Người Ngồi Sau Tôi Là Biến Thái

Chương 19: Oán Niệm


Bạn đang đọc Người Ngồi Sau Tôi Là Biến Thái – Chương 19: Oán Niệm

Edit: Vuyy

Sáng sớm, Tiêu Tiêu vừa đi vừa ngáp bước vào lớp học. Hôm nay cô không dám thập thò ở ngoài cửa lớp nữa, không phải xấu hổ khi đối diện với Từ Hoàng mà là cô sợ bị Bạch Cảnh Hoành dây dưa như hôm trước.

Chỉ là khi cô ngồi vào chỗ, nhìn thấy trên bàn để một li trà sữa thì vẫn không nhịn được mà hơi sửng sốt một chút.

Cô theo bản năng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Từ Hoàng đang cúi gằm mặt không dám nhìn thẳng mình.

“Là cậu mua sao?” Tiêu Tiêu nhẹ giọng hỏi cậu.

Từ Hoàng nghe thấy cô nói chuyện với mình, cả người đều cứng đờ, rụt rụt rè rè gật đầu.

Tiêu Tiêu muốn nói với cậu là sau này đừng mua nữa, thậm chí cô còn ngại ngùng khi đối diện với cậu.

Vừa định mở miệng thì Lâm Vân đã đi đến, nhìn thấy trà sữa trên bàn cô thì nghi ngờ: “Sao mới sáng đã mua trà sữa thế?”

Tiêu Tiêu không dám nói trà sữa là của Từ Hoàng mua nên chỉ tìm đại một cái cớ: “Gần đây mình thích uống nên mua thôi.”


Nói đến đây Tiêu Tiêu bỗng hơi sửng sốt, trà sữa này chỉ bán vào buổi chiều, sao Từ Hoàng có thể mua được? Lại còn mua liên tiếp hai ngày.

Biểu cảm của cô tức khắc có chút dị thường.

Lâm Vân thấy vậy thì nhíu mày: “Sao thế?”

“Không, không có gì. Chiều hôm qua mình mua mang về để tủ lạnh, sáng nay mới mang đi. Tiêu Tiêu nhanh chóng tìm lí do.

“Cậu là hamster là? trà sữa mà cũng mua để dự trữ nữa.” Lâm Vân lắc đầu, tầm mắt như có như không nhìn về phía Từ Hoàng.

“Haha, tại gần đây tự dưng muốn uống.”

Nụ cười của Tiêu Tiêu có hơi gượng gạo.

“Đêm qua lại gặp ác mộng à?” Lâm Vân thấy quầng thâm mắt của cô thì lo lắng hỏi.

Tiêu Tiêu nâng mắt, không rõ nguyên do nhìn Lâm Vân.

“Quầng thâm mắt đậm quá kìa.” Lâm Vân trợn mắt: “Mình nói này cục cưng, tuy chúng ta còn trẻ thật đấy nhưng cậu cũng đừng làm bậy nha.”

Tiêu Tiêu vừa nghe được hai từ “làm bậy” là cả người đã không khỏe: “Mình không làm bậy, mình thật sự không làm bậy mà. Ngay cả mơ mình cũng mơ rất trong sáng, mình không có làm gì bậy bạ đâu.”

Phản ứng quá mức kịch liệt của cô khiến Lâm Vân ngây ra một hồi.

Sau đó Lâm Vân mới cẩn thận hỏi lại: “Tiêu Tiêu, cậu vẫn ổn chứ?”

Nhận ra phản ứng của mình có chút thái quá, Tiêu Tiêu chớp chớp mắt bình tĩnh lại: “Không…không có việc gì. Tối hôm qua…đúng là mình gặp ác mộng thật.”

Chính là ác mộng sắc tình đó. Nhưng nếu dựa trên nguyên tắc của cô thì đây cũng là một loại ác mộng. Nên cũng không thể tính là cô nói dối được.


“Vậy sao? Thế nên cậu ít xem phim kinh dị đi. Mình sợ có ngày cậu sẽ bị mấy con quỷ trong mơ hù chết.”

“Ờ…ờ, sau này mình sẽ hạn chế xem phim kinh dị.” Tiêu Tiêu lau lau mồ hôi lạnh trên trán.

Chỉ sợ không phải bị hù chết mà chính là bị làm chết, bị Từ Hoàng ở trong mơ làm chết.

“À đúng rồi, Bạch Cảnh Hoành còn chưa đến à?” Lâm Vân liếc chỗ ngồi của Bạch Cảnh Hoành.

Tiêu Tiêu vừa nghe thấy tên này đã cảm thấy không vui, trả lời qua loa một câu: “Chắc là sắp tới rồi.”

Lâm Vân không nói gì, một lúc sau cô vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa, giống như đang đợi Bạch Cảnh Hoành xuất hiện.

Nhưng chờ đến lúc chuông vào học vang lên mà cậu ta vẫn chưa xuất hiện.

Ánh mắt của Lâm Vân lập tức thay đổi.

“Vào học.”

“Nghiêm.”

“Chúng em chào thầy ạ.”


Chào hỏi kết thúc, chủ nhiệm lớp mới lên tiếng: “Tối hôm qua bạn Bạch Cảnh Hoành của lớp ta trên đường ta học về nhà đã gặp phải xã hội đen. Bây giờ còn đang hôn mê trong bệnh viện, cảnh sát vẫn chưa tìm thấy đám người hành hung em ấy. Nhà trường lo lắng sẽ xảy ra những vụ việc nghiêm trọng như vậy nên đề nghị các em khi tan học hãy gọi cho người nhà tới đón hoặc tạo nhóm đi chung với nhau.”

Chủ nhiệm lớp vừa dứt lời, học sinh trong lớp đều tỏ vẻ sợ hãi, sôi nổi châu đầu ghé tai bàn luận.

Mà Lâm Vân lại im lặng nhìn chằm chằm sách giáo khoa, hai hàng lông mày nhíu chặt lại.

“Bố mẹ đón á, lại còn tạo nhóm đi chung? Phiền chết đi được.”

Người nói lời này là nam sinh ngồi cùng bàn với Từ Hoàng, cậu ta là người làm gì cũng đơn độc một mình nên không thích tụ tập đông người, vừa rồi nghe thông báo của chủ nhiệm lớp xong cậu ta chỉ cảm thấy phiền phức cực kì.

“Này, cậu…”

Cậu ta vốn định thảo luận vài câu với Từ Hoàng, mà khi cậu ta lơ đãng liếc thấy trên notebook của Từ Hoàng tràn ngập từ “chết”, lại nhìn thấy Từ Hoàng cầm bút điên cuồng viết chữ X, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm gì đó khiến cậu ta im bặt.

Xem ra người ngồi cùng bàn với cậu ta không chỉ là quái nhân mà còn là một tên bệnh tâm thần nữa.

[964 words]


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.