Người Phát Ngôn Của Thần Chết

Chương 62


Đọc truyện Người Phát Ngôn Của Thần Chết FULL – Chương 62


Cao Đống để bản ghi chép lời khai của Lý Vệ Bình qua một bên rồi hít một hơi thật sâu, ngửa người ra ghế.

Lý Vệ Bình là một nhân tài nhưng lại đi sai đường.

Trong lòng ông, giờ đây các cảm xúc cứ lẫn lộn và đan xen với nhau, rất khó diễn tả và cũng rất khó chịu.
Ngẫm nghĩ một lúc rồi mở máy tính lên theo thói quen.

Ông ta gọi cho Từ Sách vì đã hai hôm nay không liên lạc gì với anh ta rồi, giờ tình hình lại chuyển biến ngược lại.

Ông bất giác thở dài ra.
“Cái tay thuộc hạ này của anh thật là bản lĩnh đấy.” Sau khi nghe Cao Đống kể về những chuyện đã xảy ra trong 2 ngày nay, Từ Sách cũng thấy khá sốc: “Anh ta đã suy nghĩ cặn kẽ từng bước một như thế quả là nằm ngoài sức tưởng tượng của con người.”
Cao Đống hắng giọng: “Trước đây anh ta là một cảnh sát hình sự ưu tú, thường sát cánh với tôi để phá rất nhiều vụ trọng án.

Tôi biết anh ta có nhiều kinh nghiệm điều tra nhưng không ngờ năng lực chặn điều tra của anh ta lại giỏi hơn nữa, hừm, thật là…!ôi chao…”
“Đúng rồi, đã lấy lời khai của anh ta chưa?”
“Lấy rồi nhưng về chi tiết vẫn đang chờ để thẩm tra lại.

Tôi đã xem qua bản lời khai, nó hoàn toàn ăn khớp với kết quả điều tra.”
“Anh ta làm thế nào để khống chế cả nhóm người trên xe vậy?
“Anh ta bảo Lâm Tiểu Phong cho thuốc mê vào thức uống trước rồi khi đến trạm nghỉ sẽ đưa cho những người khác trên xe uống, không bao lâu sau bọn họ đã bị hôn mê.”
Từ Sách hỏi vặn lại: “Nhưng ban đầu anh cũng đã thừa nhận rằng hiệu quả của thuốc mê khó mà khống chế được.


Thời gian phản ứng thuốc của mỗi người là không giống nhau nên việc dùng thuốc mê đế khống chế cả một nhóm người trên xe là điều không thể.”
Cao Đống chợt cau mày.

Hai hôm nay ông không ngủ nên đầu óc hơi choáng váng, vì thế lúc nãy xem qua lời khai đã không chú ý đến điểm này.
Đây quả thực là một điểm khả nghi.
Chẳng lẽ Lý Vệ Bình đang nói dối sao?
Nhưng anh ta đã bị bắt giữ, cũng nhận tội rồi.

Anh ta thừa biết rằng cho dù anh ta có khai như thế nào đi nữa thì cuối cùng chắc chắn vẫn phải chịu tội chết, vậy thì việc gì anh phải nói dối cơ chứ?
Cao Đống ngẫm nghĩ rồi nói: “Anh Từ này, tôi gửi bản lời khai cho anh nhé, anh xem giúp liệu có điểm nào đáng nghi hay không.”
Ông scan bản ghi chép lời khai rồi gửi cho Từ Sách, sau đó do quá mệt mỏi, ông nằm gục trên bàn để nghỉ ngơi.
Qua hẳn hơn nửa tiếng sau, giọng nói của Từ Sách lại vang ra từ trong máy tính: “Tôi xem xong rồi.

A lô…!a lô…!anh có đó không?”
Cao Đống liền trả lời: “Có, lúc nãy tôi ngủ gật, thế nào hả?”
“Ừm…” Từ Sách ngập ngừng một lúc rồi nói: “Tôi biết giờ anh đang rất mệt, nhưng tôi vẫn phải nói với anh rằng e là nhiệm vụ của anh vẫn chưa hoàn thành đâu.

Tôi nghĩ lời khai này là giả.”
Cao Đống lập tức ngồi thẳng người dậy: “Lời khai giả ư? Không lý nào, tôi thấy các tình tiết trong đó có vẻ ăn nhập với kết quả điều tra hết mà, sao có thể là giả được chứ? Hơn nữa Lý Vệ Bình đã tự mình nhận tội rồi thì việc gì anh ta phải nói dối?”
“Không, tôi không nói toàn bộ lời khai đều là giả, nói chính xác ra là phần lớn nội dung đều là thật, ví dụ như cách làm cho chiếc Buick mất tích, điểm này là thật.


Chỉ có điều anh ta đã nói dối ở một số chi tiết, dĩ nhiên là tôi chỉ có thể phán đoán rằng anh ta đã nói dối, nhưng không biết tại sao anh ta phải nói dối như vậy cả.”
Cao Đống chau mày: “Anh thử nói xem trong lời khai có những điểm nào là có vấn đề đi.”
“Hãy nói điểm nghi vấn thứ nhất nhé.

Theo như lời khai thì vào dịp lễ Quốc khánh năm ngoái Lý Vệ Bình đã tìm gặp Lâm Tiểu Phong để yêu cầu hắn phối hợp với mình.

Tức là việc gây án này tuy chỉ thực hiện trong vòng 2 ngày nhưng Lý Vệ Bình đã phải chuẩn bị những công việc trước đó trong hơn 3 tháng trời.”
“Chính xác.”
“Theo như lời khai thì Lâm Tiểu Phong chỉ đồng ý giúp anh ta gϊếŧ chết Vương Hồng Dân thôi, nên nếu Lâm Tiểu Phong biết anh ta muốn gϊếŧ tất cả đám người của Phòng Công thương thì chắc chắn hắn sẽ từ chối.”
“Đúng vậy.”
“Sở dĩ anh ta chọn thời gian ra tay là vào ngày 9 tháng 1 là vì lúc đó Phòng Công thương tổ chức đi du lịch tập thể.

Lâm Tiểu Phong đã báo cho anh ta biết rằng cuối mỗi năm, Phòng Công thương đều tổ chức đi du lịch tập thể cả.”
“Ừm.”
“Nhưng vấn đề là ở chỗ, Lâm Tiểu Phong không hề muốn gϊếŧ nhũng người khác, thế thì tại sao hắn lại báo cho Lý Vệ Bình biết thông tin về chuyến du lịch tập thể của Phòng Công thương làm gì chứ? Chẳng lẽ hắn đề nghị anh ta ra tay khi tập thể đi du lịch chăng? Việc này hoàn toàn phi logic.

Lý Vệ Bình muốn Lâm Tiểu Phong phối hợp với mình để gϊếŧ Vương Hồng Dân, thì Lâm Tiểu Phong sẽ chỉ báo cho anh ta biết cơ hội ra tay đối với riêng một mình Vương Hồng Dân, chứ không phải là báo cho anh ta biết thời cơ ra tay là vào lúc tập thể đi du lịch cuối năm.”
Mắt Cao Đống từ từ mở to ra, gật đầu: “Anh nói tiếp đi.”
“Điểm khả nghi thứ hai, đó là thời gian phát huy tác dụng của thuốc mê liệu có thể khống chế thành công cả nhóm người trên xe hay không.


Vấn đề này chúng ta đã nói rồi.

Điểm khả nghi thứ ba đó là vào trưa ngày 9 tháng 1, Lý Vệ Bình đã khống chế nhóm người đang đi trên xe đó.

Chiều tối hôm đó rời trạm nghỉ để ra khỏi đường cao tốc, vậy tại sao phải đợi đến tối ngày 10 tháng 1 mới xuống tay chứ?
Cao Đống nhớ lại nội dung của lời khai: “Lý Vệ Bình bảo rằng ngày 9 tháng 1, sau khi chạy khỏi đường cao tốc thì trời đã tối, nếu lúc đó mà chạy xe trở về huyện Bạch Tượng và đến gần tỉnh lộ cũ thì khi người ta phát hiện trên màn hình quan sát có một chiếc Buick chạy qua đó giữa đêm hôm khuya khoắt sẽ dễ sinh nghi ngờ.

Vì thế anh ta đã đỗ xe lại một con đường vắng vẻ thuộc khu vực thành phố Thiệu Hưng, đợi cho đến sáng hôm sau rồi mới chạy trở về huyện Bạch Tượng và lái đến tỉnh lộ cũ giữa ban ngày.”
“Vậy tối ngày 9 tháng 1 khi đỗ xe lại trên một con đường vắng vẻ ở thành phố Thiệu Hưng, tại sao anh ta lại không trực tiếp gϊếŧ chết những người này mà phải đợi cho đến tối ngày 10 tháng 1 mới ra tay chứ? Nên nhớ rằng trong xe của hắn có bảy con người đang sống sờ sờ ở đằng sau, dù họ đang bị trói thì vẫn khó tránh khỏi việc đêm dài lắm mộng, anh ta không sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao?”
Cao Đống lắc đầu, đáp: “Điểm này là do anh chưa làm qua công việc điều tra nên mới thấy nó không phù hợp.

Nhưng theo tôi, đây chính là chỗ thể hiện năng lực chặn điều tra của Lý Vệ Bình rất mạnh.

Bởi nếu anh ta ra tay vào ngày 9 tháng 1 thì pháp y sẽ giám định ra được thời gian tử vong là ngày 9 tháng 1, như vậy chúng ta sẽ phán đoán rằng, vì hung thủ không thể gϊếŧ người khi đang ở trong trạm nghỉ, nên chắc chắn sẽ gϊếŧ người khi rời khỏi đường cao tốc.

Do đó chúng ta sẽ khoanh vùng thời gian là vào ngày 9 tháng 1 để kiểm tra thiết bị giám sát, như vậy sẽ giảm bớt khối lượng công việc xuống chỉ còn một nửa.

Ngược lại, nếu tối ngày 10 Vệ Bình mới gϊếŧ những người đó thì chúng ta không thể xác định được chiếc Buick chạy ra khỏi trạm nghỉ là ngày 9 hay ngày 10 được, vì thế cần phải tiến hành điều tra tất cả xe Buick đã qua lại trạm nghỉ trong cả 2 ngày.

Lượng công việc sẽ lớn hơn rất nhiều và càng không thể nào điều tra tường tận mỗi một chiếc xe Buick được.

Điều này rất có lợi cho kế hoạch một tay che cả bầu trời của anh ta.”
Từ Sách đáp: “Thì ra là như vậy, tôi không thấy được điểm này, xem ra đầu óc cái tên cấp dưới này của anh thật là tỉ mỉ nhỉ.”

“Tuy nhiên hai điểm nghi vấn mà anh vừa nói tôi thấy có vấn đề thật.”
“Điểm nghi vấn thứ tư: Tôi vẫn cho rằng đoạn clip mà Châu Mộng Vũ quay lại cảnh Lâm Tiểu Phong hạ độc là có vấn đề.

Vì ống kính trong đoạn clip đó cứ nhắm vào Lâm Tiểu Phong từ đầu cho đến cuối, nhưng khi mới bắt đầu cảnh quay, Lâm Tiểu Phong không hề có biểu hiện khác thường nào cả mà sau đó hắn ta mới len lén lấy thuốc độc ra.

Nếu Châu Mộng Vũ muốn quay lại cảnh ẩu đả nhưng sau khi phát hiện Lâm Tiểu Phong có biểu hiện bất thường thì mới quay hắn, vậy trước khi Lâm Tiểu Phong lấy thuốc độc ra hắn đã phải làm gì đó mới khiến Châu Mộng Vũ sinh nghi được chứ? Còn nếu quả thật hắn có hành động gì bất thường thì tại sao những người bên cạnh lại không phát hiện ra, mà sau khi vụ việc xảy ra cũng chẳng ai nghi ngờ Lâm Tiểu Phong? Chẳng lẽ chỉ có duy nhất Châu Mộng Vũ là phát hiện ra sự bất thường của hắn thôi sao?”
Cao Đống gật đầu: “Anh nói đúng, nhưng Châu Mộng Vũ giờ đã chết rồi nên chúng ta không thể hỏi cô ta lúc đó đã xảy ra chuyện gì được.”
“Ngón tay của Châu Mộng Vũ có giống với ngón tay của người trong đoạn clip đó không?”
“Tay cô ta đã bị đá đập nát hết rồi nên không nhìn ra được.”
“Cả hai tay đều bị đập nát luôn hả?”
“Đúng vậy.”
“Bàn tay là một bộ phận nhỏ trên cơ thể lại bị đá đập nát như vậy? Hơn nữa lại bị cả hai tay nữa chứ?”
“Trong lời khai của Lý Vệ Bình có nói rằng anh ta chỉ muốn tạo ra hiện trường để cho thấy Lâm Tiểu Phong căm hận Châu Mộng Vũ nên mới dùng đá đập nát thi thể cô ta.

Hai bàn tay bị đập nát nhiều nhất có lẽ là điểm trùng hợp thôi.”
Từ Sách mỉm cười và đáp: “Thôi được, điểm này chỉ là phán đoán của tôi, không có cách gì để kiểm chứng cả.

Tuy nhiên, nếu Châu Mộng Vũ đã biết Lâm Tiểu Phong hạ độc gϊếŧ chết Uông Hải Toàn thì sau khi cô ta đưa đoạn băng cho Lý Vệ Bình mà anh ta lại không hề xử lý, trong tình huống này cô ta phải rất chú ý đề phòng Lâm Tiểu Phong mới đúng chứ.

Trong trạm nghỉ, Lâm Tiểu Phong đưa nước uống, tại sao cô ta vẫn cứ uống? Một khi đã uống thì đáng nhẽ chỉ là nếm cho có lệ thôi chứ sao lại uống một lượng nhiều để bị hôn mê như thế được.

Còn một điểm nữa, nhưng đó chỉ là sự suy đoán của cá nhân tôi chứ không hề có chứng cứ nào cả, đó là khi xảy ra vụ án hạ độc năm ngoái, việc Lý Vệ Bình dùng cơm ngay trên lầu trên là trùng hợp thật sao? Và sau khi Lâm Tiểu Phong ra tay hạ độc đã giấu thuốc trong túi của mình nhưng đến cuối cùng vẫn không bị phát hiện ra, ha ha, tôi thấy kỳ lạ là hắn đã giấu ở chỗ nào đây.”
Cao Đống đảo mắt suy nghĩ những lời của Từ Sách, một lát sau mới trả lời: “Ngày mai tôi sẽ hỏi lại kỹ hơn.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.