Đọc truyện Người Ở Nơi Tịch Lặng – Chương 37: Đại thúc đến kỹ viện tìm loli
“Ông chủ, ông nói ta nghe, ông có ngủ với đàn bà chưa?”
Viên Phi Phi đứng rất gần với Trương Bình, gần đến độ hơi thở từ mũi họ giao hoà, mùi rượu nồng nặc lan toả bao trùm.
Đang vào giữa trưa, trong sảnh của quán rượu chen chúc đông đảo, khách quan ồn ào náo nhiệt cười cười nói nói. Viên Phi Phi vừa chau mày, vừa chăm chú nhìn chằm chằm bàn tay của Trương Bình.
Tay của Trương Bình dày rộng, ngón tay dài hữu lực, đốt ngón tay rõ ràng. Do quanh năm rèn sắt luyện thép, vết chai ở đầu ngón tay rất dày, làm cho bàn tay to lớn ấy trông càng mạnh mẽ.
Nhưng Viên Phi Phi lại cảm thấy, mỗi khi hắn ra hiệu mới đặc biệt đẹp mắt.
Trương Bình rất hiếm khi kích động, thuở nhỏ Viên Phi Phi chưa hiểu sự, sẽ có lúc chọc giận Trương Bình, mỗi khi giận lên, động tác của hắn sẽ nhanh hơn bình thường một chút. Mà sau này, lúc Viên Phi Phi đã dần lớn, đã hiểu rõ tính tình của Trương Bình, cho nên không còn làm cho hắn nổi giận nữa. Những năm gần đây, Trương Bình quả thực bị nuôi cho thành một ông chủ, động não càng ngày càng ít, động tác càng lúc càng chậm lại. Mỗi khi muốn làm gì, còn chưa kịp tỏ ý, Viên Phi Phi đã mau mắn làm xong luôn rồi.
“Trương Bình?” Viên Phi Phi đợi hồi lâu không thấy Trương Bình có động tĩnh gì thêm nữa, nâng cằm của hắn lên. Đôi mắt say khướt của Trương Bình mơ màng, đồng tử không có tiêu cự, không ngừng gục đầu ngất ngưởng.
“Nghe ta nói hay không?” Viên Phi Phi vỗ vỗ mặt của Trương Bình, Trương Bình hơi hơi tỉnh rượu một chút, nhìn Viên Phi Phi, “ừ” một tiếng theo bản năng.
“Ồ?” Viên Phi Phi khựng lại, có một chút vui mừng.
Trương Bình thiếu thời bị cắt lưỡi, tuy nhiên không thể nói chuyện, nhưng phát ra âm thanh thì không có vấn đề. Nhưng Trương Bình ngày thường sẽ rất ít khi lên tiếng, Viên Phi Phi cũng đã từng hỏi qua, Trương Bình cũng cười cười viết kể cho nàng nghe, nói trước đây hắn cũng từng mở miệng lên tiếng, nhưng âm thanh nghe quái dị, ngôn ngữ không ra hồn, toàn để người ta chê cười, sau đó hắn không mở miệng nói gì nữa.
Viên Phi Phi chỉ ngẫu nhiên nghe qua vài lần, đều là những khi Trương Bình vô ý cất tiếng.
Kỳ thực, âm thanh của Trương Bình rất êm tai. Giọng của hắn trầm thấp bình hoà, giống như cái giếng già nua trong sân, mỗi lần ra múc nước, chiếc gáo gỗ khua trong không gian sâu lắng của lòng giếng, vẳng lên những âm thanh u tịnh.
“Ông chủ, nói thêm một câu nữa cho ta nghe chút……”
Viên Phi Phi ghé tai sát đến bên miệng của Trương Bình, tai dán nhẹ vào môi của hắn. Trương Bình bị tóc của Viên Phi Phi cọ vào mặt, liền lùi ra sau một chút, Viên Phi Phi ấn cổ của hắn giữ lại.
“Nói thêm một câu.” Viên Phi Phi cười bảo, “Một câu thôi.”
Trương Bình cũng không biết có nghe rõ hay không, thở gấp một hơi thật sâu.
Viên Phi Phi ngẩng đầu ngẫm nghĩ, thò một ngón tay khẽ cù vào xương sườn của Trương Bình.
Trương Bình không đề phòng, nghẹn một hơi, bật lên tiếng.
“Ha.” Viên Phi Phi thấy chiêu này dùng được, đổi một chỗ khác, tiếp tục cù thêm mấy lần nữa, Trương Bình đang say rượu, vốn đã khó chịu, còn bị thêm Viên Phi Phi dày vò, hắn nhíu mày hừ lên một tiếng.
Có thể là do say rượu, thanh âm nghe mềm mại hơn ngày thường, Viên Phi Phi nghe đến sững sờ. Nàng quỷ xui thần khiến sao lại dùng tay nâng mặt Trương Bình lên, thì thầm bảo:
“Ông chủ, ông mở miệng ra cho ta nhìn một chút……”
Trương Bình nhíu mày lùi lại, Viên Phi Phi to gan đưa tay đến bên miệng của Trương Bình.
“Ồ, mềm…….” Viên Phi Phi vuốt môi dưới của Trương Bình, muốn làm cho hắn mở miệng. Trương Bình cắn chặt răng, lắc đầu lia lịa.
Viên Phi Phi thử cạy hồi lâu không có kết quả, buông tay, trở về chỗ ngồi.
Trương Bình vẫn luý tuý như cũ, sắc mặt ửng đỏ.
Viên Phi Phi vẻ mặt bình đạm nhìn hắn một cái, sau đó gọi tiểu nhị của quán tới.
“Khách quan có gì sai bảo, có phải muốn gọi thêm thức ăn?”
“Không cần.” Viên Phi Phi rút bạc ra, thảy xuống bàn, đứng dậy qua bên kia bàn, kéo cánh tay của Trương Bình lên.
“Ông chủ, đi về.”
Trương Bình mờ mịt nhìn nàng một cái, không nhúc nhích.
Tiểu nhị trong quán thu tiền, liếc qua bên đây một cái, dè dặt nót: “Khách quan, có cần giúp không?”
Viên Phi Phi lôi cánh tay của Trương Bình lên.
“Không cần thiết.”
Viên Phi Phi đỡ Trương Bình, lảo đảo loạng choạng ra khỏi quán rượu.
“Ông chủ…… ông thật là nặng.” Trong năm năm nay, Viên Phi Phi đã cao lên, nhưng vẫn chưa đến ngực Trương Bình, nàng phải bỏ rất nhiều sức để dìu Trương Bình cho vững.
Mặt trời hừng hực trên cao, chưa đi được mấy bước đã nóng đến nỗi Viên Phi Phi mồ hôi mồ kê nhễ nhại, nàng hối hận biết vậy đã không làm.
“Sớm biết vậy đã không cho ông uống rượu.” Viên Phi Phi vuốt mặt, bàn tay ướt nhẹp mồ hôi.
Gắng gượng đi thêm một chặp, Viên Phi Phi thật không thể nào nhúc nhích được nữa, tìm một cái xó tường, vứt Trương Bình xuống. Trương Bình dựa vào góc tường gục đầu ngủ.
Viên Phi Phi nhấc đầu Trương Bình lên điều chỉnh thẳng thớm, sau đó đi đến trước mặt hắn ngó một hồi, nói: “Ông chủ, ông nghỉ ngơi trước đi.”
Nói xong, nàng gỡ khăn vuông cột tóc trên đầu ra, vừa quạt cho bản thân vừa đi lên phố trên.
Đến nửa đêm, Trương Bình tỉnh dậy đầu đau choáng váng.
Hắn mở mắt, đập vào mắt hắn là một gốc cây cao lớn mọc bên đường, sau đó là bóng người trên phố qua lại.
Trương Bình hơi mịt mờ, hắn tìm kiếm bóng dáng của Viên Phi Phi theo bản năng, nhưng tìm sao cũng không ra người.
Men rượu vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán, ý thức của hắn vẫn còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh. Trương Bình điều chỉnh lại tư thế, ngồi khoanh chân dựa vào bức tường, đợi cho thân thể dần dần khôi phục.
Đứa trẻ này, cứ thế mà đem hắn vứt ở đây à.
Trương Bình đỡ trán cười, cảm thấy cảm giác trong lòng không biết gọi là gì.
Hắn cũng không phải là trách móc, cũng không có tức giận. Ngược lại, hắn cảm thấy rất thú vị. Viên Phi Phi làm việc không giống với người khác, cách nàng suy nghĩ cũng rất độc đáo, Trương Bình ở cùng nàng lâu ngày, đã từ từ hiểu được tính tình của nàng.
“Ông chủ Trương.”
Đang lúc Trương Bình nghỉ ngơi, có tiếng nói truyền đến từ sau gốc cây bên đường. Trương Bình dời ánh mắt qua đó nhìn, phía đàng sau gốc cây lớn, trong bóng tối, có một bóng người đen thùi.
Trương Bình không động đậy, lẳng lặng nhìn hắn ta.
Bóng người kia bước ra từ trong góc, chân mang một đôi dép bện bằng rơm cũ kỹ, phía trên là nửa chiếc quần màu nâu sậm, dưới đó lộ ra hai cái cẳng chân bẩn thỉu gầy gò.
Người đi tới, đầu trùm một tấm khăn, cài lại bên đầu mày, làm cho khuôn mặt hơi khó trông thấy được. Hắn ta đi đến nơi cách Trương Bình khoảng bốn, năm bước, sau đó đứng lại, kéo khăn che xuống, để lộ ra một đôi mắt trũng sâu.
Hắn ta lại kêu thêm một lần nữa.
“Ông chủ Trương.”
Trương Bình gật đầu với hắn ta.
Hắn nhận ra đây là người quen của Viên Phi Phi, Tám Chó.
Tám Chó cùng tuổi với Bùi Vân, nhưng hai người đem so với nhau chênh lệch một trời một vực. Bùi Vân được nuôi nấng trong hoàn cảnh ưu việt, nay trông quý phái giàu sang, ôn nhuận như ngọc. Mà Tám Chó từ nhỏ đã bữa no bữa đói, xanh xao vàng vọt, cả ngày bị Viên Phi Phi trêu là mặt nhìn như kẻ chết rồi.
“Ông chủ Trương, Viên Phi Phi có việc đi trước rồi, bảo con tới canh chừng cho ông.”
Trương Bình gật đầu, nhấc tay muốn hỏi gì đó, xong lại không biết trao đổi với Tám Chó như thế nào. Tám Chó mí mắt vô lực sụp xuống, nói: “Ông chủ Trương, chắc ông muốn hỏi Viên Phi Phi đi đâu rồi phải không.”
Trương Bình sửng sốt, nhìn thiếu niên trước mắt mình, chậm rãi gật đầu.
Tám Chó nói: “Nàng đi Kim Lâu rồi.”
Đầu mày Trương Bình nhíu chặt.
Hắn biết Viên Phi Phi quen với Bùi Vân. Ban đầu sau khi hắn mới biết thân phận của Bùi Vân, hắn đã không hy vọng Viên Phi Phi tới lui với hắn ta, vẫn phải do Khuất Lâm Uyển đích thân tới cửa, nói chuyện với Trương Bình thật lâu, Trương Bình mới cho phép Viên Phi Phi và Bùi Vân kết giao.
Tuy nhiên, hắn đã từng cảnh cáo Viên Phi Phi vô số lần, không cho nàng đi Kim Lâu.
Trương Bình chống tay lên tường, chậm rãi đứng dậy.
Tám Chó tiến lên một bước, “Ông chủ Trương, con đỡ ông về.”
Trương Bình xua tay, tỏ ý không cần. Tám Chó đứng yên tại chỗ, nhìn Trương Bình đi lên phố trên, nói: “Ông chủ Trương, ông muốn đi tìm Viên Phi Phi?”
Trương Bình quay đầu nhìn hắn ta, không nói gì.
Tám Chó bỗng nhiên cười.
Trên mặt hắn cộng hết lại chẳng có đến hai lạng thịt, cười lên da nhăn nhúm nhó.
“Ông chủ Trương, ông giờ này mà đi Kim Lâu, sẽ không dễ tìm người như thế đâu.” Tám Chó nhìn Trương Bình, nói tiếp: “Nàng đã đi tìm Lăng Hoa rồi, ông chủ Trương cũng đi sao.”
Trương Bình lại chau mày, đôi môi mỏng mím chặt, vẻ mặt u ám lạnh lẽo.
Tám Chó nói thêm: “Ông chủ Trương, con đưa ông về nghỉ ngơi trước. Viên Phi Phi đi chơi đã rồi sẽ tự mình tìm về thôi.”
Trương Bình không để ý, tiếp tục đi về phía trước.
Tám Chó cũng không nói thêm gì nữa, cài lại khăn che đầu, lẳng lặng đi theo đàng sau Trương Bình.
Đêm mùa hè mát mẻ trong lành, gió thoảng qua, Trương Bình cảm thấy đã tỉnh rượu gần hết.
Kim Lâu vào giờ này chính là cao điểm của hoạt động, cánh cửa lớn rộng mở, ba bốn hoa nương đứng bên cửa, áo quần thướt tha, chào đón quan khách từ bốn phương tám hướng.
Trương Bình còn cách nửa con đường đã ngửi thấy mùi son phấn nồng nặc, hắn nhíu mày, tiếp tục tiến bước.
Khi đến trước cửa Kim Lâu, một hoa nương trông thấy hắn, mắt loé sáng, đặt hết mọi việc qua một bên, đi về hướng Trương Bình.
“Vị chủ nhân này nhìn lạ mắt, không giống như khách quen nhỉ, lần đầu đến đây?” Giọng hoa nương mượt mà mềm mại như tơ, nghe làm cho người ta nhũn cả xương cốt.
Trương Bình rũ mày, thản nhiên thoáng nhìn nàng ta.
Hoa nương được hắn nhìn liền mừng rỡ lạ thường, phủ mình lên cánh tay của hắn.
“Chủ nhân, xin mời qua bên này.”
Nàng ta nhẹ nhàng kéo Trương Bình, muốn đưa hắn vào trong. Ai ngờ Trương Bình y như một gốc cây khổng lồ, người không hề nhúc nhích.
“Chủ nhân?”
“Làm gì đó hả, đi đi, đi chỗ khác!”
Đang lúc Trương Bình và hoa nương lôi lôi kéo kéo, một tên đầy tớ của Kim Lâu tóm lấy Tám Chó phía sau lưng.
“Đi chỗ khác đi chỗ khác!”
Tám Chó bị hắn đẩy vai, loạng choạng vài bước, đầu cúi gằm xuống.
“Ối?” Hoa nương thấy trước mắt mình chớp nháy, lấy lại bình tĩnh thì người trước mặt đã biến mất dạng.
Trương Bình một tay nắm cổ tay của Tám Chó giúp hắn ta ổn định thân hình, sau đó nhìn tên đầy tớ kia một cái.
Đầy tớ bị cái nhìn ấy làm cho lạnh toát mồ hôi hột.
Tám Chó chắp hai tay, khẽ nói:
“Cảm ơn ông chủ Trương.”
Trương Bình dắt hắn ta đến trước mặt hoa nương, hoa nương nghi hoặc nhìn Tám Chó. Trương Bình vỗ vỗ bả vai Tám Chó, Tám Chó ngẩng đầu, Trương Bình nhìn hắn ta, chỉ chỉ lên lầu, lại chỉ chỉ hoa nương ở trước mặt.
Tám Chó hiểu ý, nói với hoa nương: “Ông ta đến tìm người.”
Hoa nương khoanh tay, nói: “Tìm người? Đến tìm người nào.”
Tám Chó nói: “Là một người khách.”
Hoa nương nói: “Tìm nam hay nữ?”
Tám Chó: “Nữ.”
Hoa nương cười khanh khách, nói: “Xem ta hỏi kìa, đến Kim Lâu, đương nhiên là tìm nữ nhân.”
Đầu mày của Trương Bình hơi nhíu lại.
Tám Chó biết hoa nương đã hiểu lầm, tuy vậy cũng không nêu ra. Hoa nương bảo: “Không biết vị chủ nhân này, muốn gặp cô nương nào.”
Trương Bình nghe hết nổi, hắn vừa muốn xua tay, Tám Chó đã tranh thủ cản lại.
Hắn ta mắt nhìn hoa nương, miệng nói:
“Lăng Hoa”