Bạn đang đọc Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đến Đứng Dậy – Hắc Miêu Nghễ Nghễ – Chương 11: Trời Má Ơi, Anh Tôi Bỏ Trốn Với Trai Rồi!
Biên tập: Nguyệt Mẫn
Chỉnh sửa: Khoai tây biết múa
=========
Cố Diệp biết người đứng phía sau mình là ai, cũng biết hắn ta tìm mình vì chuyện gì. Cậu vẫn cứ đốt cho sư phụ bộ tú lơ khơ và tám đại mỹ nữ, còn không quên nhắc nhở: “Mặc dù thanh minh không phải mười lăm nhưng con nghĩ sư phụ chắc cũng không thèm để ý cái quy định đó đâu, coi như là nhận bưu kiện đi, lúc nào nhận cũng được. Lâu lắm rồi con không mơ thấy sư phụ, không biết ngài đã đầu thai chưa, nếu đầu thai rồi thì tiếc quá, mỹ nữ ngon lành thế này.”
Khóe miệng Tề Tông đứng phía sau Cố Diệp giật giật.
Cố Diệp đốt xong hết thì trời cũng đã tối, cậu đứng lên phủi phủi bụi rồi mới nhìn về phía tổ trưởng Tề: “Ngài đây đợi lâu rồi nhỉ.”
Tề Tông tằng hắng một cái, lấy lại tinh thần: “Xin chào, tôi là tổ trưởng tổ điều tra của Hội đồng Huyền thuật, Tề Tông.”
Cố Diệp nghiêng đầu: “Tìm tôi có việc gì à?”
“Cậu là nhị đồ đệ của ngài Thiệu? Theo tôi biết, ngài Thiệu chỉ có một đồ đệ là Cố Diệp.”
“Đúng rồi, vì lúc còn sống sư phụ chưa nhận tôi, mà là sư huynh nhận, vừa hay tôi cũng tên là Cố Diệp.” Cố Diệp cười híp: “Sư huynh tôi nói, sau này nhận đồ đệ phải tên là Cố Diệp.”
Hô hấp Tề Tông cứng lại, một Cố Diệp đã làm cho bọn họ nhức cả đầu, giờ có thêm thanh niên nhập hội còn là fan của Cố Diệp. Ai cũng biết cậu ta tính cách ngang ngược như trời, giờ lại còn sư đệ Cố Diệp, tính tình coi trời bằng vung, lại trùng cả tên lẫn họ, nghĩ kiểu gì đầu cũng đau.
“Tôi đến đây vì muốn hỏi một chút, cậu có muốn gia nhập giới huyền thuật không.” Tề Tông đưa ra chút gợi ý: “Chúng tôi có rất nhiều người cùng ngành có thể thảo luận học thuật với nhau, học hỏi qua lại, giúp đỡ nhân dân trong những chuyện hiểm nguy, có tiền lương hàng tháng, hưởng bảo hiểm một năm. Phái này giờ chỉ còn mình cậu, huyền học đã xuống dốc, mọi người hợp lại thì mới có thể giúp đỡ lẫn nhau.”
Cố Diệp khoát khoát tay: “Không không không, tôi nghĩ chắc ngài Tề đây hiểu lầm mất rồi, tôi không cần tổ chức cũng không cần học hỏi lẫn nhau, càng không cần các người chăm sóc.” Cố Diệp đứng thẳng sống lưng, hãnh diện nói: “Cha tôi là Cố Đức Thành, cha tôi có tiền, có rất rất nhiều tiền.”
Tề Tông nghẹn lời, biết cha cậu có tiền, cũng biết luôn ông không muốn để cậu dính líu đến giới huyền thuật cho nên hắn mới phải đuổi tới đây. Cố Diệp còn nhỏ nhưng bản lĩnh lại rất cao, thiên phú như thế, để mặc cho cậu tự do trưởng thành thì quả là đáng tiếc. Mà cái tính tình này, sau này kiểu gì cũng là Cố Diệp tiếp theo, “rầm” một cái là lôi bộ mặt giới huyền thuật ra đập đùng đùng đùng.
“Cũng đã xong rồi, bái bai ngài Tề nhé.”
“Này!”
“Đừng tới gần tôi!” Một giây sau, mặt Cố Diệp tái ngắt, nghiêm túc chỉ vào mặt đối phương nói: “Nếu không sư phụ tôi sẽ leo từ trong quan tài ra mang ông đi ngay đấy.”
Tề Tông: “…”
Không nói nổi nữa!
Cố Diệp nín cười, đút hai tay vào túi quần jean, mang đôi giày thể thao màu trắng, nhanh nhẹn bước đi, lúc đi ngang qua hố đất còn nhảy hai cái, rõ ràng là thiếu niên vô tư chưa hiểu sự đời. Tề Tông cáu kỉnh nhưng cũng không làm gì được, lắc đầu, cả người cứ thấy bị bất lực.
Cố Diệp về lại thôn, dọn dẹp trong nhà một chút rồi sắp xếp lại ba lô, đốt chút giấy trong sân rồi mới nói với cái sân vắng vẻ: “Mấy đứa nhóc tội nghiệp không có chỗ nào để đi thì cứ tới nhà anh cũng không sao, nhân tiện nhổ cỏ luôn nhé, đừng để trong nhà đóng bụi.”
Một trận gió nhẹ nổi lên, vây quanh Cố Diệp vài vòng. Cố Diệp nở một nụ cười xinh đẹp, nhẹ gật đầu: “Được, lần sau gặp lại nhé.”
Sáng sớm hôm sau Cố Diệp vác ba lô lên, cửa chính cũng không thèm đóng, chỉ một mình lặng lẽ rời khỏi thôn. Cậu đứng ở cổng thôn ngáp một cái, mắt thâm quầng, tối qua cậu mơ thấy sư phụ đã lâu không gặp, lại trở về con hẻm khi còn bé ở thủ đô. Ông lão giơ gậy rượt cậu chạy cả một đêm, chạy trọn tám đầu phố, hiện tại cậu cũng mệt không muốn đi nữa. Bấm tay tính tính, Cố Diệp đưa tay vẫy taxi: “Đi hướng bắc ạ.”
Lái xe khó hiểu: “Hướng bắc? Dừng ở đâu?”
Cố Diệp uể oải dựa vào ghế, nhắm mắt lại muốn ngủ: “Đi thẳng về phía bắc, đừng quay đầu, đi đến chỗ nào tính chỗ đó, tôi có tài vận ở hướng bắc.”
Lái xe im lặng đạp chân ga, trong lòng nghĩ thanh niên này nhìn cũng đẹp mà đầu óc lại không bình thường.
*****
Cố Diệp ra ngoài chơi vài ngày, Cố phu nhân thấy cậu chơi nồng nhiệt quá, còn chưa có ý định về nhà bèn gửi tin nhắn: Chơi chán thì tranh thủ về đi, cha con lại chuẩn bị cho người tóm về rồi đấy.
Cố Diệp chụp một con đường nhỏ ở nông thôn rất nên thơ, xung quanh là cỏ dài giăng lối, gửi cho mẹ nhỏ của mình: Mẹ ơi, chờ mẹ già rồi con trai sẽ dắt mẹ đến đây du lịch nhé, có đẹp không?
Cố phu nhân lập tức trả lời: Không đi, cảm ơn!
Cố Diệp thầm xuýt xoa, post lên vòng bạn bè: Phu nhân nhỏ bé này thật là không biết thưởng thức cảnh đẹp nhân gian mà.
Cố phu nhân nhìn thấy kiểu xưng hô phu nhân nhỏ bé, suýt nữa thì block, thế mà không hiểu kiểu gì lại bấm tim cho Cố Diệp. Mẹ Triệu tò mò nhìn vào màn hình di động của con trai, cười nói: “Nhìn thái độ của Cố Diệp cũng thấy được mẹ thằng bé đổi xử cũng không tệ, thế mà ở ngoài truyền nhiều điều không hay như vậy.”
Lúc này, phía dưới góc điện thoại lại thêm một trái tim, Triệu Bằng Vũ trừng to mắt, khiếp sợ đứng bật dậy, giật nảy mình nói với mẹ Triệu.
“Mẹ! Mẹ nói thật đi, con có phải là cháu ruột cậu út không vậy? Cậu ấy thả tim cho Cố Diệp mà chưa bao giờ thả cho con!”
Triệu phu nhân cũng bất ngờ, từ nhỏ Úc Trạch đã là người nặng tâm tư. Anh không nói cũng không ai biết anh nghĩ gì, giao tiếp với ai cũng lạnh nhạt, ai mà ngờ anh sẽ đi xem vòng bạn bè của Cố Diệp?
“Thế chắc là do mặt con xấu đấy.” Mẹ Triệu không tìm được lý do thích hợp nên chỉ có thể giải thích với con trai như vậy.
Triệu Bằng Vũ giận dữ trả lời Cố Diệp một câu: Cùng một thế giới, cùng một người mẹ!
Cố Diệp chọn đi dạo một vòng ở nông thôn. Một là do môi trường tốt, không ô nhiễm, nhịp sống sinh hoạt chầm chậm có thể giảm stress, hai là ở nông thôn có nhiều chuyện kỳ quái, không chỉ có thể tìm được việc mua vui mà còn giúp đỡ được mọi người, coi như là chuyện công đức. Từ nhỏ sư phụ đã nói cho cậu rằng, muốn tu hành thì đầu tiên phải tu tâm, tu tâm ở nhân gian, chỉ cần gần nơi người ở, hiểu rõ được cuộc sống muôn màu thì mới có thể hiểu được thế là là cảm ân, hiểu được người nào đang cần chúng ta giúp đỡ. Cố Diệp đeo ba lô, mặc cho Cố phu nhân call liên tục, vẫn đi chơi tận nửa tháng. Mãi đến khi Úc Trạch gọi cho cậu nói rằng có chuyện cần tìm, Cố Diệp tính thấy sẽ được thành tựu thì mới chậm rãi ung dung về nhà.
Vừa bước vào cửa, Cố Diệp đã đưa ba lô cho bảo mẫu, khó khăn nhấc tay nói: “Mở điều hòa không khí đến mười tám độ, cho cháu một ly đá bào vị ô mai ạ, cảm ơn.”
Cố phu nhân nhìn tóc cậu dài ra, ghét không chịu được: “Ra ngoài lâu vậy sao con không bị đen thế. Nhìn đi, tóc con thắt bím được rồi, sống kiểu gì ở ngoài đó thế.”
Cố Diệp ngã xuống ghế salon, phơi thẳng ra như con cá ướp muối, cười híp mắt nói: “Chịu thôi ạ, ai nuôi thì giống người nấy, mẹ con xinh đẹp như vậy thì con phơi đen làm sao được, là do được đúc từ khuôn ra đó.”
Cố phu nhân mím môi trừng cậu một cái, không nén được mà vui vẻ cong khóe miệng lên, đập “bốp bốp” vào vai Cố Diệp: “Ôi chao cái thằng con này, ha ha ha~ Chị Vương, nói đầu bếp trưa nay nấu thêm vài món, tiểu Diệp thích ăn thịt bò, làm bò bít tết đi! Mẹ thấy con gầy quá, phải ăn nhiều vào.”
Khóe miệng Cố Diệp giật giật. Cậu nhận ly đá bào của người làm, buồn cười, mẹ nhỏ dễ dụ quá!
Lúc cơm trưa vừa xong thì Cố Dương cũng đeo ba lô về nhà, sáng nay thằng bé vừa đi học về thì bị một đám nữ sinh đến rủ đi chơi gắp thú bông, thành quả rất nhiều, vác mấy cái ở trên lưng. Vừa thấy Cố Diệp đã về, Cố Dương lập tức phấn khích nhảy tưng tưng, túi đựng gấu bông đủ loại màu sắc lắc lư sau lưng, Cố Diệp trông thấy thì không khỏi thở dài.
“Anh! Lần sau anh đi chơi ở đâu nhớ cho em đi với nha! Cho em đi với!” Cố Dương bổ nhào lên lưng Cố Diệp, ôm lấy cổ cậu, cười xấu xa đè cậu xuống.
Cố Diệp hừ một tiếng, thằng bé này dạo gần đây lớn nhanh quá, phận người anh bị khó sinh này cứ thế mà trở nên lùn hẳn. Bây giờ thằng nhóc này đã dám tạo phản, sau này sẽ còn tới mức nào nữa? Cố Diệp nhoáng cái né ra khỏi Cố Dương đang đè lên, lấy chân đá một cái đúng vào cổ chân thằng nhỏ. Cố Dương la lên một tiếng rồi ngã xuống ghế sa lông, Cố Diệp dùng một tay đè nó xuống: “Bé con, có dịp anh sẽ dẫn đi, cũng có khi sẽ tè ra cả quần đấy.”
“Ai sợ thì làm chó!” Cố Dương vùng vẫy mà không được, rướn cổ kêu to. Cố Diệp lại phải dùng lực đè nó xuống, chặn thêm một cái chân để thằng nhóc không thể đạp cũng không thể xoay người.