Đọc truyện Người Ở Nơi Tịch Lặng – Chương 22: Loli bắt nạt người !
Người dịch: idlehouse
Khuất Lâm Uyển bàng hoàng ngây người hồi lâu, xoay người đi ngược trở lại, Viên Phi Phi vừa kịp lấy làm lạ đã thấy hắn chạy vô chỗ bán kẹo mua một cây kẹo đường nhân bỏ miệng ngậm.
Viên Phi Phi: “……”
Khuất Lâm Uyển giải thích: “Chấn tĩnh.”
Viên Phi Phi nhảy lên, “Ngươi nói ta nghe trước đã.”
Mặt của Khuất Lâm Uyển mang vẻ ngây ngô.
“Nói ngươi nghe gì?”
Viên Phi Phi cảm thấy bản lĩnh giả ngu này của Khuất Lâm Uyển còn hơn cả Mã Bán Tiên một bậc, nàng mím chặt môi nhìn hắn, Khuất Lâm Uyển ngậm kẹo phính má hỏi: “Chẳng phải lúc vừa rồi bảo, Trương Bình không muốn để ngươi lo sao.”
Viên Phi Phi: “À……”
Khuất Lâm Uyển nói: “Vậy là đúng rồi, hắn không muốn nói, ta sẽ không khua môi múa mép, nếu như hắn muốn để ngươi biết, tự nhiên sẽ nói với ngươi.”
Viên Phi Phi: “……”
Khuất Lâm Uyển miệng to, không quá vài ngụm đã ăn xong chiếc kẹo, hắn vứt que kẹo, thuận tay chỉnh lý lại áo bào, nói với Viên Phi Phi: “Lên đường nhanh lên chút, hẵng còn một quãng đường phải đi.”
Viên Phi Phi không tình nguyện lững thững đi theo sau Khuất Lâm Uyển, vừa đi vừa đá sỏi trên mặt đường, cắm đầu cắm cổ không biết đang nghĩ cái gì.
Đi được một chốc, Khuất Lâm Uyển chợt nói: “Bé con, đợi lát nữa ngươi dỗ Bùi Nhi một chút.”
Viên Phi Phi rũ mắt, rầu rĩ nói: “Dỗ kiểu gì.”
Khuất Lâm Uyển nhìn nàng, bảo: “Sao?”
Viên Phi Phi: “Dỗ người thì dỗ không xong rồi, nếu ngươi muốn để ta dỗ, thì ta dỗ hắn như chó mèo vậy.”
Khuất Lâm Uyển lắp bắp: “Ch…chó mèo?”
Viên Phi Phi: “Dỗ hay không?”
Khuất Lâm Uyển quan sát Viên Phi Phi cẩn thận trong giây lát, cười rồi nói: “Coi như ta lần đầu nghe bảo đem người đi dỗ như chó với mèo, ngươi nói thêm một chút, muốn dỗ thế nào.”
Viên Phi Phi liếc nhìn hắn, “Ngươi chịu để ta dỗ rồi?”
Khuất Lâm Uyển gật đầu: “Chịu rồi chịu rồi.”
Viên Phi Phi tức thời phấn chấn, kéo tay áo của Khuất Lâm Uyển, đắc ý cười bảo: “Đi đi, tới chỗ này trước đã.”
“Đi đâu?”
“Cứ đi là được !”
Vòng lại một chút, Viên Phi Phi dẫn Khuất Lâm Uyển vào một con đường nhỏ. Khuất Lâm Uyển không biết đường nên bị nàng kéo đi, chỉ một chốc sau, đến một toà nhà ba tầng nho nhỏ. Toà nhà bày biện tinh tế, bố cục nhã nhặn, trong ngoài thơm phức. Dưới hiên của mỗi tầng lầu đều treo đèn lồng thật lớn, giờ phút này trời nhá nhem tối, đèn lồng đã được nhóm lửa, cháy đỏ trông rất đẹp.
Cánh cửa lớn ở tầng trệt treo một tấm biển, trên viết ba chữ ——“Điền Tố Phường.”
Khuất Lâm Uyển: “……” Hắn ngoài cười trong không cười nhìn Viên Phi Phi mắt đang sáng ngời ở bên cạnh, chậm rãi nói:
“Đây là nơi ngươi muốn tới?”
Viên Phi Phi: “Đúng rồi.”
Khuất Lâm Uyển: “Tới đây làm cái gì?”
Mặt Viên Phi Phi đầy vẻ không kiên nhẫn nhìn hắn, “Đương nhiên mua đồ ăn, chẳng lẽ tới mở cửa à.”
Khuất Lâm Uyển: “……”
Viên Phi Phi bị mùi thơm của bánh hấp dẫn, buông tay áo của Khuất Lâm Uyển ra, chăm chăm bước tới. Khuất Lâm Uyển buồn cười đi theo sau, từ tốn bảo: “Ngươi muốn dùng thứ này dỗ Bùi Nhi?”
Viên Phi Phi: “Ờ.”
Khuất Lâm Uyển: “Nhà Bùi Nhi giàu có, ngươi tính đem chút điểm tâm này lại dỗ hắn? Không sợ quá khiêm tốn sao.”
“Chậc.” Viên Phi Phi lạnh lùng chậc một tiếng, nói: “Ngươi biết cái gì, con người hắn trắng phau phau, lại hay khóc nhè, nhìn y chang như một cái bánh màn thầu nhão, lấy đồ ăn ra dỗ là vừa.”
Khuất Lâm Uyển phì cười vui vẻ, “Một cái màn thầu?”
Viên Phi Phi trông thấy gì đó, mắt vụt sáng rỡ, nàng chỉ món đó ngoảnh đầu nói với Khuất Lâm Uyển: “Nghe ta nói chớ sai, bảo đảm dỗ hắn vui vẻ, nhanh nhanh! Mua cái này!”
Kết quả, Khuất Lâm Uyển móc ngân lượng ra mua nguyên một bao bánh dấm, Viên Phi Phi cầm trong tay, bước đi chợt tung tăng nhẹ nhõm.
Khi họ tới Bùi phủ, trời đã tối.
Viên Phi Phi đứng trước cổng ngó ngang ngó dọc, trong khi kẻ gác cổng ban đêm đã chạy vào trong thông báo, nàng hỏi nhỏ Khuất Lâm Uyển: “Tiên sinh, đây không phải chính là Kim Lâu sao.”
Khuất Lâm Uyển nghiêm túc bảo: “Đây là hậu viện của Kim Lâu.”
Viên Phi Phi: “Có khác nhau à!?”
Khuất Lâm Uyển: “Dĩ nhiên khác.” Hắn khom người, kêu Viên Phi Phi nhích lại gần một chút, nói: “Bé con, ngươi phải nhớ, đừng có đề cập đến Kim lâu trước mặt Bùi Nhi, hắn chịu khổ vì sự nghiệp của gia đình không ít.”
Viên Phi Phi bĩu môi nói: “Mỗi ngày ngủ trên núi vàng, khổ cái nỗi gì.”
Khuất Lâm Uyển chau mày, nói: “Bùi Vân không phải một đứa trẻ biết hưởng thụ, tuổi hắn tuy còn nhỏ, nhưng tố chất của hắn là quân tử, ngươi chớ có bôi nhọ hắn.”
Viên Phi Phi ngáp ruồi rõ to, cũng không biết có nghe thấy hay không.
Khuất Lâm Uyển: “……” Đang khi hắn còn muốn nói thêm gì đó, bên cửa xuất hiện một ông lão, vừa tới cửa đã ôm quyền hành lễ với Khuất Lâm Uyển.
“Chao ôi, Khuất lão gia, xin mời vào trong, xin mời vào trong.”
Khuất Lâm Uyển mỉm cười tiến vào, nói: “Văn quản gia.” Hắn đưa tay vẫy Viên Phi Phi, trông thấy ánh mắt nghi hoặc của Văn quản gia thì bảo: “Đây là học trò ở thư viện, cũng là bằng hữu của Bùi Nhi, Viên Phi. Thấy Bùi Nhi lâu ngày chưa quay lại đâm nhớ, nên ta đem nó tới chung.”
Văn quản gia vừa nghe đến cái tên “Viên Phi” ánh mắt liền nhìn chăm chú hơn, ông ta tầm năm mươi tuổi, trên đầu đội một cái mũ vải nhọn màu xám tro, đôi mắt linh hoạt tinh tường. Viên Phi Phi lấy làm lạ nhìn lại, Văn quản gia bỗng dưng hiểu ra, bật cười.
“Thì ra là thế thì ra là thế……” Ông ta cười nói, “Nào nào, Khuất lão gia, Viên tiểu công tử, bên ngoài lạnh, vào trong trước rồi nói sau.”
Ông ta nghênh tiếp Khuất Lâm Uyển và Viên Phi Phi vào trong phủ.
Lúc ở bên ngoài bị tường cao che chắn thì không thấy khu phía trước. Đợi đến lúc đi qua bức tường rồi mới thấy nguyên một toà tháp hình bát giác màu vàng đột nhiên hiện ra trước mắt.
Tuy trông rất nguy nga, nhưng trên thực tế từ Kim Lâu tới nơi đây vẫn có một chút khoảng cách, chiếu theo lời Khuất Lâm Uyển nói, nếu như đây là hậu viện, từ đây đi xuyên qua phủ , chắc trong khoảng thời gian nửa nén nhang có thể trực tiếp vào tới Kim Lâu.
Bởi vì gần kề, ánh sáng của lồng đèn xanh đỏ bên Kim Lâu cũng chiếu đến mái hiên bên này, thậm chí khi đi qua hành lang còn có thể ngửi thấy mùi son phấn thơm nức của lầu bên kia, nghe được tiếng đàn tình tang và tiếng cười ngọt đến phát ngấy của những người con gái làng chơi.
Viên Phi Phi vừa đi vừa nghĩ, nơi đây thật là một kho báu…… Nếu như Mã Bán Tiên mà còn sống, dám chừng sẽ te te chạy đến nhà họ Bùi này bưng trà rót nước.
Phía trước, Văn quản gia đang trò chuyện gì đó với Khuất Lâm Uyển.
Không lâu sau, họ đi đến gian nhà chính, Văn quản gia đưa họ leo lên hai tầng lầu, một khi bước ra, tạp âm bớt đi rất nhiều. Bên hành lang cứ cách vài bước là có một khóm hoa hoặc một bồn hoa, nếu không thì bồn trúc hoặc cây kiểng, phối hợp với hòn non bộ, trông rất có ý vị.
Văn quản gia đưa họ tới phía sau cùng, đến một cánh cửa thì dừng bước. Ông ta chắp tay ôm quyền nói: “Khuất lão gia, cậu chủ đang nghỉ ngơi trong này, cảm phiền ngài.”
“Không có chi.” Khuất Lâm Uyển tiến lên gõ cửa.
“Ai đó.” Bên trong có người lên tiếng, rất mau cửa đã được mở, người mở cửa là gã đầy tớ tên Tiểu Lục của Bùi Vân. Hắn trông thấy Khuất Lâm Uyển, vội vàng cung kính cúi đầu.
Lúc này, trong phòng truyền đến một giọng nói rất khẽ.
“Tiểu Lục, có phải là mẫu thân…..”
Tiểu Lục quay đầu nói: “Cậu chủ, là Khuất tiên sinh đến thăm cậu.”
“……Tiên sinh?” Vừa nói xong, trong phòng lại truyền đến tiếng sột soạt, Tiểu Lục vội vã chạy vào, nói: “Chao ôi cậu chủ, cậu coi chừng té.”
Khuất Lâm Uyển bước vào trong phòng, bảo: “Bùi Nhi, mau ngoan ngoãn nằm xuống.”
Bùi Vân trông thấy Khuất Lâm Uyển, nói sao cũng nhất định phải ngồi dậy, Khuất Lâm Uyển đi tới nhẹ nhàng ấn hắn xuống giường.
“Tiên sinh……”
Đầu giường của Bùi Vân có một chiếc ghế, chắc là để cho người chăm sóc cho Bùi Vân dễ dàng ngồi trông hắn, bên cạnh chiếc ghế còn có một cái bàn vuông nhỏ, trên đó đặt các loại điểm tâm bánh trái, còn có vài đĩa thức ăn thanh đạm, có thể thấy là đều chưa có ai đụng qua.
Khuất Lâm Uyển ngồi xuống ghế, cười dịu dàng với Bùi Vân: “Sao rồi, ngay cả lời của tiên sinh cũng không nghe nữa.”
Bùi Vân rối rít lắc đầu.
Hắn mặc một bộ quần áo đơn màu trắng, mái tóc đen tuyền xoã tung, mặt vẫn còn hơi sưng.
Khuất Lâm Uyển giắt chăn lại cho hắn, liếc mắt nhìn bàn thức ăn bên cạnh, nói: “Bùi Nhi, ngươi chưa ăn gì cả?”
Tiểu Lục đang đứng hầu hạ bên kia nghe xong vội tố khổ: “Còn không phải sao, Khuất tiên sinh, ngài làm ơn khuyên cậu chủ, cậu ấy nguyên ngày hôm nay chỉ ăn có nửa chén cháo, làm sao mà chịu nổi.” (1)
“Phụt!”
Một tiếng phì cười vô cùng không hợp với hoàn cảnh khiến cho mọi người trong phòng im bặt.
Bùi Vân còn chưa kịp phản ứng, Khuất Lâm Uyển đã ho khan một tiếng, nói: “Bùi Vân, ngươi xem còn có ai cũng đến thăm ngươi này.”
Không đợi Khuất Lâm Uyển nói hết, Viên Phi Phi đã sải bước tiến tới.
Nàng vừa bước vừa nói với Tiểu Lục: “Nói sai rồi, một ngày ăn nửa bát cháo nhất định sẽ gầy nổi, sẽ gầy nổi, hahahaha !”(2)
(1)(2)”chịu nổi” và “gầy nổi” tiếng Trung đều phát âm là “Shòu dé” cho nên Viên Phi Phi mới cười.
Nàng cố tình nhấn giọng ở chữ “gầy,” mọi người đều hiểu rồi, Tiểu Lục có cảm giác như cậu chủ đang bị khi dễ, bị người ta ăn hiếp! Hắn gân cổ chuẩn bị cãi lại thì Văn quản gia đã bước vào phòng dẫn hắn ra cửa, ra đến cửa còn không quên hành lễ với Khuất Lâm Uyển, miệng nói: “Khuất lão gia, bà chủ còn ở nhà trước, ta đi báo ngay bây giờ, xin Khuất lão gia chờ chút.”
Khuất Lâm Uyển nói: “Không vội.”
Văn quản gia đem Tiểu Lục đi, trong phòng chỉ còn lại ba người Viên Phi Phi, Bùi Vân, và Khuất Lâm Uyển.
Từ lúc Viên Phi Phi nghênh ngang tiến vào như bà chủ, Bùi Vân vẫn còn đang bàng hoàng ngây ngốc, bây giờ người đã đi bớt rồi, hắn mới tỉnh lại, việc đầu tiên làm là kéo chăn trùm kín đầu trốn bên trong.
Khuất Lâm Uyển: “……”
Hắn kéo kéo góc chắn, “Bùi Nhi, ngươi làm gì thế này.”
Bùi Vân sống chết nắm chặt lấy chăn, Khuất Lâm Uyển cũng không tiện dùng sức lôi kéo. Hắn nhìn Viên Phi Phi lấy mắt ra hiệu, Viên Phi Phi đi đến trước giường, vỗ vỗ vào chăn.
“Mít ướt, coi chừng ngạt chết.”
Chăn run lên một trận, nhích sâu vào trong giường.
Viên Phi Phi thấy mắc cười, Khuất Lâm Uyển đứng một bên hung hăng trừng nàng, Viên Phi Phi hắng giọng, nói: “Mít ướt ra đây, có đồ ăn ngon.”
Bùi Vân lầm lì ở trong chăn, lầm bầm: “Không ăn.”
Viên Phi Phi chỉ đợi mỗi câu này.
“Không ăn thì thôi, không ăn đừng miễn cưỡng.” Nàng vội vàng nhét bao bánh dấm vào trong người cất đi, Khuất Lâm Uyển ở bên này ngó mà khoé mắt run rẩy.
Nào ngờ đang cất thì Bùi Vân bỗng nhiên rục rịch, chăn được kéo xuống nửa tấc để lộ ra một đôi mắt, thỏ thẻ:
“Ngươi, món này là ngươi đem cho ta sao……”
Viên Phi Phi ngừng tay, à một tiếng, “Đúng vậy.”
Bùi Vân không nói gì nữa, chỉ ở trong chăn liếc túi bánh dấm trong tay Viên Phi Phi.
Viên Phi Phi tức đến nghiến răng ken két, ngại có Khuất Lâm Uyển đang đứng ngay bên, đành hỏi một câu: “Muốn ăn không.”
Bùi Vân hơi đỏ mặt, gật đầu không lưu vết tích.
Viên Phi Phi thở dài thườn thượt, xé bao giấy gói bánh ra, Bùi Vân chống người ngồi dậy. Viên Phi Phi lấy bánh dấm ra, bóp bóp nắn nắn một hồi mới ra được một miếng nhỏ, đưa cho Bùi Vân.
Bùi Vân nhận lấy, bỏ vào miệng.
Viên Phi Phi còn chưa kịp lấy tay về, Bùi Vân đã ăn xong, lại ngước đầu nhìn nàng.
Viên Phi Phi tức tốc xanh mặt.
Khuất Lâm Uyển mặt không biểu tình đứng bên này thấy hết, trong lòng cười đến suýt nghẹn.