Đọc truyện Người Phát Ngôn Của Thần Chết FULL – Chương 67
Ăn tối xong, Trương Nhất Ngang mang theo mấy chục bản lời khai đã được sắp xếp lại cùng với những thông tin khác đến gặp Cao Đống: “Sếp, đây là kết quả điều tra của ngày hôm nay.”
Cao Đống cầm lấy và ấn nhẹ xuống, nguyên một chồng giấy tờ.
Những thứ này không phải là thứ lý thuyết suông trong tài liệu tuyên truyền mà đều là những nội dung cần phải được xem xét cẩn thận.
Tối nay thể nào cũng phải tăng ca.
Ông nhíu mày hỏi: “Phải rồi, bên chỗ Lạc Tuệ Tuệ, có điều tra thêm được gì về tình hình cô ta trước và sau khi xảy ra vụ án không?”
“Đã điều tra rồi ạ, trong mấy ngày xảy ra vụ án, cô ta đang làm việc tại bệnh viện.
Nhật ký cuộc gọi cũng đã điều tra, trước và sau khi vụ án xảy ra không những không liên lạc di động với Lý Vệ Bình, thậm chí cũng không liên lạc với số điện thoại lạ nào khác.
Chúng tôi đã cho người tìm hiểu thêm nhưng trước và sau vụ án không thấy cô ta có biểu hiện gì khác thường.
Kể cả mấy tháng gần đây, chỉ có Lý Vệ Bình thỉnh thoảng gọi điện thoại cho cô ta chứ cô ta chưa hề chủ động gọi điện thoại cho Lý Vệ Bình, cũng như không có trường hợp di động của cô ta có số điện thoại lạ gọi đến nhiều lần.
Chúng tôi cũng đã kiểm tra nội dung tán gẫu trên mạng của cô ta thì thấy Lý Vệ Bình có gửi tin nhắn cho cô ta, nhưng cô ta không hề trả lời lại.”
“Mấy tháng nay Lý Vệ Bình có gặp Lạc Tuệ Tuệ không?”
“Tôi không rõ lắm.
Người điều tra bảo không thấy cô ta và Lý Vệ Bình gặp nhau, nhưng tôi nghĩ nếu hai người đó thật sự có tư tình với nhau thì mối quan hệ này nhất định cũng là lén lút chứ không để cho người khác phát hiện ra đâu.
Tôi đã hỏi Lý Vệ Bình, anh ta một mực không chịu nhận.
Trước khi chưa điều tra rõ tình hình hiện nay, liệu chúng ta có cần gặp trực tiếp Lạc Tuệ Tuệ để thẩm vấn lấy lời khai của cô ta hay không, thì vẫn phải chờ ý kiến của sếp nữa.”
Cao Đống quay người lại, ngẫm nghĩ rồi phân tích: “Tôi cần suy nghĩ đã, suy cho cùng Lạc Tuệ Tuệ cũng là người nhà của nạn nhân, nếu không có chứng cứ cụ thể mà điều tra cô ta, đến sau này lại phát hiện là đã nhầm, ừm…!thì tình hình sẽ rất căng thẳng đó.
Hơn nữa cô ta là người của nhà họ Vương nên cần phải thận trọng một chút.
Cậu cũng bận cả ngày rồi, chỗ tài liệu này tôi sẽ xem xét cẩn thận, cậu cứ về nghỉ ngơi đi.”
Sau khi bảo Trương Nhất Ngang về, Cao Đống ngồi xuống ghế rồi châm một điếu thuốc, sau đó lật từng trang tài liệu để ghi nhớ từng chi tiết vào trong đầu.
Xem xong tất cả giấy tờ, ông ta nhắm mắt lại, cố nghĩ xem mối quan hệ thực sự của Lý Vệ Bình và Lạc Tuệ Tuệ là gì.
Trong thời gian học đại học, Lý Vệ Bình từng điên cuồng theo đuổi Lạc Tuệ Tuệ nhưng đã bị từ chối, sau đó hai người chưa từng có liên lạc trong nhiều năm liền.
Năm kia Lý Vệ Bình gặp lại Lạc Tuệ Tuệ ở huyện Bạch Tượng, lúc này Lý Vệ Bình chưa kết hôn, cũng chưa có bạn gái, trong khi đó người mà hắn từng yêu tha thiết đang ở ngay trước mặt thì đã làm vợ người khác rồi, lại là một người chồng rất đáng ngưỡng mộ.
Dù xét về cấp bậc hành chính đơn thuần, Lý Vệ Bình chức cao hơn Vương Hồng Dân, nhưng so về tướng mạo, sự giàu có, cũng như xuất thân gia thế thì Vương Hồng Dân lại ăn đứt Lý Vệ Bình.
Trong lòng Lý Vệ Bình hẳn đầy sự ganh tỵ?
Nếu chuyện Vương Hồng Dân bạt tai Lý Vệ Bình là có thật thì động cơ gϊếŧ Vương Hồng Dân của Lý Vệ Bình là quá dễ hiểu.
Nhưng Lý Vệ Bình không chỉ gϊếŧ Vương Hồng Dân, mà còn gϊếŧ cả những người khác ở Phòng Công thương, chẳng lẽ anh ta thật sự xuất phát từ chính nghĩa của bản thân sao?
Những cộng sự lâu năm của anh ta đều bảo rằng Lý Vệ Bình rất chính nghĩa, động cơ gϊếŧ chết Vương Hồng Dân là vô cùng đầy đủ, nên thuận tay gϊếŧ luôn cả những người khác, điểm này nghe có vẻ cũng rất hợp lý.
Mấy năm trở lại đây, Lý Vệ Bình thỉnh thoảng có liên lạc với Lạc Tuệ Tuệ trên mạng, cả hai cũng thỉnh thoảng gọi vài cuộc điện thoại.
Nhưng tần suất liên lạc trong mấy tháng trước khi vụ án xảy ra không hề tăng.
Cũng không ai thấy Lý Vệ Bình ở cạnh Lạc Tuệ Tuệ.
Trong mấy ngày xảy ra vụ án, Lạc Tuệ Tuệ đều đi làm, trong khoảng thời gian đó không có biểu hiện gì khác thường, kể cả tình trạng liên lạc qua di động và trên mạng cũng vẫn như bình thường.
Có thật là cô ta không liên quan đến vụ án không?
Cao Đống thở dài, những gì ông biết về Lý Vệ Bình đó là anh ta sinh ở nông thôn, điều kiện gia đình không được tốt cho lắm, bản thân anh ta là người rất cầu tiến.
Một người như vậy có được địa vị như ngày hôm nay thì cần phải phấn đấu để vươn lên hơn nữa mới phải, chứ sao lại liều mạng gây ra trọng tội chỉ vì cái gọi là chính nghĩa trong lòng mình chứ? Chẳng thích hợp chút nào cả.
Phải gặp Lý Vệ Bình để hỏi cho rõ mới được.
Cao Đống gấp tài liệu lại rồi rời trụ sở Công an Huyện trở về khách sạn ngủ.
Gần 12 giờ thì Cao Đống bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, người gọi là Trương Nhất Ngang: “Sếp, người của tôi vừa gọi điện thoại báo, Lý Vệ Bình cắt mạch máu tự sát, giờ đang được cấp cứu tại Bệnh viện Nhân dân Huyện.”
Cao Đống liền bật khỏi giường la lớn: “Chết chưa?”
“Vẫn…!vẫn đang cấp cứu, không…!không biết nữa.”
“Các cậu là một lũ ăn hại!” Cao Đống tức giận cúp điện thoại, thay quần áo rồi chạy ngay ra ngoài.
Chiếc xe lao nhanh đến bệnh viện, bên ngoài phòng cấp cứu có rất nhiều cảnh sát đang đứng có người của Trương Nhất Ngang và cả bên Công an Huyện nghe tin cũng chạy đến.
Cao Đống nhíu mày nhìn Trương Nhất Ngang, khẽ hỏi: “Sao rồi?”
Trương Nhất Ngang mặt mày tái mét trả lời: “Cũng may phát hiện ra kịp.
Bác sĩ nói tạm thời chưa nguy hiểm đến tính mạng họ đã kiểm qua hồ sơ sức khỏe trước đây của anh ta, là nhóm máu O, giờ vẫn đang truyền máu.
Nếu…!nếu muộn hơn nửa tiếng nữa thì e là…!đã xảy ra chuyện lớn rồi.”
Cao Đống lạnh lùng hừ một tiếng.
Hung thủ của một vụ trọng án như thế này nếu cắt mạch máu tự sát trong trụ sở Công an thì ai gánh nổi trách nhiệm này đây? Không ai gánh nổi cả.
Tất cả mọi người sẽ bị truy cứu, đừng nói đến chuyện Cao Đống đã phá án lập công được khen mà e là phải trực tiếp bị khiển trách nặng nề bằng việc giáng chức nữa ấy chứ.
Ông giận dữ quét mắt nhìn một lượt rồi lập tức nhận ra hai viên cảnh sát là thủ hạ của Trương Nhất Ngang trực ban đêm nay, lúc này hai người đang cúi đầu và vẫn còn run lẩy bẩy.
Cao Đống bước ngay đến, mỗi tay túm lấy cổ áo một người rồi lôi thẳng ra góc, trầm giọng hỏi: “Chuyện này là sao! Tôi hỏi hai thằng ăn hại các cậu chuyện này là sao! Lý Vệ Bình cắt mạch máu tự sát? Dao ở đâu ra? Các cậu đưa hả?”
“Không…!không biết, không biết sao anh ta lại có lưỡi dao lam đó nữa.
Tôi và Tiểu Phương nghe tiếng rên khe khẽ, cảm thấy…!cảm thấy lạ, bước vào xem, anh ta…!anh ta đang trùm chăn, trên chăn có máu, chúng tôi…!chúng tôi giở chăn ra thì thấy…!thấy trên tay anh ta có con dao, dính…!dính đầy máu…”
Hai người đó không dám nhìn Cao Đống, lúc nãy Trương Nhất Ngang vừa mắng cho họ một trận, nếu phát hiện muộn hơn mười mấy hai mươi phút nữa thì Lý Vệ Bình đã chết trong đó rồi.
Khi đó hai người họ có thể cuốn gói ngay lập tức, khỏi phải làm gì nữa.
Đây không phải là một vụ án bình thường, nếu nghi phạm của các vụ án bình thường chết ở trong trụ sở công an thì phía công an khó tránh được trách nhiệm, nhẹ thì là bị xử tội không làm tròn nhiệm vụ, huống hồ gì đối với một vụ trọng án thế này, vụ án được Bộ Công an chỉ đích danh yêu cầu phải phá án sớm nhất có thể.
Cao Đống vẫn luôn căn dặn họ là phải để mắt cẩn thận đến Lý Vệ Bình vì anh ta có vốn ý định tự sát, tuyệt đối không được để xảy ra chuyện gì.
Vậy mà cuối cùng lại xảy ra chuyện lớn.
Anh ta cắt mạch máu tự sát.
Hai người lúc này thấy như đang nằm mơ, bọn họ đứng ngây ra đó, tựa như mọi chuyện đều là giả vậy.
Lúc này, Cao Đống thấy rất nhiều người của Công an Huyện chạy lên lầu, ánh mắt Mã Đảng Bồi cũng hoang mang không kém.
Ông ta bặm môi rồi trừng mắt nhìn hai cảnh sát kia, lạnh lùng buông một câu: “Hai cậu chờ đó, chuyện này chưa xong đâu, rồi tôi sẽ tìm hai cậu tính sổ!”
Bỏ hai người họ đứng đó, Cao Đống đi về phía những người khác, Mã Đảng Bồi hỏi như thể sắp khóc: “Anh ta…!anh ta không sao chứ?”
Cao Đống nhíu mày đáp: “Bác sĩ nói tạm thời chưa nguy hiểm đến tính mạng.”
Lúc này, lại có thêm cảnh sát hình sự khác chạy đến, họ cũng là người của Trương Nhất Ngang, nhìn thấy Cao Đống liền nói: “Sếp, có lẽ Lý Vệ Bình lấy được dao cạo râu trong nhà vệ sinh của Công an Huyện, lúc chiều anh ta đi vệ sinh.
Chúng tôi vừa vào nhà vệ sinh thì thấy có con dao cạo râu bị gãy lưỡi trong sọt đựng giấy.”
Một viên cảnh sát hình sự của Công an Huyện nói: “Phải đó, thỉnh thoảng nhân viên trực ban ở Công an Huyện buổi sáng vào nhà vệ sinh rửa mặt cạo râu, ở đó đúng là có để vài dụng cụ cạo râu.”
Cao Đống trùng mắt nhìn Trương Nhất Ngang: “Người của cậu ngày đầu tiên làm cảnh sát à? Trông chừng phạm nhân kiểu gì vậy? Tôi có bảo hai cậu theo sát 24/24 không hả? Một người như anh ta vào nhà vệ sinh mà các cậu không đi theo sao?”
Trương Nhất Ngang bối rối vội vàng lôi nhân viên trực buổi chiều ra khiển trách: “Buổi chiều Lý Vệ Bình đi nhà vệ sinh, các cậu không đi theo à?”
Người đó không dám ngẩng lên nhìn ai, hốt hoảng trả lời: “Có…!có, lúc nào cũng đi theo cả, nhưng…!nhưng anh ta lén lấy dao cạo râu lúc nào chúng tôi không…!không nhìn thấy.”
Mã Đảng Bồi biết Lý Vệ Bình không còn nguy hiểm đến tính mạng, lúc này vội vàng giúp Cao Đống xoa dịu tình hình: “Đồng chí Cao, tôi nghĩ những người này…!ừm…!họ cũng còn trẻ, làm cảnh sát chưa được bao lâu nên còn thiếu nhiều kinh nghiệm.
Nói gì thì nói Công an Huyện của chúng tôi cũng có trách nhiệm, nhân viên trực ban của chúng tôi không nên để những vật nguy hiểm như dao cạo râu ở nhà vệ sinh.
Suy cho cùng Công an Huyện quản lý không được nghiêm ngặt như ở nhà giam, hơn nữa những người bị bắt trước đây, chúng tôi chưa từng nghĩ họ sẽ tự sát, cho nên…!cho nên hơi lơ là một chút.
Tôi thấy…!người tạm thời không sao, coi như rút ra được bài học kinh nghiệm, chuyện này cứ để sau rồi hẵng nói vậy.”
Cao Đống nghe là hiểu ngay, Mã Đảng Bồi đang nói đỡ cho ông, mặc dù người chưa chết nhưng Lý Vệ Bình lại cắt mạch máu tự sát trong trụ sở công an, suýt chút nữa gây nên họa lớn.
Nếu cấp trên biết Lý Vệ Bình hiện do cấp dưới của Cao Đống trông chừng thì Cao Đống cũng mất mặt.
Mã Đảng Bồi nói vậy cũng là muốn giấu nhẹm chuyện này cho Cao Đống chứ không báo cáo lên cấp trên, còn đối với cấp dưới của Cao Đống sau này xử lý thế nào thì tùy ông, người ngoài cũng không can dự vào.
Cao Đống gật đầu: “Được, tạm thời cũng chỉ có thể như thế.” Rồi ông dặn đi dặn lại người của Trương Nhất Ngang rằng kể từ bây giờ, không được rời mắt khỏi Lý Vệ Bình, dù anh ta ngủ hay đi vệ sinh đều cần phải có người canh chừng, nếu để xảy ra bất cứ chuyện gì nữa thì tổ phụ trách canh chừng có thể cuốn gói cút đi.