều là kiệt tác của Úc lão gia sao?”
Úc Trạch đưa một tay ra đỡ ghế, nói: “Thứ ông ấy gọi là báu vật chính là bức tranh này. Năm đó tôi quên chuẩn bị quà sinh nhật, thế là vẽ cho ông bức tranh đó, ông đã treo nó lên rồi xem nó như báu vật.”
Cố Diệp kinh ngạc, chắc chắn là Úc Trạch đã được cha hun đúc, vẽ đẹp quá! Không nhìn ra được, Úc Trạch trông quạnh quẽ như thế nhưng mười sáu tuổi đã thông minh như vậy, vẻ bề ngoài của anh đúng là lừa người.
“Câu, câu vừa rồi… không tính.” Nhớ tới câu mình vừa nói, Cố Diệp lúng túng giải thích: “Em cứ tưởng đều là tác phẩm của Úc lão gia.”
Sắc mặt Úc Trạch sa sầm, lạnh nhạt hỏi: “Câu nào?”
Cố Diệp khụ khụ hai tiếng, cũng không thể nói là cái câu yêu người ta đó. Nhìn dáng vẻ giống như là không chút để ý này của Úc Trạch, Cố Diệp lập tức thấy an tâm, chắc đàn ông bình thường chả ai nhạy cảm vậy đâu. Cậu lấy tranh xuống, trực tiếp chuyển chủ đề: “Không có gì, bức tranh này em lấy được không?”
Úc Trạch cúi đầu, làm ai cũng không biết được anh đang nghĩ gì: “Em thích thì cứ lấy đi.”
Cố Diệp cười cong cả mắt: “Em thích bức này nhất, anh có thể viết thêm vài chữ cho em không?”
Úc Trạch giận hờn từ chối: “Xấu lắm, tranh này có viết chữ cũng không có giá trị.”
Cố Diệp lại nhìn một chút, thật sự là không thể đồng ý với thẩm mỹ của Úc Trạch: “Xấu chỗ nào? Đẹp trai lắm luôn! Xin hãy đề chữ cho em đi, cảm ơn!”
Úc Trạch không trả lời mà chỉ đưa tay đỡ cậu từ trên ghế xuống.
Chuyện Cố Diệp muốn vẫn còn chưa đạt được, nào có thể dễ dàng buông tha cho Úc Trạch. Cậu đứng ở góc bàn học cạnh tường, tóm lấy áo Úc Trạch kéo kéo: “Xin anh viết cho em một câu đi, coi như là thù lao.”
Úc Trạch không hề bị lay động: “Em cũng lấy ba bức vẽ của cha rồi, còn muốn thù lao à?”
Cố Diệp đè Úc Trạch lên ghế, chơi xấu: “Đó là do em hợp nhãn ông ấy nên thưởng cho, không tính.”
Úc Trạch bật cười: “Em đúng là láu cá, chuyện này mà cũng nhìn ra được.”
Cố Diệp chỉ chỉ vào mắt mình: “Hỏa nhãn kim tinh chân truyền của Hầu ca, người nào không ưa em em cũng có thể nhìn thấy.”
Úc Trạch nghe cậu đùa đến bật cười: “Cũng xem như là một kỹ năng không tệ, anh muốn biết vì sao có nhiều tranh như vậy mà em lại chọn bức này?”
“Bởi vì trông kiếm gãy rất khí thế, cảm giác giống như bản thân em, bị vạn người vứt bỏ nhưng dm em vẫn phải kiên cường đứng vững ở nơi này.” Cố Diệp thách thức hỏi: “Xem trong giới huyền thuật đi, còn có ai nữa?” Cố Diệp nhét bút vào tay Úc Trạch, thúc giục anh: “Mà có hỏi anh cũng không biết, mau viết đi!”
Đối mặt với ánh mắt khát vọng của cậu, Úc Trạch bất đắc dĩ nâng bút chấm mực: “Viết gì đây?”
Cố Diệp nghiêm túc nói: “Viết Cố Diệp là thiên hạ đệ nhất, những người khác là cứt chó!”
Úc Trạch bỏ bút xuống.
“Ơ? Anh đừng buông xuống mà, mau viết đi! Còn phải ký tên anh lên nữa, giờ ai cũng muốn có cả.”
Trong tiếng thúc giục của Cố Diệp, Úc Trạch nghiêm mặt viết ra một câu vô cùng tự luyến, viết xong còn tự ôm trán mình, Cố Diệp vỗ bả vai anh an ủi: “Ngài Úc viết chữ đẹp quá, cứng cỏi khí phách, rồng bay phượng múa, hôm nào em xuống cầu vượt bán hàng anh cứ đi theo bán chữ với em, hai ta nhất định sẽ giàu có.”
Úc Trạch sa sầm mặt mày, nghĩ đến cảnh tượng kia thì không khỏi buông bút xuống, không muốn cầm lên nữa.
Cố Diệp phấn khích cười vài tiếng, để bức tranh này lên bàn thưởng thức một hồi, trong lòng cảm khái bức tranh không chỉ có khí chất của quỷ tướng nọ mà còn đệm thêm cả cuộc đời của Úc Trạch. Cố Diệp đã chết rồi, nhưng vậy thì có sao, hiện tại vẫn còn đang nhảy nhót tưng bừng, cậu đã làm nhiều việc tốt nên chắc hẳn ông trời sẽ không bắt cậu đâu.
Bức tranh cứ thế được bày lên bàn, Cố Diệp đi dạo quanh phòng lần nữa, cuối cùng chọn được bức thơ ca khí thế hùng tráng – Nhạc phi “mãn giang hồng” mà lần trước Úc lão gia điên cuồng phóng khoáng vung bút, Cố Diệp cảm thấy cha cậu nhất định sẽ thích bức tranh này.
Đang lấy xuống thì Triệu Bằng Vũ cầm theo ly kem đến tìm cậu, liếc mắt nhìn thấy bức tranh bày trên bàn, lại nhìn bức thơ ca, Triệu Bằng Vũ kinh hãi đến mức không thẳng lưỡi được: “Mấy người… Cậu út, cậu có ổn không đấy?”
Úc Trạch giận tái mặt, nghiêm khắc nói: “Nuốt thứ trong miệng xong rồi nói.”
Triệu Bằng Vũ tranh thủ lau miệng: “Con nói là, cậu có bị sốt không? Sao cậu lại viết cho cậu ta cái chữ đó!” Tâm trạng Triệu Bằng Vũ phức tạp, không biết phải hình dung cảm giác của mình như thế nào, đành phun một câu: “Mấy người… Mấy người ấu trĩ quá!”
Cố Diệp liếc mắt: “Cậu thì biết cái gì!”
Triệu Bằng Vũ tìm chỗ ngồi xuống, cậu ta không hiểu tại sao cậu út lại chiều chuộng Cố Diệp đến thế, tam quan thay đổi, không biết điểm dừng ở nơi nào.
“Cố Diệp, nghe nói cậu đem nữ quỷ đó đi, cậu định xử lý thế nào vậy?”
“Không phải quỷ mà là linh hồn, cô ấy đồng ý làm tinh linh cho tớ, rất xinh đẹp, lại còn biết ca múa, biết đánh tì bà, sau này còn có thể giặt quần áo, nấu cơm, nhận đồ chuyển phát nhanh, lấy đồ ăn ngoài nữa.” Cố Diệp cẩn thận cất bức Mãn Giang Hồng vào hộp, cũng cất bức thanh kiếm gãy kia vào trong hộp luôn, định bụng lát nữa sẽ hỏi Úc lão gia, nếu đây là báu vật của ông thì tại sao lại nhắc nhở cậu đem đi? Không nghĩ ra được.
Úc Trạch đứng bên cửa sổ, không biết là đang nghĩ gì, nghe cậu nói thế cũng không quay đầu lại, hỏi: “Linh hồn có thực thể không?”
Cố Diệp khoát khoát tay, tiếc nuối nói: “Không có, nếu cô ấy có thể tu thành thực thể thì cũng phải chờ cả trăm năm sau, may ra mới có cơ duyên lớn như thế. Em mang cô ấy theo là vì không muốn cô ấy bị giết hại.”
Triệu Bằng Vũ nghĩ đến việc Cố Diệp mang theo một linh hồn, toàn thân run rẩy: “Vừa thấy cậu tớ đã phát lạnh.”
Cố Diệp vẫn nói câu kia: “Loại người như cậu thì sao mà hiểu được.”
Triệu Bằng Vũ thấy Cố Diệp ôm bức tranh vào ngực, chợt nhớ tới gì đó: “Thanh kiếm gãy trong bức tranh này hình như tớ đã thấy qua ở đâu rồi thì phải? Cậu út, chẳng phải ngày trước cậu trưng nó trong phòng sách sao?”
Trong lòng Cố Diệp vui rộn ràng: “Thật vậy à?”
Úc Trạch quay đầu: “Em muốn nhìn à?”
Cố Diệp dự cảm thanh kiếm gãy này nhất định có liên quan đến Quỷ Tướng, hiện tại trời cũng sắp tối rồi, Quỷ Tướng cũng sắp hiện thân: “Em muốn nhìn thấy vật thật, có được không anh?”
“Đi nào.” Úc Trạch xoay người đi, Cố Diệp ngẩn người, Úc Trạch này dễ nói chuyện quá: “Ngài Úc ơi chờ một chút, để em đi tạm biệt Úc lão gia đã.”
Sắc mặt Úc Trạch dịu dàng nói: “Chờ em trên xe.”
Triệu Bằng Vũ vội vàng nhấc tay: “Con cũng muốn đi!”
Úc Trạch sầm mặt: “Không, cậu không cho.”
Triệu Bằng Vũ: “…”
Cố Diệp vội vàng tìm Úc lão gia, mấy vị đại sư đều đã đi rồi, Úc lão gia đang uống trà cùng với Đường lão, nhìn thấy Cố Diệp ôm đến ba bức tranh thì cười ha ha hỏi cậu: “Chọn hai bức nào thế? Đưa ta xem thử.”
Cố Diệp cười cười mở quyển trục ra, Úc lão gia vừa nhìn thấy dòng chữ của Úc Trạch đã phì thành tiếng: “Cậu gan lắm, có thể khiến nó viết mấy chữ này, ta nói nó viết mà nó còn không thèm viết.”
Cố Diệp cười hì hì nói: “Bởi vì cháu không biết xấu hổ nên mới chơi xấu.”
Úc lão gia cười khẽ một tiếng: “Sao lại tự bôi xấu mình thế? Cậu cũng là người bản lĩnh. Ta thật sự rất muốn biết, lúc Úc Trạch viết ra những chữ này thì vẻ mặt như thế nào.”
Cố Diệp nghĩ nghĩ, cười xấu xa: “Chắc là nhân sinh không còn gì luyến tiếc đấy ạ.”
“Vậy nhất định là rất đặc sắc.” Úc lão gia vui vẻ nhấp một ngụm trà: “Nói đi, tìm ta cũng không phải để tạm biệt thôi nhỉ.”
“Vâng.” Cố Diệp thu tranh lại, nghiêm túc hỏi: “Cháu có chút không hiểu, rõ ràng ngài quý trọng bức tranh này, vì sao lại muốn tặng cho cháu?”
Úc lão gia mỉm cười nhìn Cố Diệp: “Bởi vì ta thấy cậu có duyên với bức tranh đó, biết cậu sẽ trân trọng. Ta mong rằng dù sau này cậu có gặp phải trắc trở cũng sẽ không thay đổi sơ tâm, quân tử thì phải có khí thế ninh chiết bất loan, dù cho bị bẻ gãy cũng phải có lòng tin giết địch. Lúc trước Úc Trạch có thể vẽ ra được khí thế này đã khiến cho ta rất vui mừng, bây giờ nó đã học xong chuyện khiêm tốn khoan nhường, ta lại có thể thấy trên người cậu vẻ hệt như Úc Trạch của ngày xưa.” Úc lão gia tiếc nuối nói: “Chỉ tiếc giờ nó đã trưởng thành, suy nghĩ của nó ta cũng không còn đoán được, haiz.”
(Ninh chiết bất loan: Thà bị gãy chứ không bị cong)
Đường lão ở bên cạnh nhã nhặn thêm câu: “Không phải từ nhỏ tính tình nó đã vậy rồi sao? Ông có đoán được đâu.”