Bạn đang đọc Người Nối Nghiệp Chân Chính FULL – Chương 20
NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P20)
Tác giả: Hà Phong Xuy
Chương 7: Sống sót giữa khe hở
Soái Quan Vũ lăn lộn trên thương trường nhiều năm, mối quan hệ trải khắp bốn phương, đối phó một bí thư huyện uỷ con con tưởng là dễ như trở bàn tay, ai dè lần này lại gặp trở ngại.
Móc nối quan hệ từ thành phố lên đến tỉnh, mấy nhân vật có máu mặt đều nhận lời nói giúp, thế mà cuối cùng Lư Bình vẫn không nhả ra.
Biết tin, bệnh chửi thầm của Thôi Minh Trí trở nặng, phát biểu trước mặt Soái Ninh: “Xem ra bí thư Lư này không phải dạng vừa, quan chức nào mà không nể lời cấp trên, thế này chứng tỏ anh ta không sợ ai rồi.”
Nền giáo dục hiện đại không dạy dỗ ra người xương lưng thẳng tưng như Hải Thuỵ[1], có thể kiên trì bảo vệ quan điểm của mình trước áp lực cấp trên, cơ to chính là cách giải thích hợp lý duy nhất.
Soái Ninh từng trải hơn hắn, sớm nhìn ra Lư Bình là con cái nhà dòng dõi sâu xa, chỉ tội công đoạn bảo mật làm đến là kín kẽ, tạm thời không dò la ra lý lịch.
Cô nghe Thôi Minh Trí than thở xong, cười lạnh: “Anh ta giờ là rồng dưới hồ, trong lúc chờ ngày bay lên trời thì lôi chúng ta ra luyện đan.”
Mày muốn lập thành tích thì cũng đừng bắt Bất động sản Quan Vũ chúng tao lót đường chứ hả.
Đây là dự án đầu tiên chuỵ gánh vác, quấy rối gì mà quấy đúng lúc quá cơ.
Đụng vận đen xong là thấy ngay hậu quả, trên tập đoàn gửi chỉ thị xuống, xét thấy Kim Huy Thế Gia sẽ làm công ty thua lỗ lớn mà tương lai của dự án Hoa Quả Lĩnh cũng không rõ rệt, vì phòng ngừa rủi ro, kiến nghị Bất động sản Quan Vũ bỏ qua dự án này.
Soái Ninh vừa ra tay đã gặp khó, uy tín tất nhiên sứt mẻ.
Hội đồng quản trị vốn không tán thành việc cô làm tổng giám đốc cho lắm, nay xảy ra chuyện như vậy, khó đảm bảo chức vụ của cô sẽ không bị lung lay.
Thôi Minh Trí là cấp dưới trực tiếp, chịu chung áp lực, vì thế ủ rũ khỏi nói.
Soái Ninh không đếm xỉa tới ý kiến trên tập đoàn, sai hắn tìm kiếm văn bản phê duyệt quy hoạch trong hai năm trở lại đây của thành phố Đông Hưng.
Bình thường đến cả văn bản nội bộ công ty cô còn chẳng buồn ngó ngàng, đi tìm hiểu mấy thông tin không liên quan ấy làm gì?
Không lâu sau hắn đã hiểu ý đồ của sếp.
Thước Châu là huyện vệ tinh của thành phố Đông Hưng, khu công nghệ cao phía Tây nằm sát Đông Hưng.
Mới một tháng trước, thành uỷ Đông Hưng công bố quy hoạch làm đường vành đai, một phần tuyến đường đi qua khu công nghệ cao phía Tây của Thước Châu.
Đây là dấu hiệu huyện sắp lên quận.
Theo lệ thường, việc thi công đường vành đai sẽ tiến hành cùng lúc với xây dựng tuyến tàu điện ngầm.
Khu công nghệ cao phía Tây có khả năng lớn sẽ tăng giá trong tương lai, mà vị trí của Kim Huy Thế Gia có khả năng vô cùng lớn sẽ trở thành điểm nút giao thông quan trọng giữa hai quận.
Soái Ninh quyết định lại xuống khảo sát hiện trường lần nữa, ngay hôm đó dẫn Thôi Minh Trí và Diệp Như Vy đi Thước Châu.
Ngày đó, sau khi bị Lư Bình “vòi vĩnh”, Thôi Minh Trí và Diệp Như Vy đã tính toán chi phí đầu tư công trình này.
Khu đất này giá 2870 tệ/m2, chi phí thi công theo tiêu chuẩn thống nhất tính 4000 tệ/m2, thêm chi phí thiết kế, marketing, quản lý, kế toán, hao hụt tài chính cùng các loại thuế phí, thêm vào 10% lợi nhuận hợp lý, giá bán ít nhất phải 11.000 tệ/m2, so với giá nhà xung quanh đã là hơi cao.
Chủ đầu tư cũ đã bán được nửa số căn hộ, trong đó bao gồm 40% sàn thương mại.
Trừ đi phần này, kể cả có bán hết các căn hộ còn lại cũng không đủ thu hồi vốn.
Trừ khi trong một năm tới đây, giá nhà khu này tăng vọt lên 15.000 tệ/m2, đuổi kịp giá nhà của thành phố Đông Hưng bên cạnh, lại tăng gấp đôi diện tích sàn thương mại, mới có khả năng hoà.
Điều này về cơ bản là chuyện không tưởng rồi còn gì.
Hai người họ đi theo sếp xem xét địa thế.
Bình tĩnh mà đánh giá, khu đất này đúng là ổn.
Gặp chủ đầu tư có tâm chút thôi là đã có thể xây dựng công trình chất lượng không tồi, bỏ hoang như vậy thực sự đáng tiếc.
Dần dần tới gần ba cái hố sâu, Soái Ninh quả quyết đi tới bên cái hố chiếm diện tích lớn nhất, cúi đầu ngó nghiêng mấy giây rồi thò chân theo thành hố tụt xuống đáy.
Người lội bộ còn sợ bẩn giày như cô tự dưng diễn biến thế này, Thôi Minh Trí và Diệp Như Vy đều hết hồn, vội vàng bám theo.
Chất đất trong hố tơi xốp và mềm.
Theo báo cáo khảo sát địa chất của chủ đầu tư cũ, đây là lớp đất yếu, có cường độ thấp, chịu nén kém.
Phải ép 40m cọc bê tông đúc sẵn cường độ cao.
Chi phí cho việc này bét nhất cũng hơn trăm triệu NDT.
Soái Ninh khom người bốc lên một nắm đất, vê vê trong tay quan sát.
Diệp Như Vy biết cô đang đánh giá chất đất, cũng bắt chước bốc đất lên xem.
Đúng là chất đất non dính nhão, không ép cọc không được.
Soái Ninh xoa tay hỏi cô: Diệp công, tôi cảm nhận đất dưới đáy hố này không no nước như đất trên kia, cô thấy sao?”
Diệp Như Vy nghe xong vội bò lên miệng hố lấy nắm đất trên đó xuống so sánh.
Đúng là như Soái Ninh nói, đất trên bề mặt ẩm hơn dưới đáy hố.
Về lý thuyết, tầng đất yếu càng sâu xuống càng no nước, càng nhớt.
Khu đất này thật bằng phẳng, bề mặt không xuất hiện hiện tượng sụt lún.
Điều này hơi lạ.
Thôi Minh Trí thấy sếp tính chuyện ăn may, nhắc cô: “Ninh tổng, tôi đã hỏi hai công trường quanh đây, họ đều bảo vùng này toàn là tầng đất non, cọc đổ bê-tông tại chỗ không ăn thua, phải dùng cọc đúc sẵn.”
Soái Ninh nhất quyết phải thử xem, sai hắn đi kiếm cái xẻng lại đây.
Lệnh sếp khó cãi, hắn đành chạy qua công trường gần đó đặt cọc 300 tệ mượn chiếc xẻng đen, hùng hục đào đất.
Mặt trời mùa hè giống như máy ép nước, chỉ đứng ngoài trời không động đậy gì đã đổ mồ hôi nhễ nhại, hắn còn lao động cực nhọc, vài phút sau đã thành con khỉ ướt, tiếng thở càng lúc càng hổn hển.
Diệp Như Vy xót ruột, hai lần kêu: “Để đến lượt em làm đi.”
Thôi Minh Trí sao nhẫn tâm lôi cô vào, kiên quyết từ chối, Soái Ninh cũng lên tiếng bảo cô đứng sang một bên.
“Anh ấy là đàn ông, có sức khoẻ hơn cô, cô làm chỉ tổ chậm thêm.”
Còn chê Thôi Minh Trí tay chân chậm chạp, mở miệng châm chọc: “Anh ăn trưa có ít đâu nhỉ, sao động tác yếu xìu thế, cọ cọ quẹt quẹt, người ta thêu hoa còn nhanh hơn anh.”
Vừa mắng vừa soi gương xịt gel chống nắng, hỏi Diệp Như Vy xem bản thân có bị đen đi hay không.
Cô ta thường xuyên khoe làn da trắng lạnh trên Weibo.
Các sản phẩm làm trắng mà cô ta sử dụng đều là sản phẩm đặc trị của các thẩm mỹ viện hàng đầu thế giới.
Cô ta còn khẳng định rằng mỗi centimet da có giá hàng trăm nghìn, còn chưa tính tiền bảo dưỡng sau đó.
Thôi Minh Trí theo gu thẩm mỹ giai thẳng tầm thường, cũng thích gái da trắng môi đỏ.
Nhưng sau khi phục vụ Soái Ninh, khẩu vị của hắn thay đổi luôn.
Nhìn khuôn mặt trắng như bóng đèn nê-ông và đôi môi đỏ rực của cô ta là liên tưởng đến những phu nhân thuộc giai cấp bóc lột thời phong kiến, khắp người đầy hơi tiền và mùi máu hoà mồ hôi của những nô lệ.
Phản kháng chỉ quanh quẩn trong tâm lý, hắn vâng vang dạ dạ, gạt mồ hôi như mưa mà lao động nửa tiếng, đào cái hố sâu thêm một mét nữa thì lưỡi xẻng đập vào một vật cứng.
Nghe tiếng động lạ, Soái Ninh và Diệp Như Vy cùng bước lại.
Nỗi kinh ngạc xua tan mệt nhọc, Thôi Minh Trí đào nhanh hơn, gạt đất để lộ ra một bề mặt đá cứng.
Bề mặt đá này trải ra bốn phía, diện tích không rõ bao nhiêu.
Diệp Như Vy như bắt được vàng, mừng rỡ bất ngờ nhìn sang Soái Ninh: “Ninh tổng, đây là đá granite.”
Xem độ cứng, nền đá này thuộc dạng đá rắn đặc.
Nếu chất đất chỗ này đều như vậy thì có thể đỡ được khâu ép cọc, tiết kiệm một khoản lớn trong chi phí thi công.
Soái Ninh sai Thôi Minh Trí nhanh chóng tìm một đơn vị đến khảo sát địa chất, lại bắt Diệp Như Vy ở lại Thước Châu giám sát việc khoan thăm dò, khi nào có kết quả phải báo ngay.
Một hôm nữa là đến ngày đấu thầu việc tổ chức lễ tri ân khách hàng của khu Phỉ Thuý Sơn Hồ, Soái Ninh về Thượng Hải xong, Trương Kha trình giá cơ sở cho cô xem qua, nói rằng nội bộ phòng marketing tính ra dự toán, mức giá sàn 13 triệu 500 ngàn tệ là tương đối phù hợp.
Soái Ninh xem qua loa hai trang thư mời thầu, hỏi anh ta việc giữ bí mật làm thế nào.
Trương Kha vội đảm bảo: “Giá cuối cùng là tôi đặt, những người khác đều không biết, cô yên tâm.”
Soái Ninh không nói thêm gì nữa, bảo anh ta để lại thư mời thầu, ngày mai cô sẽ đích thân có mặt mở thầu.
Trương Kha vừa ra khỏi cửa, cô gọi ngay Thôi Minh Trí lại gần, giao cho hắn một tấm danh thiếp.
“Trợ lý Thôi, anh đi tìm tay Tôn tổng này, đưa tài liệu về hoạt động của Phỉ Thuý Sơn Hồ cho nó, bảo nó đêm nay chế gấp một bản dự toán mới, ép giá bỏ thầu xuống loanh quanh 10 triệu tệ.
Dặn nó chỉ giao cho nhiều nhất là hai đứa làm thôi.
Anh canh chừng từ đầu đến cuối cho tôi, không được để lộ.”
Lò xo trong đầu Thôi Minh Trí bị nén chặt, trán nổi gân xanh, lập cập nói: “Ninh tổng, mai mở thầu rồi, bên phòng marketing…”
Thằng đần mới không nhìn ra động cơ để Soái Ninh làm vậy.
Cô ta đoán chắc Trương Kha và bên dự thầu lén thông đồng, sát giờ mới thay đổi giá cơ sở để làm hỏng việc của anh ta.
Cô muốn chơi khăm người ta thì tự đi mà làm chứ, kéo tôi vào cùng là có ý gì?
Về cách xử sự, Thôi Minh Trí coi trọng việc giữ an toàn cho bản thân, xưa nay thường cẩn thận tránh xa tranh chấp.
Sếp cũ Soái Minh khoan dung rộng lượng, không sai khiến hắn làm những việc lừa gạt mờ ám bao giờ, có vậy hắn ở trong công ty mới thuận lợi mọi bề.
Giờ Soái Ninh ra tay một cái đã buộc hắn đối chọi với Trương Kha và người chống lưng cho anh ta là Vạn Hồng Ba, khác nào quẳng hắn ra chỗ tên bay đạn lạc.
Soái Ninh thấy hắn biết rồi còn cố hỏi, lườm cho một cái: “Nhất định phải bắt tôi trình bày loằng ngoằng hay sao? Đi làm theo lời tôi mau lên!”
Sự tàn nhẫn giống như đuôi con bọ cạp đột nhiên đâm tới, Thôi Minh Trí thấy trán nóng rần, khiếp vía tiếp nhận mệnh lệnh.
Hắn đến văn phòng công ty quảng cáo nọ, suốt đêm cùng Tôn tổng chỉ đạo hai nhân viên chế nhanh ra báo giá.
Vẻ ngoài nom bình thản, bên trong rối ren như chạy giặc, đỉnh đầu hắn như bị châm lửa, một ý nghĩ đen tối quay cuồng: Có nên mật báo cho Trương Kha hay không?
(Hết phần 20, xin mời đón đọc phần 21)
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)
– —–
Chú thích:
1.
Hải Thuỵ (1514-1587) vị quan nổi tiếng ngay thẳng thời Minh, dám dâng sớ chỉ trích cả vua.
Ông được biết đến nhiều ngày nay nhờ một số vở Kinh kịch nổi tiếng thời tiền Cách mạng Văn hoá (đầu thập niên 1960) lấy ông làm nhân vật chính..