Người Ngồi Sau Tôi Là Biến Thái

Chương 62: Bảo Vệ


Bạn đang đọc Người Ngồi Sau Tôi Là Biến Thái – Chương 62: Bảo Vệ

Edit: Smile (Smilinggg02)


“Bạn, bạn gái nhỏ, mau phụ khuyên bảo bạn trai cô đi.”

Chân tài xế dẫm lên chân ga phát run, thấy Tiêu Tiêu tỉnh lại, ông ta không ngừng cầu cứu Tiêu Tiêu.

Vì hiện tại đang lái xe, ông ta không thể đặt mọi sự chú ý lên cổ mình, vì vậy chỉ có thể vừa quan sát đèn đường vừa rũ mắt nhìn con dao sắt lẹm trên cổ mình, nhưng ông ta cũng rất sợ, sợ chỉ vô ý một chút thôi, dao nhỏ không có mắt, trực tiếp cắt qua yết hầu của ông ta.

“Từ Hoàng, buông dao ra.”

Tiêu Tiêu sau khi trải qua khủng hoảng, nhanh chóng bình tĩnh lại.

Kỳ thật, không chỉ tài xế sợ, Tiêu Tiêu cũng sợ, Từ Hoàng cầm trong tay vũ khí với tinh thần không ổn định rất có thể ra tay giết người, không chỉ làm bản thân bị thương mà còn làm người khác bị thương.

“Tiêu Tiêu, anh dẫn em đi du lịch nhé?”


Cậu quay đầu nhìn vẻ mặt căng thẳng của Tiêu Tiêu, hô hấp Tiêu Tiêu có chút hỗn loạn, tròng mắt đảo nhanh một vòng sau đó cô nói: “Được, đi du lịch, nhưng mà cậu thả dao xuống trước đi.”

“Không được, nếu thả dao ra ông ta sẽ không đưa chúng ta đến bến tàu nữa.”

“Tôi đưa tôi đưa, anh đẹp trai, chỉ cần thả dao ra, cậu muốn tôi đưa đi Tây Thiên cũng được.”

Tài xế taxi thật sự sợ hãi, nói năng cũng trở nên lộn xộn.

Tiêu Tiêu đỡ trán, “Từ Hoàng, ông ấy đang lái xe, cậu cầm dao uy hiếp người ta, lỡ như ông ta tinh thần không ổn định gây ra tai nạn thì sao.”

Từ Hoàng như nghĩ tới cái gì đó mà nhìn cô một lúc lâu, “Tiêu Tiêu không phải em muốn khuyên anh buông dao ra rồi phối hợp với tài xế bắt anh đấy chứ?”

Bàn tay nhỏ trên ghế nắm chặt lại, “Sao có thể, ông ấy đang lái xe, còn tôi lại là một nữ sinh, có thể đánh thắng được cậu sao?” Tiêu Tiêu giải thích.

“Nhưng Tiêu Tiêu là một nữ sinh thông minh.”

Toàn bộ lực chú ý của Từ Hoàng đều dồn lên người Tiêu Tiêu, xe taxi đột nhiên xốc nẩy mạnh, ngay sau đó tài xế taxi kêu la thảm thiết như bị chọc tiết gà.

Tiêu Tiêu kinh hãi, Từ Hoàng nhanh chóng rút dao lại, đang muốn kiểm tra xem tài xế có bị thương không, Tiêu Tiêu dùng sức, bất ngờ đẩy ngã Từ Hoàng lên ghế, dao nhỏ trên tay cậu bởi vì nhất thời bất cẩn cũng rớt ở ghế lái phụ.

“Nhanh, ném con dao ra ngoài.”

Tiêu Tiêu đè lên Từ Hoàng, ý muốn tài xế nhặt con dao nhỏ ném ra bên ngoài.

Lúc này tài xế vô cùng khẩn trương, trên cổ ông ta còn bị cắt một đường, tuy rằng chảy không nhiều máu, nhưng cũng nhuộm đỏ một mảng trên cái áo sọc xanh đen của ông ta.

“Không, không được. Tôi, tôi còn phải để ý đường đi.”


Tuy rằng đã đêm đã khuya, nhưng đường đi về phía bến tàu Đông Hà không ít xe cộ, lúc này cúi đầu để nhặt đồ không cẩn thẩn có thể xảy ra tai nạn, đến lúc đó không thể tránh khỏi xe hư mà người cũng chết.

Bất đắc dĩ, Tiêu Tiêu quyết định thả Từ Hoàng ra, tự mình nhoài người qua ghế lái phụ, Từ Hoàng khi được thả tự do thì đâu dễ dàng để cô đạt được mục đích, cậu đưa tay ôm chặt lấy eo cô, không cho cô di chuyển.

Tiêu Tiêu cắn một phát thật mạnh, chân đá vào bụng Từ Hoàng.

Từ Hoàng không đoán được cô sẽ đá vào bụng mình, bản thân bị đá đau mà khẽ run lên, nhưng trước sau cũng không có buông cô ra.

“Từ Hoàng, buông tay ra, buông tôi ra ngay!”

Tiêu Tiêu dùng sức đá, để thoát khỏi sự trói buộc của cậu, dường như dùng hết toàn bộ sức lực.

Sau khi bị ăn vài cái đá , tay Từ Hoàng không khống chế được nới lỏng ra đôi chút, Tiêu Tiêu trong lòng vui mừng.

Đến lúc rồi.

Cô cúi người xuống, lúc này, ánh sáng chói mắt chiếu tới, còn chưa kịp biết xảy ra chuyện gì, nữa người đã bị kéo về lại ghế , ngay sau đó tai cô nghe thấy một tiếng động rất lớn.

“Rầm!”


Đồ vật trong xe bị hất tung lên, cửa kính bay giữa không trung, thời gian giống như ngừng trôi.

Hồi thần lại, mảnh vỡ thủy tinh bay qua dọa Tiêu Tiêu sợ ngây người, Từ Hoàng ôm chặt lấy cô, dùng lưng chắn mảnh vỡ thủy tinh cho cô.

Chiếc xe va chạm tạo ra một tiếng động lớn, xe xoay một vòng giữa không trung rồi rơi xuống đất, trong lúc mơ màng dường như cô đã nghe Từ Hoàng nói cái gì đó mới mình, chỉ là lỗ tai chỉ có những tiếng ù ù, cô không nghe rõ lắm.

Thời gian dường như trôi qua rất lâu, lại giống như chỉ vừa chớp mắt một cái, lúc cô nhận ra, máu đã chảy đầy đất, cơ thể cô cũng rất đau, nhưng trước sau đều được cậu gắt gao bảo vệ trong lòng.

“Từ… Hoàng…”

Cô nhỏ giọng gọi tên câu, ngực cô lúc này chỉ cần một hô hấp nhỏ, cũng khiến cô như chết đi sống lại.

Máu từ trán chảy xuống khóe mắt, trước mắt cô không rõ ràng, tất cả đều là một màu đỏ, kể cả khi hai mắt nhắm chặt, trên mặt Từ Hoàng chảy đầy máu, đầu ngón tay cô sờ nhẹ lên mặt cậu, giống như dùng lông chim lướt nhẹ qua…

[1001 words]
23/05/2021


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.