Đọc truyện Người Mới Tức Giận – Chương 36
Trên màn hình máy vi tính hiện lên mấy tấm hình hết sức rõ ràng, cô và Hoạt Tích Niên cùng bước vào một gian phòng, đầu tiên là bức ảnh Hoạt Tích Niên đến cửa hàng thời trang nữ, sau đó tới bức ảnh cô mặc chiếc áo sơ mi mà Hoạt Tích Niên chọn mua cùng với anh ta rời khỏi khách sạn. Một loạt bức tranh được liệt kê liên tiếp, đặt cạnh nhau giống như một câu chuyện xưa hoàn chỉnh.
Thái Niểu mơ hồ phát run, không cần người khác nói, chính cô cũng biết lúc mọi người nhìn những bức ảnh này sẽ nghĩ thế nào.
Lúc Lưu Ly bước vào phòng làm việc của cô, tin tức này đã được truyền ra toàn học viện, “Hơn mười một giờ tối qua, admin đăng tin “Người phụ nữ đằng sau của anh ấy*”, do tớ đi làm sớm không có việc gì liền lướt diễn đàn phát hiện ra.”
“Làm thế nào bây giờ? Phát điên mất!” Lúc này dù choThái Niểu có cả trăm cái miệng cũng khó mà giải thích nổi.
Lưu Ly cũng không biết nên làm thế nào cho phải, hai người ngồi đối diện nhau rầu rĩ. Chỉ một lát sau chị Trần và Lưu Chí liền bước vào phòng làm việc, hai người cũng được coi là nhân chứng hôm đó, đều ngồi ở bàn rượu biết rõ cô chỉ lên lầu thay một bộ quần áo khác, chị Trần nhìn máy vi tính một chút, hiển nhiên đã xem qua tin tức trên diễn đàn. “Tiểu Điểu, đó chỉ là lời đồn đại, lại nói chuyện của em với Hoạt Tích Niên, ai cũng biết, xã hội bây giờ là như vậy, người ta cũng không quan tâm đâu.”
“Chị Trần, bọn em căn bản….” Lưu Ly nháy mắt ý bảo cô có giải thích cũng vô ích, không chừng lại càng thêm chuyện. Thái Niểu mím môi, gương mặt hết sức lo lắng phiền não.
“Trưởng khoa Trần, em mang Tiểu Điểu đến khu giảng dạy một lát được không ạ?”
“Đi đi.”
Được cho phép, Lưu Ly kéo cô ra cửa, ai ngờ vừa ra đến cửa liền nhìn thấy thư ký, viện trưởng Hoạt và viện trưởng Hoàng. Viện trưởng Hoàng là người mở miệng trước, “Ai ui, đây không phải là cô giáo Thái sao, cô giáo Thái và Tích Niên – chuyện tốt của hai người cũng sắp tới phải không, đến lúc đó gửi thiệp cưới cho chúng ta đấy nhé.”
Thái Niểu muốn giải thích ngay lập tức, nhưng mới nói một tiếng lãnh đạo, viện trưởng Hoạt liền mở miệng thừa nhận, “Viện trưởng Hoàng cũng đừng cười con bé này, nó hay ngại. Lúc nào Tích Niên tới đây, ông nói với nó ấy, nó mặt dày, lúc ấy ông muốn nói sao cũng được.”
Mấy câu nói, tuy là không có gì nhưng lại vô cùng mờ ám, thư ký cùng viện trưởng Hoàng đều bật cười, Thái Niểu tức giận đến phát run. Ba người rời đi, cô mới cắn răng mắng một câu: “Vô sỉ.”
“Làm người không nên quá tham lam, lão già Hoạt Trình đến tám phần là muốn dựa vào cậu út của cậu leo lên, bài viết trên diễn đàn sao lúc trước không thấy, lại chờ đúng lúc nhập trường, lúc học sinh tới, thời gian thật đúng là vừa khéo.” Lưu Ly không nhịn được cười lạnh, loại thủ đoạn này tuy cũng phải kế sách cao siêu gì, e rằng cũng chỉ có loại người như Hoạt Trình mới dùng loại hạ sách này, dù người khác không biết cũng thấy ghê tởm.
Thái Niểu ngược lại không nghĩ tới chuyện này là do Hoạt Trình ra tay, chỉ đơn giản là ghét cách nói chuyện của ông ta, chuyện của cô và Hoạt Tích Niên là tuyệt đối không bao giờ xảy ra, mặc kê người khác nói mình thế nào, cô đương nhiên sẽ không chấp nhận.
Lúc tan việc, Thái Niểu từ chối để Trương Cảnh Trí tới đón, hôm nay cô đã là chủ đề bàn tán của nhiều người, nếu để Trương Cảnh Trí dính vào, cũng không phải là chuyện hay ho gì. Lưu Ly có hẹn với Bạch Kỳ Trấn, vừa hay có thể đưa cô tới tòa thị chính.
“Tiểu Điểu, đừng suy nghĩ nhiều, bọn họ cũng không thể ép cậu lấy Hoạt Tích Niên, cùng lắm thì cậu thôi việc không làm nữa, cậu có cậu út thì sợ gì?” Lưu Ly cong cong mắt cười.
Thái Niểu làm sao cũng không lạc quan được như cô ấy, lúc nào cũng lo lắng sợ hãi.
Bạch Kỳ Trấn xuống lầu, Thái Niểu đứng tạm biệt bọn họ rồi vào tòa thị chính, làm thủ tục ghi danh rồi lên lầu.
Trương Cảnh Trí không biết là Thái Niểu sẽ tới, thấy cô gõ cửa thì vui vẻ. “Đây được gọi là bất ngờ sao?”
“Không phải, là kiểm tra đột xuất.” Cô cười nói, giả vờ nhìn hai bên một chút. “Tạm được, không xuất hiện cái gì không nên xuất hiện.”
Trương Cảnh Trí bật cười, “Vậy coi như là thông qua rồi sao?”
“Tạm thời thông qua.” Thái Niểu vừa mới nói xong, ở cửa bỗng vang lên tiếng gõ cửa. Cô nghiêng đầu nhìn, là một cô gái trắng noãn, dáng vẻ thanh tú, vô cùng đáng yêu.
Cô gái thấy trong phòng Trương Cảnh Trí có người, khóe miệng chợt cứng lại một cái. “Xin lỗi phó thị trưởng Trương, tôi không biết ngài có khách, tôi sẽ quay lại sau.”
“Không cần, có chuyện gì cứ nói.” Trương Cảnh Trí giận tái mặt, bảo Thái Niểu ngồi vào ghế sa lon, quay lại bàn làm việc nhìn cô gái.
Cô gái do dự một chút mới mở miệng, “Phó thị trưởng Trương, tôi đã làm sai chuyện gì sao? Bí thư Bạch nói muốn điều tôi đến thống chiến bô.” Vừa nói nước mắt liền rơi xuống.
Không biết có phải do chuyện ầm ầm ĩ ngày hôm nay hay không, khiến Thái Niểu nhạy cảm cau mày, nhìn cô gái đứng ở cửa lau nước mắt, nói ghét cũng không phải, nhưng cũng tuyệt đối không có chút đồng cảm nào.
Trương Cảnh Trí có chút nhức đầu, trực tiếp cầm điện thoại nội bộ gọi thư ký đang trực dẫn người đi, ai ngờ lúc thư ký đi vào, cô gái này lại náo loạn lên. “Không đi, tôi không đi, tôi không muốn chuyển sang ban mặt trận thống nhất, tôi muốn ở lại phòng bí thư.”
“Cô mà còn náo loạn nữa, đừng nói là ban mặt trận thống nhất, ngay cả bất kỳ là một ban ngành nào trong thị ủy thị chính cô cũng phải chuyển cô có tin hay không?” Ngữ điệu của Trương Cảnh Trí vẫn như cũ nhưng lại mang theo tính uy hiếp, khiến người ta run rẩy.
“Lâm Thanh, đi ra ngoài trước đi.” Thư ký khuyên nhủ.
Lâm Thanh nín khóc, dù sợ cũng không chịu từ bỏ, hất tay của thư ký ra, “Tôi không có gây chuyện, tại sao anh nói tôi gây chuyện, anh chính là coi thường tôi có đúng không! Cậu tôi là Vương Bân cũng không phải là lỗi của tôi, tôi rất coi trọng công việc này, còn nữa tôi tới đây làm việc cũng một phần vì phó thị trưởng Trương, dù sao tôi cũng không đi.”
Thái Niểu chỉ cảm thấy đầu ong lên như bị cái gì đập vào.
Phản ứng đầu tiên của Trương Cảnh Trí chính là nhìn về phía Thái Niểu, thấy sắc mặt cô không tốt, nhắm chặt mắt lại.
Thái Niểu hít sâu một hơi, hướng về phía Trương Cảnh Trí nói: “Em về trước, đợi lúc nào anh hết bận thì nói tiếp.” Nói xong, xách túi đi ra cửa.
Trong lòng Trương Cảnh Trí hung hăng mắng một câu thô tục, lập tức đuổi theo, chạy đến cửa, liếc Lâm Thanh một cái, giận giữ phân phó cho thư ký, “Ngày mai, đừng để tôi nhìn thấy cô ấy ở phòng làm việc.” Nói xong, căn bản không để ý tới tiếng khóc của Lâm Thanh ở sau lưng, bước nhanh ra ngoài.
“Tiểu Điểu, em nghe anh giải thích.” Ở cửa tòa thị chính Trương Cảnh Trí đuổi kịp Thái Niểu liền cầm lấy tay cô, xung quanh đều là người quen, nên trước tiên anh kéo cô lên xe, “Giữa anh và Lâm Thanh không có chuyện gì.”
“Em đâu có nói hai người có chuyện.” Thái Niểu im lặng.
Cô như vậy, càng khiến Trương Cảnh Trí gấp gáp, “Anh thật sự có thể giải thích, Bạch Kỳ Trấn cũng có thể đứng ra làm chứng cho anh.”
Thái Niểu cười nhạt một cái, giương mắt nhìn anh, “Lời của bí thư Bạch có tin được không?”
“Tiểu Điểu, anh…..”
“Cậu út, em không phải hoài nghi hai người có chuyện gì.” Thái Niểu nhắc lại lần nữa.
Không hoài nghi mà lại tỏ thái độ đó? Lần đầu tiên Trương Cảnh Trí có cảm giác không hiểu nổi cô nhóc này đang nghĩ cái gì, “Tiểu Điểu, vậy rốt cuộc em đang nghĩ cái gì?”
Nghĩ cái gì? Thái Niểu cũng muốn biết rốt cuộc là mình đang nghĩ cái gì. Cô hoàn toàn tin tưởng Trương Cảnh Trí, tin tưởng có chút mù quáng, cũng chỉ bởi vì anh là Trương Cảnh Trí, là cậu út. Nhưng đúng lúc tin tưởng mù quáng, cô lại bắt đầu nghi ngờ sự tin tưởng của mình, giống như Lưu Ly từng nói với cô, cô sẽ không tránh khỏi để ý, để ý xem có phải Trương Cảnh Trí có phụ nữ khác hay không, để ý bên cạnh anh có bao nhiêu cô gái giống như Lâm Thanh yêu thích anh, càng thích thì càng để ý, để ý càng nhiều, thì chỉ cần một chuyện nhỏ cũng có thể tức giận, sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ không chịu được mà bùng nổ.
“Cậu út, ngoài em ra, anh còn có người phụ nữ nào khác không?” Cô rốt cuộc cũng không nhịn được lên tiếng hỏi.
Trương Cảnh Trí liền giật mình, thấy sắc mặt cô nặng nề lập tức nói, “Sau khi gặp em ở Cảnh Giang, em chính là người duy nhất.”
“Vậy còn trước đây?”
“Em đang muốn lôi chuyện quá khứ ra sao?” Trương Cảnh Trí xoa xoa đầu cô.
Thái Niểu nghiêng đầu tránh được, sắc mặt vẫn không tốt như cũ, “Em chỉ muốn biết thôi, sau này chẳng may có cô gái đột nhiên xuất hiện nói rằng anh và cô ấy là một đôi.”
Trương Cảnh Trí không biết tại sao Thái Niểu lại đột nhiên nói ra những chuyện này, anh cầm tay cô, chỉ thiếu mỗi thề thốt nữa thôi, “Sẽ không có, anh cam đoan với em, tuyệt đối sẽ không có.” Anh kiên định khác thường, chỉ là, lần này Thái Niểu cũng không vì sự kiên định của anh mà yên tâm.
Trở lại biệt thự, Trương Cảnh Trí chủ động nói tới Thần Thanh Đằng, đây cũng là lần đầu tiên sau khi hai người ở chung một chỗ nhắc đến Thần Thanh Đằng. Thái Niểu nhớ là lúc cô lên năm hai trung học thì Trương Cảnh Trí và Thần Thanh Đằng đã nhắc tới chuyện kết hôn, nhưng chẳng biết tại sao, lúc cô học đại học năm nhất, lại nghe bà nội nói hai người chia tay, Thần Thanh Đằng còn vội vàng ra nước ngoài, nhìn bà nội thở dài, cô dĩ nhiên không dám hỏi nhiều.
“Năm ấy anh và Thanh Đằng đi công tác, đến một khu nhà gọi là trường học mười gian, ai ngờ gặp phải động đất, huyện đó trường tiểu học ba tầng đều là nền đất cũ, chấn động mặc dù không lớn, nhưng lại khiến cho nền đất ở nhiều chỗ bị sụp, đúng lúc ấy một tảng đá lại đè trúng lên người một học sinh cùng Thanh Đằng, hai người đều quan trọng, nhưng anh lại chỉ có thể cứu một.” Trương Cảnh Trí nói tới đoạn này, thanh âm nặng nề thêm mấy phần, nắm tay Thái Niểu càng thêm chặt lại. Dừng một lát mới nói tiếp: “Anh cứu đứa bé trước…. Chân trái của cô ấy phải cắt đi, anh tới bệnh viện cầu hôn, nhưng cô ấy cự tuyệt.”
“Cô ấy trách anh cứu đứa bé trước?” Lòng Thái Niểu rối rắm. Một bên là bạn gái mình, một bên là đứa trẻ không quen biết, dù có cứu người nào trước, nội tâm của Trương Cảnh Trí cũng không vui vẻ gì.
Trương Cảnh Trí gật đầu một cái, “Có lẽ là vậy, chỉ là cô ấy cũng chưa từng nói lời oán trách anh, sau khi xuất viện cô ấy liền muốn ra nước ngoài, cũng nói không muốn gặp anh, anh thà để cô ấy oán trách anh còn hơn.” Nhìn Thái Niểu, anh hỏi: “Nếu người đó là em, liệu em có trách anh không?”
“Đương nhiên.” Thái Niểu nhếch khóe miệng, “Nhưng nếu anh không cứu đứa bé kia trước, em sẽ oán trách anh hơn.”
Hy sinh người yêu còn có thể nói là vô tư, nhưng hy sinh nhân tính chính là vô tình.
Nếu đổi lại là cô, mất đi một cái chân cô thật sự sẽ oán trách Trương Cảnh Trí, nhưng một cái chân phải đổi bằng sinh mạng của một đứa bé, cô tuyệt đối không làm được cũng không quên được. Một lần như thế thì cả đời sẽ áy náy không yên, cô ngược lại tình nguyện dùng một cái chân để đổi lấy một đời thanh thản bình an.