Người Ngồi Sau Tôi Là Biến Thái

Chương 14: Hầu Hạ


Bạn đang đọc Người Ngồi Sau Tôi Là Biến Thái – Chương 14: Hầu Hạ

Edit: Sam

Ban đêm, trăng sáng sao thưa, gió đêm hơi lạnh thổi tung tấm rèm cửa sợi đay, một bóng dáng cao gầy ẩn núp dưới ánh trăng.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng dùng dây thép cạy một cái, cậu đã mở được cửa sổ dễ như trở bàn tay, sau đó quang minh chính đại đi vào.

Bước chân nhẹ nhàng chậm chạp đi đến trước giường nhìn thiếu nữ đã ngủ say. Giờ phút này hai tròng mắt của thiếu niên toát ra cảm xúc lập loè khiến người ta phải sợ hãi.

Từng giây từng giây trôi qua, thiếu niên tựa như u hồn bò lên trên giường của cô gái, cánh tay trắng nõn vươn ra đặt ở trên cổ Tiêu Tiêu.

Cậu đột nhiên dùng sức nắm chặt, Tiêu Tiêu đang trong giấc ngủ thì bị cướp mất không khí thì mở to mắt. Ai ngờ lại nhìn thấy Từ Hoàng đang cưỡi trên người của mình, giật mình mới chuẩn bị chất vấn sao cậu lại chạy vào giấc mơ của cô lần nữa thì môi đã bị người kia chặt chẽ ngăn chặn.

“Ưm ưm…”

Cô chỉ phát ra được mấy tiếng hừ hừ kháng cự nho nhỏ. Vươn tay muốn đẩy cậu ra nhưng hình như thiếu niên đã chuẩn bị trước, không biết cậu móc đâu ra được sợi dây thừng, giữ chặt hai tay cô lại rồi trói vào đầu giường.

“Từ…ưm…”

Vất vả lắm miệng mới được rảnh rỗi lại bị người chặn lại, trong lúc nhất thời mất đi tự do thân thể khiến Tiêu Tiêu hoảng hốt không thôi.


Đặc biệt là Từ Hoàng trong giấc mơ đêm nay, quanh thân toả ra một hơi thở nguy hiểm nói không thành lời, càng làm sự sợ hãi của cô đạt tới mức cao nhất.

“Em không ngoan.”

Cậu thô bạo hôn cô một hồi sau đó mới âm trầm nói.

Tiêu Tiêu ngẩn ra, cô còn chưa kịp hoàn hồn sau nụ hôn kịch liệt vừa rồi.

Bộ ngực tròn trịa chợt đau xót, cô vừa cúi đầu thì đã thấy một đôi tay đang cách váy ngủ xoa nắn ngực của mình.

“Đau…đừng xoa…không cần.”

Không giống như giấc mơ ngày hôm trước, trong giấc mơ kia cậu xoa ngực của cô rất dịu dàng, nhưng hôm nay lại giống như phát tiết khiến cô đau đớn, không nhịn được liên tục bảo cậu dừng tay lại.

“Từ…Từ Hoàng…dừng tay lại, dừng lại đi mà…”

Hai tay bị trói chặt khiến cô cau mày, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi.

“Đều tại Tiêu Tiêu không ngoan, dám giấu anh ve vãn đánh yêu với nam sinh khác. Tiêu Tiêu chỉ có thể là của một mình anh, nếu ai dám chạm vào em thì anh nhất định sẽ giết chết kẻ đó.”

Biểu tình của Từ Hoàng trở nên dữ tợn, động tác xoa ngực cũng trở nên thô bạo.

Tiêu Tiêu đau đến chết đi sống lại, cô cảm thấy ngực của mình sắp mất đi tri giác.

Biểu tình đau đớn kịch liệt của cô ánh vào trong mắt cậu. Đầu của cậu giống như bị thứ gì đó đập phải, cậu thất thần chớp mắt vài cái, động tác trên tay cũng chậm rãi ngừng lại.

Cậu đang làm gì thế này? Sao cậu lại có thể làm Tiêu Tiêu đau như vậy chứ? Cô gái đáng yêu xinh đẹp như Tiêu Tiêu thì được nhiều người thích là việc rất bình thường. Mà những người có ý định câu dẫn cô, những tiện nhân không biết lượng sức mình mới đáng chết.

Thẹn thùng? Buồn cười, tên rác rưởi như Bạch Cảnh Hoành sao có thể biết được bộ dáng thẹn thùng của cô như thế nào? Chỉ có cậu, chỉ có một mình cậu mới biết thôi.

Bộ dáng khi tiểu huyệt của Tiêu Tiêu chảy nước, bộ dáng khi dùng tiểu huyệt cọ côn thịt của cậu, dáng vẻ mê li khi hôn môi với cậu… Những thứ đó chỉ có cậu mới thấy qua, tên rác rưởi Bạch Cảnh Hoành lại dám có ý nghĩ muốn chen vào giữa hai người bọn họ mà cũng không thèm nhìn xem mình có giữ gánh nổi hậu quả hay không.


“Tiêu Tiêu, anh xin lỗi. Anh chỉ là nhất thời mất đi lí trí, xin em đừng chán ghét anh mà.”

Sau khi lí trí quay trở lại, Từ Hoàng mới đáng thương xin lỗi Tiêu Tiêu.

Tiêu Tiêu cũng không muốn để ý tới cậu, bây giờ ngực cô vẫn còn rất đau, cô chỉ muốn nhanh chóng cởi dây thừng ra mà thôi.

“Cởi dây thừng cho tôi.” Cô lạnh giọng ra lệnh cho cậu.

Từ Hoàng luống cuống: “Tiêu Tiêu, em tức giận sao?”

“Cởi dây thừng.” Tiêu Tiêu không muốn nói mấy lời vô nghĩa với cậu, cho dù là trong mộng nhưng cô vẫn không thể chấp nhận mình bị đối xử như thế này.

“Tiêu Tiêu tha thứ cho anh được không?” Cậu tiếp tục cầu xin.

Tiêu Tiêu vẫn không dao động, ngữ khí còn tăng thêm vài phần: “Cởi dây.”

Nhưng Từ Hoàng vẫn không có động tĩnh gì, đôi mắt giấu dưới lớp tóc mái không thấy rõ biểu tình, nhưng chỉ cần nhìn môi cậu đang mím chặt là đã biết lúc này cậu rất bất an.

“Tiêu Tiêu đừng giận anh nữa được không? Anh không dám như vậy nữa, về sau em bảo anh làm gì anh sẽ làm nấy, anh sẽ hầu hạ em thật tốt.”

“Hầu hạ?”


“Đúng, hầu hạ.”

“Vậy…”

Lời nói còn chưa nói xong, quần lót của Tiêu Tiêu đã bị người kia nhanh nhẹn cởi đi. Môi âm hộ no đủ đột nhiên lộ ra trong không khí, tiểu huyệt lập tức bị hơi lạnh làm cho run lên.

“Cậu đang làm cái gì thế?” Cô hét to, ý cô là muốn cậu cởi dây thừng cho mình chứ không phải là cởi quần lót của cô ra.

“A.”

Không đợi được câu trả lời của cậu, môi âm hộ của Tiêu Tiêu không được báo trước bị người kia tách ra, một cái lưỡi ướt nóng linh hoạt chui vào.

“Cậu…cậu…đừng mà…mau đi ra ngoài…”

Bựa lưỡi thô ráp liên tục cọ xát với kích thích thịt non bên trong, Tiêu Tiêu thất thần bắt đầu rên rỉ.

[ 1087 words ] ❣︎


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.