Bạn đang đọc Người Nối Nghiệp Chân Chính FULL – Chương 1
NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P1)
Tác giả: Hà Phong Xuy
Chương 1: Cô chiêu KOL ngược dòng truyền thống
“Thôi Minh Trí, mày đúng là đồ Trần Thế Mỹ! Diệp Như Vy theo mày 6 năm, kiêm luôn giúp việc không công cho mày, còn từng bỏ thai con mày, trên thực tế coi như đã là vợ mày rồi.
Lúc mày nghèo rớt, con người ta chưa từng ghét bỏ mày, bây giờ nhà người ta gặp khó là mày đòi chia tay luôn.
Lòng dạ độc thế, mày ăn dầu thải lớn lên à?”
Lời mắng chửi của cô bạn cùng trường hoà lẫn tiếng sấm rền ngoài khung cửa, có sức công phá mạnh hơn rìu thép bổ vào đầu Thôi Minh Trí.
Mùa mưa phùn là nghi thức mỗi năm Thượng Hải nhất định phải trải qua, sấm chớp thi thoảng buông xuống, không nơi nào hơi ẩm không hung hãn xâm lấn, khiến ai cũng vật vã đấu với nấm mốc.
Giờ cuộc sống của hắn cũng bị nấm mốc buồn khổ bao vây.
Bên trong, sự bứt rứt bất đắc dĩ là lửa nhỏ hầm âm ỉ.
Bên ngoài, lời chê trách chửi bới là lửa lớn thiêu hừng hực.
Bị quay cho một tuần, thể xác và tinh thần hắn đều nát như tương.
Nửa năm trước, bố của Diệp Như Vy bạn gái hắn mắc bệnh u cơ tim.
Vì chạy vạy để mổ ghép tim cho bố, Diệp Như Vy vay mượn khắp nơi, đến nay không chỉ mượn hết sạch 550 ngàn tệ tiền hắn để dành từ khi mới đi làm mà còn vay bạn bè gần xa hơn một triệu nữa.
Hai người đều sinh ra ở quê nghèo, lên Thượng Hải dốc sức vượt khó như con ong mật trong biển hoa sặc sỡ, cả ngày vì kiếm ăn mà bôn ba vất vả, nào dám để ý cảnh đô thị phồn hoa, tâm khổ thân nhọc 7-8 năm còn chẳng dám hỏi đến giá nhà cao chót vót ở thành phố.
Bóng ma bệnh tật ập tới giống trận lở đất phá huỷ nền tảng kinh tế mong manh của họ.
Mắt thấy tương lai mờ mịt, Thôi Minh Trí trải qua nhiều lần dằn vặt, lựa chọn theo lý trí, nhẫn tâm từ bỏ mối tình sáu năm.
Diệp Như Vy vẻ ngoài nhẹ nhõm, tư cách đàng hoàng, thích giúp đỡ mọi người, có tiếng tốt trong mạng lưới bạn bè.
Ai cũng biết cô đã hy sinh rất nhiều cho Thôi Minh Trí.
Vừa có tin chia tay là dư luận căm phẫn ngùn ngụt.
Hầu như ngày nào cũng có người ra mặt hỏi thăm trách móc khuyên giải chửi bới, không ngừng bên tai.
“Mã Tuyết Diễm, đây là việc riêng của tôi với Diệp Như Vy, cậu không biết nội tình thì đừng lên án bừa.
Tôi không có mới nới cũ, không phải Trần Thế Mỹ như cậu nói.”
Dù từng đợt sóng mắng nhiếc vẫn liên tiếp xuyên qua màng nhĩ đập vào hộp sọ như muốn nứt, Thôi Minh Trí vẫn kiên trì giải thích với cô bạn cùng trường vốn khá thân thiết.
Hành động bị coi là cãi cố này rước lấy những lời trách mắng còn gay gắt hơn.
“Mày không có mới nới cũ, mày là chê nghèo hám giàu! Vy Vy ở quê lên, gánh nợ cả đống nợ vì chữa bệnh cho bố, còn phải nuôi hai thằng em ăn học, mày chê nó vướng cẳng mày, bỏ nó để tìm gái phố, còn không nhìn lại chính mình xem, cũng chỉ là thằng giẻ rách ở quê lên, gái phố có cho vào mắt? Oẹ!”
Lời nói thẳng của bạn cùng trường chọc trúng chỗ phạm của Thôi Minh Trí.
Đúng là hắn vì cái khó về tiền nong mà vi phạm nguyên tắc hai người yêu nhau phải đồng cam cộng khổ, bước chân vào ngả bo bo giữ mình.
Xét theo tiêu chuẩn đời thường, hành động này rất đáng xấu hổ, mất khí khái đàn ông mà cũng không phù hợp đạo nghĩa.
Hắn không phân bua được, không khỏi thẹn quá hoá giận, buột ra tiếng lòng trần trụi:
“Phải, tôi vì lý do này mới đề nghị chia tay, có sao không? Là cậu, vớ phải thằng chồng có hoàn cảnh như thế, cậu gật chắc? Chính vì tôi ở quê lên, nếm trải cảnh khổ vì thiếu tiền rồi nên mới không muốn con cháu đời sau lại đi vào vết xe đổ! Hơn nữa tôi cũng không giúp được Vy Vy lúc cần kíp, nếu còn ở bên nhau, cả hai đều sẽ xong đời! Suy nghĩ này không cần người ngoài mổ xẻ, cậu còn gọi điện tới chửi bới, tôi sẽ gọi công an tố cáo cậu quấy rối, mong cậu tự trọng!”
“Thôi Minh Trí, tao đ*t con bà mày!”
Thôi Minh Trí hốt hoảng bấm nút gác máy, chặn tiếng gào thét làm hắn khiếp vía hãi hùng.
Hơn bất cứ ai, hắn hiểu rõ mình đang làm việc trái lương tâm.
Vẫn nói “lúc khó mới tỏ lòng người”, hắn không qua được cuộc thử thách nhân cách này, cái tiếng cạn tàu ráo máng sẽ còn đeo bám hắn như bóng với hình rất lâu về sau.
Nhưng thân bại danh liệt chẳng là gì so với dằn vặt tình cảm lương tâm.
Rõ ràng hắn rất yêu Diệp Như Vy, cô cũng là người phụ nữ không chê vào đâu được, điểm tối đa là 100 thì cô phải được 99.
Hoàn cảnh gia đình là khuyết điểm duy nhất, nhưng đó đâu phải lỗi của cô.
Người ta không thể lựa chọn xuất thân, hắn đồng cảm như bản thân cũng trải, nhưng lại vin vào nhược điểm này mà gạt bỏ mọi ưu điểm của cô.
Chỉ trách sao chúng mình cùng là con cái nhà nghèo.
Nếu nhà mình có nền tảng vững vàng hơn chút, có thể che chở mưa gió cho chúng mình một chút, mình tuyệt đối sẽ chung lưng đấu cật với cô ấy…
Buổi chiều, Thôi Minh Trí nhận được tin nhắn WeChat Diệp Như Vy gửi.
“Em dọn hết đồ đạc đi rồi, có hầm nồi canh bí đao cho anh, thanh nhiệt hạ hoả, đi làm về nhớ uống cho nóng.”
Hai ngày nay hắn toàn ngủ ở công ty, lấy cớ làm thêm giờ để tránh nỗi sượng sùng vì đối mặt với Diệp Như Vy.
Cô vốn làm cùng công ty với hắn, cũng phá lệ xin nghỉ một hôm, đi xử lý mấy việc liên quan đến công trình.
Chung sống năm năm, nếp sinh hoạt của nhau đã biến thành muôn mối ràng buộc chặt chẽ, phải tốn công sức thời gian mới có thể tẩy hết dấu vết của bản thân ra khỏi không gian chung.
Nhìn đến dòng tin nhắn này, Thôi Minh Trí suýt nữa rớt nước mắt.
Người con gái này đến phút cuối vẫn giữ nguyên sự dịu dàng săn sóc, dùng bao dung thấu hiểu đón nhận sự tàn nhẫn của hắn.
Cô là người phụ nữ mềm mại như nước, trí tuệ mênh mang như biển.
Có lẽ ông trời chỉ đang chia rẽ một đôi đũa lệch.
Kẻ ích kỷ nhỏ mọn như hắn không xứng với điều tốt đẹp này.
Từ lúc mở lời chia tay hắn liền hối hận khôn nguôi.
Còn đang đờ đẫn đau lòng, hắn bỗng nhận được cuộc điện thoại của Lương Nghiệp – thư ký của chủ tịch Vạn Hồng Ba: “Tiểu Thôi, chuyến bay của Ninh tổng 10h sáng mai hạ cánh, cậu nhớ đi đón cô ấy đúng giờ.”
“Vâng, tôi biết rồi.”
(Hết phần 1, xin mời đón đọc phần 2) [1]
Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)
– —–
Chú thích:
1.
Các chương có đánh số và ghi tiêu đề riêng là do tác giả đặt.
Vì mỗi chương tương đối dài nên khi đăng bọn mình chia làm nhiều phần, mỗi phần chỉ đánh số lần lượt P1-2-3…, không có tiêu đề..