Người Lớn Và Trẻ Nhỏ - Freenbecky

Chương 89: 68


Đọc truyện Người Lớn Và Trẻ Nhỏ – Freenbecky – Chương 89: 68


Lời tác giả: Cảm ơn những đóng góp của các bạn ở mục ý kiến vừa rồi, mình đã đọc hết và tiếp thu tất cả, thú thiệt là đọc xong giờ vẫn đang rối cái hết biết viết gì luôn, nhưng mục tiêu mình đặt ra là mong muốn các bạn không bị quá nặng nề hay bị nhàm chán khi đọc fic, vì vậy mình sẽ chọn cách đan xen vui buồn với nhau để các bạn có được chút cảm giác ngọt ngào và nhoi nhói. Mong sẽ không làm các bạn thất vọng, mà mọi người cũng đừng kỳ vọng vào mình quá, cứ thong dong thưởng thức thôi ha ^^
3

Chap 68

“Không được!” – Becky kiên quyết phản đối việc Freen đòi đi tắm vào lúc còn đang bệnh như thế này.

Freen hơi chun mũi cố nghĩ ra lý do thuyết phục bạn gái lần nữa: “Chị truyền dịch sáng giờ đã đỡ nhiều rồi, mai còn có thể đi làm bình thường được. Người chị cả ngày nay không tắm sẽ không chịu được đâu… đêm qua cũng vận động nhiều nữa…” – Càng về sau giọng cô càng nhỏ đi.

Becky bật cười trước sự đáng yêu của Freen, nhưng cuối cùng vẫn quyết liệt không cho phép Freen tắm, bé thử đưa ra đề nghị khác: “Dù vậy thân nhiệt chị vẫn còn nóng lắm, nếu chị thấy không thoải mái em sẽ lau người giúp chị.”

“Không cần, chị có thể tự làm được.” – Lần này đến lượt Freen phản bác đề nghị của Becky.

Ném cho chị ánh nhìn mỉa mai, bé nói tiếp: “Người mà đi xuống cầu thang còn không nổi sao em có thể tin tưởng chị có thể tắm một mình được?”

Cô xụ mặt xuống bất mãn nhưng không cãi lại được, vì bé nói hoàn toàn đúng.

Becky vuốt tóc Freen dỗ: “Chị yêu ngoan! Người chị vẫn rất thơm, em thích mùi cơ thể của chị, chị không tắm một ngày cũng không sao đâu.”

“Nhưng chị vẫn muốn tắm một chút…”

Becky đưa tay lên trán Freen kiểm tra thân nhiệt lần nữa, vẻ mặt vài phần ngạc nhiên: “Rõ ràng đỡ sốt hơn lúc sáng rồi mà sao chị còn bướng thế?”

“Becky, dạo này em hỗn với chị hơi thường xuyên rồi đó.” – Cô gạt tay bé khỏi trán mình không vui nhắc nhở.


Bé hất nhẹ cằm lên thách thức, kèm theo cái nựng vào má chị: “Vì chị ngày càng giống trẻ nhỏ hơn em nên em mới cư xử như vậy với chị.”

“Em…”

“Nếu em cho chị tự tắm, tắm xong chị phải ăn cháo rồi uống thuốc. Chị cũng không thể chỉ dựa vào truyền dịch mãi được.” – Becky ra điều kiện.

Cảm thấy điều kiện của bé không đến nổi nào, Freen gật đầu: “Chị đồng ý!”

“Còn nữa, em phải bên cạnh giám sát chị tắm.” – Lúc này vẻ mặt Becky mang theo ba phần nghiêm túc, bảy phần muốn trục lợi làm cho ai đó lại đỏ mặt vì ngượng.

“Chị không đến mức em phải làm thế đâu.”

“Chị không chịu thì em không cho chị tắm, nhỡ đang tắm chị chóng mặt hay té ngã thì sao?” – Becky hợp tình hợp lý phân tích, bé ghé sát đến gần mặt chị nói thêm: “Em chỉ nhìn chứ em không có động vào người chị đâu, lần này em tha cho chị dưỡng sức đó, tắm lâu lúc đang bệnh không tốt chút nào nên em sẽ không vì ham muốn của mình làm chị phải chịu khổ.”

“…” – Đắn đo một hồi Freen cuối cùng đã đồng ý để cho Becky đi cùng mình vào phòng tắm, nói gì bọn họ những chuyện không nên làm đều đã làm qua với nhau, cô ngại cũng vô ích thôi.

“Được!”

.

.

.

Cởi bỏ chiếc váy mặc trên người, Freen bước vào bồn tắm đã được Becky pha sẵn nước ấm và xà phồng cho mình, bé ngồi rất ngoan, im lặng quan sát chị từng chút.

Cô trước ánh mắt quan tâm của bé đối với mình cũng an tâm phần nào tập trung tắm thật nhanh, lâu lâu nhìn lên chạm vào ánh mắt si tình của Becky, cả hai không hẹn bất giác mỉm cười.

“Chị cười gì vậy?”

“Chị không biết, chỉ vô thức mỉm cười thôi.” – Freen thành thật trả lời, cô tò mò hỏi lại: “Còn em, cười vì điều gì?”

“Nhìn chị bây giờ và nhớ đến lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, em cảm thấy như chúng ta đã đi qua rất nhiều thứ tuyệt vời, em hạnh phúc lắm!”

“Chị cũng vậy!”

“Chị tắm xong chưa?”

“Xong rồi, em lấy giúp chị khăn tắm với!”

Becky đem khăn tắm đến, bé dịu dàng lau luôn người cho chị, sau đó lấy áo choàng tắm mặc vào: “Được rồi, em đưa chị ra giường ngồi, chị chờ em đem cháo và thuốc lên.”

“Chị có thể đi lại bình thường rồi, chị sẽ xuống lầu cùng em, em cũng mua đồ ăn cho mình đi, đừng mãi lo cho chị.”

“Được ạ!”


Ngồi trên sô pha chờ bé tắm, đúng lúc này Nam đến nhà đem theo thuốc và đồ ăn cho hai đứa nhỏ của mình, vào đến nhà nhìn Freen chán nản nằm lướt điện thoại, Nam đi đến hỏi thăm: “Sao rồi bé yêu của chị, đã bớt bệnh chưa?”

Freen nhăn mặt vì giọng điệu kỳ hoặc của Nam dành cho mình: “Nay chị sao thế? Chị có thể nói chuyện bình thường được không?”

Nam nhún vai: “Chị hay gọi Becky là bé, giờ hai đứa là một đôi chính thích rồi nên chị cũng thích gọi em là bé luôn.” – Đặt đống đồ lên bàn, cô đẩy hông Freen nằm sát vào, bản thân ngồi bên cạnh chỗ trống trên ghế, thích thú nựng lên mặt đứa em: “Với lại mấy lần em bị bệnh đều dễ thương lắm, cứ đòi ôm chị và Sam suốt, nay hết cần tụi chị rồi phải không?”

Freen gỡ tay Nam xuống, cắn môi xấu hổ: “Chị đừng nhắc mấy chuyện cũ nữa, đặc biệt là lúc của bé.”

“Có chuyện gì chị không muốn cho em biết thế?” – Vừa đúng lúc Becky tắm xong bước đến, bé mỉm cười chào Nam, sau đó nhanh chóng kéo Nam ngồi vào ghế sô pha đối diện để bé ngồi chung với bạn gái: “Chị ngồi chỗ này thoải mái hơn.”

Nam bĩu môi: “Tui vừa đem đồ ăn cho hai người đó.”

Freen ngồi dậy mỉm cười nhìn Becky: “Em tắm xong rồi à, chúng ta ăn thôi.”

“Dạ được! Để em lấy đồ ăn ra, chị đợi em một chút.”

“Alo, hai đứa có thấy chị không?” – Nam giơ tay thu hút sự chú ý, nhưng nó chẳng có tác dụng gì khi trong mắt tụi nhỏ giờ chẳng còn hình ảnh ai khác ngoài nhau, cô bất mãn đứng dậy bỏ đi.

Becky bật cười chạy tới nắm tay ngăn Nam lại: “Tụi em đùa đó chị, chị đừng giận mà!”

Nam khoanh hai tay trước ngực ngoảnh mặt đi làm giá: “Đùa gì kỳ vậy, biết mấy người độc thân như chị dễ bị tổn thương lắm hay không?”

Freen phụt cười, nhưng ngay sau đó liền trưng vẻ mặt nghiêm túc trở lại: “Bình thường chị cũng hay khịa tụi em lắm mà.”

Nam lườm Freen một phát, sau đó quay sang Becky: “Em đó, về sau ở cùng nhau lâu dài với Freen sẽ biết thêm nhiều điều về bạn gái yêu dấu của mình, đứa em này của chị còn nhiều tật xấu em chưa biết lắm.”

“Thật hả chị?” – Becky chăm chú lắng nghe.

“Phải đó, mà giờ chị hông có nói đâu.” – Nam cười khẩy hất mặt lên vẫy tay chào hai đứa trẻ: “Nhiệm vụ của chị xong rồi, không làm phiền thế giới của hai đứa nữa. Chị đi đây!”

“Tụi em chào chị! Chị về cẩn thận nha!”

Becky mỉm cười chào Nam ra về, sau đó bé đi đến lấy đồ ăn ra cho cả hai, chu đáo đặt cả muỗng vào tay Freen: “Của chị này!”


“Bé trưởng thành thật rồi! Còn chăm sóc cho chị nữa!”

“Được chị chăm sóc nhiều nên em cũng học được không ít, để chờ mấy lúc như vậy mới dùng đến.” – Bé vui vẻ đáp, trong đầu vẫn chưa quên được lời nói ban nãy của chị Nam, bé tò mò hỏi: “Mà chị còn tật xấu nào nữa thế?”

Freen nheo mắt nhìn lên ánh mắt trông đợi của Becky, cô nở nụ cười đáp: “Chị của em không có tật xấu nào hết, cho dù có cũng không nói cho em biết đâu.”

“Xì! Em thì phát hiện thêm một tật xấu của chị rồi.”

“Tật xấu gì?” – Freen nhướng mày hỏi.

“Tự cao đó!”

“Chị sẽ xem nó như một lời khen.”

Becky nhún vai gật gù, ý cười trên môi không dứt, bé quay trở lại với phần ăn của mình, lâu lâu nhìn lên chị rồi tự mỉm cười tiếp.

Yêu nhau đơn giản chỉ cần thế này thôi.

.

.

.

TBC.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.