Đọc truyện Người Phát Ngôn Của Thần Chết FULL – Chương 26
“Có thể cho tôi xem đoạn clip đó được không?” Từ Sách hỏi sau khi nghe Cao Đống kể sơ qua về vụ án đầu độc của Phòng Công thương vào năm ngoái và việc phát hiện đoạn clip.
Cao Đống do dự một lúc, cuối cùng nói: “Anh xem xong thì phải xóa ngay nhé.”
“Tất nhiên rồi, tôi không muốn gây phiền phức cho anh, cũng không muốn rước phiền toái cho mình.”
Cao Đống cười, gửi đoạn clip qua cho anh ta.
“Thế nào hả, anh thấy sao?” Cao Đống kiên nhẫn chờ trong mấy phút rồi mới hỏi.
“Cho tôi chút thời gian nữa.”
Một đoạn clip ngắn ngủi chưa đầy một phút, đầu bên kia im lặng hơn mười phút, mãi mới có câu trả lời rõ ràng: “Về đoạn clip này, tôi có một điểm nghi ngờ.”
“Nghi ngờ cái gì?”
“Nghi là nó được làm giả.”
Cao Đống cười và nói: “Nhân viên chuyên môn cấp dưới tôi đã nói rồi, đoạn clip không thể làm giả được bởi chân dung của các nhân vật trong đó rất rõ ràng, muốn làm giả thì…!ha ha…!khó lắm, trừ phi mấy người đó đóng kịch rồi ghi hình lại.”
Từ Sách không hiểu: “Xin lỗi, về kỹ thuật chuyên môn tôi không rành lắm, vừa rồi nói bậy xin bỏ qua.
Tôi chỉ có một nghi vấn đó là tại sao Châu Mộng Vũ lại quay đoạn clip này, chẳng lẽ cô ta là nhà tiên tri, biết trước được Lâm Tiêu Phong sẽ phạm tội đầu độc thế nên mới chuẩn bị điện thoại để ghi hình làm bằng chứng?”
Cao Đống hơi ngạc nhiên, sau một lúc mới nói: “Tôi đoán tình huống đó là như thế này, khi hiện trường xuất hiện cảnh ẩu đả, theo thói quen giống như rất nhiều người dạo gần đây, Châu Mộng Vũ cũng tiện tay lấy điện thoại ra quay lại, nhắm vào nơi đang có xung đột và vô tình quay được cảnh này.”
“Góc quay hoàn toàn chưa thay đổi, nếu đúng là chuẩn bị quay cảnh xung đột thì phải nhắm đến nhân vật chính là Uông Hải Toàn, nhưng từ đầu chí cuối ống kính không hề hướng đến phía của Uông Hải Toàn.”
Cao Đống ngẫm nghĩ rồi nói: “Điều này cũng dễ giải thích thôi, đoạn clip này không phải là đoạn gốc mà chỉ là một phần của đoạn gốc ban đầu.
Châu Mộng Vũ vốn định quay Uông Hải Toàn, sau đó cô ấy chú ý đến sự khác thường của Lâm Tiểu Phong thế nên mới hướng ống kính đến phía hắn ta.
Cuối cùng clip đó đã trở thành chứng cứ phạm tội, nên chỉ cần giữ lại đoạn có Lâm Tiểu Phong này là đủ rồi.”
“Nhưng khi mới bắt đầu cảnh quay thì Lâm Tiểu Phong hoàn toàn chẳng có gì là bất thường cả.”
“Việc này…” Cao Đống có vẻ như rất khó biện minh.
Từ Sách tiếp tục nói: “Anh có chú ý đến bàn tay che ống kính không?”
“Có nhìn thấy, mà sao?”
“Thời điểm Lâm Tiểu Phong quay đầu thì bàn tay đó chặn ống kính lại, cũng có nghĩa là che điện thoại đi, có lẽ là do không muốn Lâm Tiểu Phong phát hiện có người đang quay lại hành động của anh ta lúc đó.”
“Đúng vậy.”
“Chủ của bàn tay đó có lẽ là người đang cầm chiếc điện thoại.
Dựa vào góc nhìn của clip, vị trí của điện thoại được đặt ở dưới, hoàn toàn không được cầm trên tay, có thể thấy việc ghi hình này từ đầu đến cuối được thực hiện một cách lén lút.”
Cao Đống tiếp tục gật đầu, nói: “Đúng vậy.”
“Ngoài việc đoạn clip này được tìm thấy trong điện thoại của Châu Mộng Vũ ra, anh có cách gì chứng minh nó là do Châu Mộng Vũ quay lại không?”
Cao Đống nói: “Làm thế nào để chứng minh đây?”
“Chủ của bàn tay chính là người quay đoạn clip, tôi tách clip đó theo từng hình liên tục, phát hiện bàn tay ở phía ngược ánh sáng, không nhìn thấy dấu vân tay hoặc đường chỉ tay, nhân viên kỹ thuật chỗ anh có cách gì làm cho nó rõ hơn không?”
“Để tôi hỏi xem sao, ít phút nữa tôi sẽ gọi lại cho anh.”
Sau khi cúp máy, Cao Đống đến phòng làm việc của Tổ thẩm định vật chứng thì thấy chuyên gia hình ảnh vẫn đang tăng ca để kiểm tra thiết bị giám sát, liền gọi người đó tới nói sơ qua tình hình rồi bảo người đó xem có thể xác định được dấu vân tay của bàn tay trong đoạn clip đó không?
Chuyên gia hình ảnh chuyển clip ra thành hàng loạt các hình ảnh liên tục, quan sát cẩn thận, sau cùng lắc đầu nói với Cao Đống không thể xác định được vì bàn tay đó bị ngược sáng, độ phân giải rất thấp do đó hoàn toàn không thể xác định dấu vân tay được.
Cao Đống bất lực trở về phòng làm việc rồi điện thoại lại cho Từ Sách thông báo kết quả.
Từ Sách suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tuy không xác định được dấu vân tay của bàn tay đó nhưng vẫn có một số đặc trưng.
Trước hết, đây là bàn tay phải.
Kế đến là xương tay mảnh mai, móng tay dài nên 80% đó là tay của nữ giới.”
Cao Đống hoàn toàn tán đồng, tay nam giới nhỏ nhắn cũng có nhưng bàn tay này để móng tay dài.
Cánh đàn ông nhiều nhất cũng chỉ có mấy anh chàng bẩn bẩn để móng tay ngón út dài để ngoáy tai, móc mũi, búng tay.
Nếu những ngón tay khác mà để dài thì sẽ trở thành thú hoang mất.
Từ Sách tiếp tục nói: “Tôi tìm được một ảnh chụp màn hình trong đó có một đặc trưng rõ ràng nhất của ngón tay.” Anh ta gửi hình chụp đó cho Cao Đống, rồi nói tiếp: “Bàn tay này có những đặc điểm rất đặc biệt như ngón tay cái, ngón trỏ, ngón đeo nhẫn đều để móng tay dài cả, chỉ có duy nhất ngón giữa là móng tay rất ngắn thôi.
Chí ít từ ảnh này có thể thấy là rất ngắn.
Có thể suy đoán rằng, khi ngón tay này duỗi thẳng ra thì đầu móng tay ngón giữa chỉ ngang bằng với đầu ngón trỏ là cùng.”
“Ừm…!đúng là thế thật.
Nhưng nếu vậy thì nói lên được điều gì đây? Dựa vào đặc điểm này để điều tra xem ai là người đã quay đoạn clip đó à? Cũng có thể lúc đó người này vừa mới cắt móng tay xong.”
Từ Sách nói: “Một người phụ nữ để móng tay dài là vì muốn đẹp, tay ngọc tay ngà, phụ nữ đều muốn có.
Các ngón tay khác đều để dài, chỉ riêng ngón giữa lại không để, người xung quanh cơ bản chẳng ai để ý nhưng tự bản thân người phụ nữ đó chắc chắn sẽ thấy như vậy không được đẹp cho lắm.
Khi một người phụ nữ không để móng tay ở duy nhất ngón giữa tôi chỉ có thể nghĩ đến hai nguyên nhân.
Thứ nhất là móng tay giữa của cô ta bị gãy nên mới cắt ngắn lại.”
Cao Đống đợi một lúc mà vẫn chưa nghe Từ Sách nói đến nguyên nhân thứ hai liền sốt ruột hỏi: “Còn nguyên nhân thứ hai thì sao?”
Từ Sách ở phía bên kia chậm rãi nói: “Nguyên nhân thứ hai là do người phụ nữ này có một cuộc sống thiếu sεメ.”
Cao Đống không thể ngờ được rằng anh chàng Từ Sách xưa nay vốn rất đàng hoàng đột nhiên lại thốt ra câu nói như vậy.
Ông đang uống nước, suýt chút nữa là phun ra cả máy tính: “Làm ơn đi anh bạn, anh đừng có đùa đường đột như vậy được không hả? Tôi rất nghiêm túc về vụ án này đấy.”
Ai dè Từ Sách lại trả lời một cách nghiêm túc: “Tôi không đùa.
Hầu hết mọi phụ nữ đều để móng tay dài, nhưng phần lớn không để dài đến vậy.
Việc để móng dài sẽ rất bất tiện cho sinh hoạt và các công việc thường ngày.
Người phụ nữ trong đoạn clip để móng tay dài chứng tỏ đây là người yêu cái đẹp, vì cái đẹp mà chấp nhận sự bất tiện hằng ngày.
Một người yêu cái đẹp đương nhiên sẽ muốn mình càng đẹp hơn.
Khi tất cả các ngón tay đẹp đều thì mới là đẹp nhất.
Tuy nhiên lại không để móng cho ngón giữa.
Tất nhiên, tôi không thể loại trừ khả năng móng tay của người này vừa bị gãy nên mới cắt ngắn lại.
Nhưng nếu không phải vậy mà là móng tay của cô ta vốn dĩ đã vậy, thế thì cái ngón tay không để móng dài đó dùng để làm gì chứ? Nếu là công việc thì hoàn toàn không có công việc gì mà yêu cầu không để móng tay ngón giữa dài cả.
Ví dụ cầm bút viết chữ thì ngón tay không nên để dài là ngón trỏ chứ không phải là ngón giữa.
Vì vậy ngoài trường hợp móng tay bị gãy thì đáp án duy nhất đó là đời sống tìиɦ ɖu͙ƈ của cô ta thiếu thốn nên cần tɦủ ɖâʍ.”
Cao Đống bất lực bặm môi, thở dài: “Tôi thật sự khâm phục tư duy của anh đấy, một ngón tay lại có thể khiến anh nghĩ đến nhiều thứ như vậy, xem ra nhất định anh thường quan sát ngón tay của phụ nữ rồi.
Nếu phát hiện người nào có móng tay phù hợp với đặc trưng mà anh suy đoán thì anh có thể đến dỗ dành họ thử xem sao.”
Từ Sách cười: “Đừng có chọc tôi nữa, tôi nói chuyện nào ra chuyện đó, cộng thêm suy đoán theo tính logic mà thôi.
Vì tôi thấy vụ án này có điểm đáng ngờ, chắc hẳn anh cũng nghĩ giống tôi.
Bây giờ phía các anh phần nhiều đều nghi ngờ Lâm Tiểu Phong.
Tuy nhiên nếu như vụ án này là thực sự do hắn ta gây nên, hắn ta đã dựng nên một kế hoạch chu đáo làm chiếc xe biến mất khỏi đường cao tốc, chứng tỏ hắn ta hoàn toàn không muốn cảnh sát điều tra ra quá trình phạm tội của mình.
Kết quả hắn gϊếŧ sáu mạng người, bản thân mình vẫn còn sống thì chẳng lẽ cảnh sát lại không nghi ngờ hắn ta ư? Các tình tiết khác hiện vẫn nằm trong bóng tối.
Trong tình huống chưa biết chút gì về quá trình gây án, nếu kết luận ai đó là hung thủ thì cũng không đáng tin cậy cho lắm.”
Cao Đống gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi cũng nghĩ như anh.”
“Phía anh có thể điều tra ra đoạn clip đó vốn được quay bởi điện thoại di động của Châu Mộng Vũ hay là được gửi vào chiếc điện thoại đó không?”
Cao Đống nói: “Tôi không rành lắm về kỹ thuật chuyên môn này, vấn đề hiện tại là chiếc điện thoại đã bị phá hỏng nên càng không thể xác nhận được.
Mà dù cho có thể xác nhận được đi nữa thì cũng không thể nói lên điều gì cả, đoạn clip này có lẽ là đã được cắt ra, chỉ còn chừa lại mỗi đoạn quay Lâm Tiểu Phong mà thôi.”
Từ Sách nói: “Trong tình hình còn hạn chế manh mối như hiện nay, tôi cho rằng nên tận dụng việc phân tích tối đa các manh mối hiện có.
Ví dụ như đoạn clip này, các anh có thể xác nhận bàn tay trong đó có đúng là của Châu Mộng Vũ hay không?”
Cao Đống đáp lời: “Ngày mai tôi sẽ đối chiếu với thi thể của Châu Mộng Vũ.”
“Được, chúng ta đã nói nhiều về đoạn clip này rồi, tiếp theo tôi sẽ nói với Tổng chỉ huy Cao suy nghĩ của mình đối với việc chiếc xe mất tích trên đường cao tốc, hy vọng nó sẽ giúp ích cho công việc của anh.”