Người Què Cũng Bị Ta Lừa Tới Đứng Dậy

Chương 7: Đã Nói Là Bà Chị Đừng Có Quá Đáng Cmr!


Đọc truyện Người Què Cũng Bị Ta Lừa Tới Đứng Dậy – Chương 7: Đã Nói Là Bà Chị Đừng Có Quá Đáng Cmr!


Hiển nhiên, Hạ Tường đã phát hiện chính mình bị theo dõi, đem mình co lại thành hình tròn, run đến nỗi giường cũng run theo.

Cố Diệp cũng lo lắng cậu ta sợ đến tiểu trong quần mà người nằm bên dưới chịu là cậu chớ ai.

Rơi vào đường cùng, Cố Diệp ra khỏi giường, ung dung đi đến cửa sổ, lặng lẽ đem màn kéo ra một khe hở, trêu chọc hỏi quỷ ảnh: “Bà chị, trời cũng khuya rồi, chị không về nhà ngủ sao?”
Quỷ ảnh cảnh giác lui một khoảng lớn về phía sau, theo bản năng cảm thấy Cố Diệp khó đối phó, cô ta đề phòng hỏi: “Cậu là ai?”
Cố Diệp nghiêm trang, “Mầm non của Đảng.”
Nữ quỷ lập tức cảm thấy mình bị lừa gạt, tóc không gió lại bay lên lộ ra một gương mặt huyết nhục mơ hồ, con ngươi màu đỏ tươi hung tợn trừng mắt nhìn Cố Diệp, “Nhóc con, tôi khuyên cậu nên bớt lo chuyện bao đồng đi.”.

Ra chương nhanh nhất tại || tr umtruyen.

OR G ||
Cố Diệp lười biếng ngáp một cái, nhìn thảm trạng của bà chị nữ quỷ, nhàn nhạt nói: “Chị cũng đừng có quá đáng.”
Thái độ này của Cố Diệp, nữ quỷ ngược lại càng thêm kiêng kị nhưng cô luyến tiếc khối cơ thể thuần âm ngon lành của Hạ Tường, lưu luyến ghé vào cửa sổ tính toán tỉ lệ dưới mắt Cố Diệp giết người lột da, săn hồn bắt phách được bao nhiêu phần trăm.

Cố Diệp cười lạnh, trên tay hiện ra một chỉ quyết, nhìn sơ có thể nhìn thấy ngọn lửa màu tím, “Cô không đi?! Hay là muốn ở làm Pokemon của tôi?”
Chỉ quyết Cố Diệp kết chính là cấm thuật của Đạo giá, Ngự Quỷ Thuật.

Nữ quỷ theo bản năng cảm thấy hoảng sợ đối với ngọn lửa đó, do dư một chút liền quay đầu chạy.

Cố Diệp chật một tiếng, hơi tiếc nuối, cậu thật sự rất muốn có một đám Pokemon đáng yêu, tốt nhất là tìm mấy con nhìn lạ một tí, giống như vậy nè, đủ xấu.

Ngay lúc này, Hạ Tường lén vén chăn lên thành một khe hở, lặng lẽ nhìn Cố Diệp, ánh mắt nóng như phát ra lửa.


Cố Diệp không để ý đến cậu ta, quấn chặt chăn đi ngủ.

Bên ngoài vẫn rào rạt tiếng gió không thay đổi, sát khí và oán khí cũng không tan như cũ, vị nữ quỷ kia hiển nhiên vẫn còn chuyển động đâu đó xung quanh.

Nữ quỷ này chắc chắn là chết oan, bằng không cũng sẽ không thể nào có oán khí mạnh như vậy, đối với quỷ chết oan, đối phương không chọc đến cậu, Cố Diệp cũng lười phản ứng.

Sáng hôm sau, Cố Diệp cầm tập vở định đến phòng tự học.

Hạ Tường vừa thấy cậu đi, chạy nhanh đến như muốn đi cùng, chưa kịp mở lời thì ở cửa đã bị hai nam sinh cản lại.

Sắc mặt hai nam sinh này rất tệ, môi trắng bệch, mắt toàn tơ máu, nhìn về phía Hạ Tường, mỗi người một bên đem cậu lội đi, thoạt nhìn cực kỳ khẩn trương.

Đứng ở rất xa nên Cố Diệp chỉ nghe thất Hạ Tường nhát gan sốt ruột nói: “Tôi cũng không giúp được các cậu đâu, tôi đã nói là không nên chơi trò đó mà, thật sự sẽ mất mạng nhưng chính các cậu không nghe! Tôi mới là người vô tội nhất đây!”
Sau khi kết thúc buổi tự học, Cố Diệp một mình đi căn tin ăn cơm, vừa mới bước vào cửa đã bị Hạ Tường và hai bạn học kia ngăn lại, Hạ Tường đưa cho cậu hai cái bánh bao thịt, một chén cháo bát bảo.

Cố Diệp nhướng mày, “Có ý gì?”
“Mời cậu ăn,” Giọng Hạ Tường không lớn, giống như thỏ con, buổi sáng nói chuyện với bạn học xem ra cũng là bị ép tức giận, “Cảm ơn cậu tối hôm qua giúp tôi.”
Cố Diệp cười cười, đi vòng qua đối phương đi mua cơm, “Không liên quan tới cậu.”
Chờ Cố Diệp mua bánh bao xong ngồi xuống, Hạ Tường đỏ mặt ngồi đối diện Cố Diệp, hai tay ôm cái bánh bao lớn gặm, nhỏ giọng nói: “Tôi biết các cậu có một quy củ, giúp người sẽ tổn hao vận khí của mình, nghiêm trọng hơn còn sẽ giảm thọ nên các cậu nhất định phải thu phí khi có yêu cầu giúp đỡ như đền bù tổn thất cho mình.

Tôi muốn xin cậu giúp tôi, tôi sẽ trả cậu tiền.”
Cố Diệp cắn miếng bánh, phát hiện thì ra mùi vị cũng không tồi, tâm tình theo đó cũng tốt, “Nhóc con, cậu biết rất nhiều, cả quy củ cũng biết.”

“Đúng, nhà tôi thường xuyên tìm thầy.” Bởi vì vấn đề thể chất, từ nhỏ cậu không phải bị dọa mất hồn thì cũng bị quỷ quấn thân, thầy bói toán cậu thấy nhiều rồi nhưng đây là lần đầu tiên thấy người như Cố Diệp, nói mấy câu thì có thể dọa cho ác quỷ chạy mất xác.

Cố Diệp mỉm cười nói: “Muốn tôi ra tay thì phải xem cậu có thể trả bao nhiêu tiền.”
Ánh mắt Hạ Tường sáng lên, giơ hai ngón tay lên, “Tôi hiện tại chỉ có thể đưa cho cậu hai ngàn, nếu cậu muốn nhiều hơn, tháng sau tôi sẽ nhờ mẹ gửi thêm cho cậu.”
Hai bạn học của Hạ Tường không nghĩ tới việc cậu có thể đưa ngay cho Cố Diệp hai ngàn tệ, sốt ruột túm quần áo cậu, nhắc cậu đừng có ngớ ngẩn.

Nhìn Hạ Tường tính tình hiền lành nhưng lại rất cố chấp, không chút giao động.

Cố Diệp bị chọc cười, “Được, mau nói một chút về lý do vì sao cậu và bà chị kia lại kết duyên nào?”
“Không phải tôi, là hai người học chơi Bút Tiên triệu cô ấy ra, không ngờ là cô ấy lại tìm đến tôi, trước khi nghỉ đông đã đi theo thôi rồi, tôi đổi ký túc xá vẫn theo.” Hạ Tường tuyệt vọng, cậu căn bản là không trêu chọc cô ta nhưng mà tất cả quỷ lại thích cậu.

Hạ Tường thật sự muốn khóc, “Loại may mắn này tôi không muốn có mà!”
Cố Diệp một bên đồng tình với Hạ Tường, một bên lại nhịn không được mà vui vẻ, thể chất thuần âm còn có một đôi mắt Âm Dương, ma quỷ ăn được cậu ta như ăn được thuốc thập toàn đại bổ.

Nhưng mà Hạ Tường lại không có một chút năng lực bảo vệ mình, không hiểu sao cậu ta có thể bình an lớn lên được.

Sau khi ăn xong, Cố Diệp kéo tay Hạ Tường qua, vẽ lên tay cậu ta một cái phù chú, “Nếu cậu lại nhìn thấy thứ kia thì niệm trong lòng: Chỗ ta ngự, quỷ nào dám sinh? Thiên Cương hãi động, quần ma thúc hình.*”
*Chỗ ta ở, quỷ nào dám tồn tại? Thiên Cương chấn động, mau phạt ma quỷ.

Hạ Tường im lặng đem câu đó niệm tỏng lòng một lần, tò mò hỏi: “Đây là?”
“Trị Ma Chú, lúc có chuyện thì niệm một lần, thần quỷ không thể tới gần.


Hai ngàn tệ kia của cậu cũng chỉ đủ mua cái phù này, hiệu lực hai tháng.”
Hạ Tường kích động nhìn tay mình, chỉ cần ở chung ký túc xá với Cố Diệp, cậu tin rằng mình sẽ an toàn, có phù chú này, buổi tối cậu đã dám đi WC một mình, không bao giờ sợ nửa đêm giật mình buồn đái phải mở mắt thao láo nhịn tới sáng.

“Chuyện kia, cậu có thể giúp bọ họ giải quyết…”
Cố Diệp đứng lên chuẩn bị về phòng học, không buồn liếc hai người kia một cái: “Bỏ đi, tự họ muốn chết, tối nay lo mà nhảy disco với ông đây, bằng không lại phải phụ một phen nhiệt tình của bà chị đó rồi.” Cố Diệp dừng một lát, lại lãnh đạm bồi thêm một câu: “Muốn tự tìm đường chết không quan trọng, đừng có mà liên lụy cho người khác.”
Hai người khinh thường thấp giọng mắng một câu, đồng thời có chút oán giận Hạ Tường, làm chuyện không đâu!
Ánh mắt Lâm Tử Hào nhìn Hạ Tường giống như nhìn một thằng ngu, giọng nói có chút ghen tị, “Mày có bị ngu hay không? Hai ngàn? Nhà mày có bao nhiêu tiền? Nhiều tiền tiêu vặt như vậy là tự mày làm ra được hả?!”
Lưu Diệc Văn tiếp lời: “Nó rõ ràng lừa mày, vẽ ma vẽ quỷ chứ bùa chú gì, một nét cũng không thấy, định diễn bộ đồ mới của hoàng đế à?”
“Chắc chắn là lừa gạt, nó cơ bản không có khả năng bắt quỷ, nó là con nhà giàu, thành tích cả năm toàn là đội sổ, cũng chẳng biết làm sao qua kỳ nghỉ miệng mồm lại nhanh nhẹn như vậy.

Nếu tao mà có điều kiện như nó, sớm đã được mấy cái đại học nổi tiếng tuyển thẳng rồi, chỉ có mày tin nó.

Lưu Diệc Văn, đi thôi, chúng ta không có nhiều tiền để phung phí như vậy.”
Lưu Diệc Văn cũng cảm thấy Lâm Tử Hào nói có lý bất quá lời nói này có hơi quá đáng, hắn liếc mắt một cái như xin lỗi Hạ Tường, để lại một câu “Mày tự giải quyết cho tốt đi”, rồi đi theo Lâm Tử Hào.

Hạ Tường nhăn mặt, cầm bánh bao đơ mặt nhai, nhà cậu có tiền không sai nhưng từ trước đến nay cậu không đem tiền quăng qua cửa sổ.

Trước kỳ nghỉ đông, đồng tiền ngăn nữ quỷ kia vào cửa là chính cha cậu ra giá cao mua từ một đại sư, bằng không bọn họ sớm đã mất mạng.

Xài tiền của cậu để giữ mạng mà còn thanh cao thù ghét phú nhị đại, cần gì phải thế?
– —————-
Đêm đó, thời điểm đêm khuya tĩnh lặng, một bóng dáng đen nhánh bò tới phía trước ký túc xá nơi Hạ Tường nằm, bên người Hạ Tường có Cố Diệp không biết sâu cạn, cô không dám tùy tiện ra tay chỉ có thể lấy lui làm tiến, người triệu hóa nàng chính là hai người Lâm Tử Hào và Lưu Diệc Văn, cô giúp họ thực hiện nguyện vọng, thỏa thuận đã xong, theo lý cô nên lấy mạng họ.

Cô muốn một gương mặt hỉnh, một bộ da hoàn chỉnh, cô muốn có người thay mình làm Địa Phược Linh để cô có thể ra khỏi trường học, đi tìm tên cặn bã kia báo thù!
Đồng tiền treo ở cửa đã chặn cô vài lần, công kích sau này không còn bao nhiêu sức mạnh nữa, nữ quỷ vươn móng tay màu đen phá nát làn bạch quang mỏng manh, theo tiếng thét chói tia hoảng sợ của ba người vọt vào ký túc xá, quơ tay liền bắt được tóc Lâm Tử Hào, đem hắn xách lên.

“A!!!” Lâm Tử Hào đau đớn hét lớn, hoảng sợ che đầu, hai chân đá loạn, liều mạng giãy giụa, cảm giác như móng tay bén nhọn đang đâm thủng da đầu hắn, máu chảy theo gương mặt rớt xuống, mùi máu tươi nồng đậm làm tự mơ hồ, vẫn là nữ quỷ kia, điều đó làm hắn sợ tới mức muốn vỡ gan, khóc lóc kêu la: “Cứu mạng! Cứu mạng! Buông tôi ra! Diệc Văn cứu tao! Triệu Bằng Vũ cứu tao!”

Nữ quỷ tiến đến trước mắt Lâm Tử Hào, ngửi mùi vị của hắn, thoải mái nheo đôi mắt màu đỏ tươi.

Cô không có da mặt, ngủ quan chỉ có thể phân biệt được mắt và miệng, miệng vết thương cũng có cái nông cái sâu, vết sâu còn lộ ra xương trắng, chỗ máu thịt lẫn lộn còn vương mảnh thịt đen thối rữa.

Đứng gần như thế, cho dù đèn trong phòng đã tắt hết nhưng ánh trăng ngoài cửa sổ và đèn đường vẫn đủ để hắn thấy rõ ràng đương mặt đó, nó khắc sâu vào thị giác, không phải người bình thường nào cũng chịu được.

Lâm Tử Hào bị dọa đến trợn trắng mắt, trực tiếp hôn mê.

Lưu Diệc Văn kinh hãi ôm đầu, sợ tới mức rung như cầy sấy, mất luôn sức chống cự giẫy dụa, ý niệm chạy trốn trong đầu cũng không có, tiểu cả ra quần, lấy dũng khí đâu mà đi cứu Lâm Tử Hào?
Trong ký túc xá bọn họ thật ra còn một học sinh khác, nhìn thấy mạng nhỏ của Lâm Tử Hào sắp mất, không biết lấy dũng khí từ đâu ra, cầm lấy ghế nhựa ném tới, hung ác mắng một câu: “*** con mẹ mày! Ông đây liều mạng với mày!”
Chính khí của con người có thể ngăn được quỷ khí, vậy nên quỷ thần không dám chọc đến các ngành như quân nhân hay cảnh sát, Triệu Bằng Vũ đột nhiên ném ghế làm cho động tác của nữ quỷ dừng một chút, lập tức sau đó, nữ quỷ hhoàn toàn bị chọc giận, buông Lâm Tử Hào trong tay ra, nhào thẳng về Triệu Bằng Vũ.

Triệu Bằng Vũ bị dọa đến xách quần mà chạy, ngã nhào ở cửa ký túc xá, muốn mở cửa nhưng lại phát hiện cửa giống như bị khóa, cậu dùng hết sức từ hồi bú mẹ nhưng cửa không chút sứt mẻ.

Không chỉ cửa không mở được, chỗ này động tĩnh lớn như vậy nhưng xung quanh giống như bị điếc, không ai nghe thấy, lòng Triệu Bằng Vũ lạnh ngắt, tư nhủ đêm nay chắc mình phải đi bán muối cmnr.

Triệu Bằng Vũ, mười chín tuổi, hăng hái làm việc nghĩa mà chết, vì cứu bạn học thiểu năng trí tuệ anh dũng chiến đấu với ác quỷ, bia mộ nghe sao mà trâu bò vkl!
Nữ quỷ chớp mắt nhào tới lần nữa, bóp cổ Triệu Bằng Vũ, hung tợn nói: “Nếu mày còn xen vào chuyện của người khác, tao sẽ tiễn mày một đoạn.”
Triệu Bằng Vũ cao tới 1m8, bị nữ quỷ gầy đét bóp cổ giơ lên, một tia hi vọng sống cũng không có chỉ có thể mở to hai mắt thống khổ nhìn, tròng mắt đã ngập tơ máu, Triệu Bằng Vũ nhìn Lưu Diệc Văn nằm rạp trên đất rung rẩy, không có lấy một chút ý tứ cứu cậu, trong lòng thăm hỏi chín đời tổ tông hắn, chính thức tuyệt vọng.

Ý niệm cuối cùng trong đầu chính là từ nhỏ đến lớn, cha mẹ nhọc lòng chăm sóc cho cậu không ít, lúc sắp chết mới ý thức được mình đã làm nhiều chuyện phá hoại khiến họ tức giận, nhất là mẹ, đáng tiếc….!
Ngay lúc Triệu Bằng Vũ sắp mất ý thức thì nghe rầm một tiếng, cửa ký túc xá bị người từ bên ngoài đá văng, bóng người không cao chớp mắt hiện ra, cùng với tiếng kêu thảm thiết, nữ quỷ bị đánh bay, hung hăng nện lên tường, chỗ bị đấm bốc lên khói đen, mặt nữ quỷ đau đến biến dạng.

Người vừa vọt vào mặt không biểu cảm nâng chân lên, dép bông hình con bò sữa còn đính thêm hai cái sừng, nhìn dễ thương muốn xỉu, giây tiếp theo đã thô bạo đá vào mặt nữ quỷ, không e ngại mắng: “Đã nói là bà chị đừng có quá đáng CMR! Có để người ta ngủ không!? Nửa đêm nửa hôm cũng phải để ý giờ giấc chớ!”
Hai đêm nay Cố Diệp toàn bị ồn ào đến nỗi không có được giấc ngủ ngon mà..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.