Người Lớn Và Trẻ Nhỏ - Freenbecky

Chương 86: 66


Đọc truyện Người Lớn Và Trẻ Nhỏ – Freenbecky – Chương 86: 66


Chap 66

Chăm chú nhìn Sam truyền dịch cho Freen, Becky bên cạnh dùng bàn tay còn lại rảnh rỗi của mình xoa xoa đầu chị, thì thầm hỏi: “Chị có đau không?”

Freen khẽ gật đầu, mặt rúc sâu hơn vào cánh tay bé: “Có!”

Nhìn Freen hiện tại như đứa trẻ nhỏ yếu ớt cần được sự quan tâm chăm sóc của người lớn, Sam mỉm cười lấy điện thoại ra chụp lại vài tấm, không quên để Becky xuất hiện bên trong khung hình, cô vui vẻ buộc miệng thốt: “Lần này khung hình có cả người yêu nữa, trông ấm áp hơn hẳn những lần trước.”

Becky nheo mắt nhìn qua Sam, bé gặn lại: “Lần này? Những lần trước chị cũng có chụp hình lúc chị Freen bị bệnh luôn sao?”

Sam gật đầu đưa tay lên khoe điện thoại: “Phải đó, trên dưới cũng chục lần chứ chẳng ít, ai bảo bình thường cậu ấy vẻ mặt lúc nào cũng lạnh lùng khó gần, khác với vẻ đáng yêu khi bị bệnh quá nên mấy lúc Freen bị bệnh chị đều muốn chụp lại, có dịp sẽ lấy ra trêu.”

“Cho em xem với!” – Bé thích thú xin xỏ.

“Tất nhiên là được rồi, mà em còn giận chị không vậy?” – Sam e ngại hỏi bé, sau vụ ở bệnh viện mỗi khi chạm mặt Becky cô đều có chút khó xử không được tự nhiên như trước đây.

Becky mỉm cười nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Sam, bé thành thật đáp: “Lúc đầu em có giận chị nhiều lắm, nhưng nhìn chị và chị Mon có thể hòa thuận trở lại với nhau, thêm những việc chị đã giúp đỡ cho mối quan hệ của tụi em thời gian qua, em hết giận lâu rồi.”

“Thật sao? Em làm chị cứ áy náy suốt.” – Sam thở phào an tâm.


“Hơn nữa chị cũng là Idol mà em yêu thích, em không nỡ giận chị đâu.” – Lần này bé có chút nịnh nọt tâng bốc, Sam cũng vừa giúp Freen truyền dịch, bé khen thêm vài lời không hề quá đáng.

Nằm bên dưới, Freen tuy nhắm mắt nhưng tai vẫn nghe được hết những gì họ đang nói với nhau: “Ồn ào quá!”

Sam buồn cười đánh vào mông Freen một cái, cô còn nhìn không ra nhóc này đang ghen sao?

“Không cho chị đánh Freen của em!” – Becky liền chau mày không hài lòng.

“Rồi rồi, tui biết rồi, không làm phiền thế giới hai người nữa được chưa. Nào về chị sẽ gửi hình cho bé sau.”

Sam đi được vài bước gần tới cửa phòng chợt quay đầu lại nói thêm một câu: “May mà hôm nay cậu bị bệnh đó Freen, vết đỏ trên cổ cậu nhìn chói mắt lắm đó.”

Becky phì cười nhìn Freen kéo tay bé che khuất phần nào khuôn mặt chị, đã bệnh mà lại đáng yêu như vậy, làm bé có chút không kiềm lòng được muốn hôn chị quá đi.

Đợi cho Sam hoàn toàn rời khỏi, bé cúi thấp đầu xuống thỏ thẻ bên tai chị: “Chị Sam đi rồi, chị không cần phải ngại đâu.”

Freen mệt mỏi mở mắt ra, cố nhìn lên khuôn mặt Becky: “Chị đỡ rồi, em kiếm gì đó ăn đi, đừng bỏ bữa.”

Becky bĩu môi châm chọc: “Xem ai đang nói kìa, chị còn chẳng chịu ăn cháo nữa…” – Bé lắc lắc cánh tay vẫn đang được chị ôm cứng ngắt: “Với thế này làm sao em đi đâu được?”

Freen dần nới lỏng vòng tay của mình ra, lúc sáng hay tin Sam sẽ đến đây cô cũng đã tạm buông tay Becky để bé vệ sinh và thay bộ quần áo “đàng hoàng” hơn, sau đó lại tiếp tục ôm tay bé một khắc cũng không rời.

Bé nở nụ cười tươi vuốt vuốt lên má chị, mè nheo ra điều kiện: “Cho em hôn chị một cái rồi em sẽ đi ăn!”

Freen phản đối: “Không được, chị đang bệnh sẽ lây cho em.”

“Ai quan tâm chứ. Mà em nghe nói bị bệnh lây được cho người khác sẽ mau hết bệnh lắm đó.”

Freen nhíu mày không tin: “Ở đâu ra điều phản khoa học như vậy? Em là du học sinh mà tin mấy chuyện đó sao?”

Bé gật gù trêu chị tiếp: “Nhưng ít ra em không có sợ ma.”

“…”

Freen cứng họng im bặt, khuôn mặt ửng đỏ vì bệnh nay càng đỏ thêm vì bị bé con chọc tức, ngay sau đó là nụ hôn lên má cô từ bé.


“Không trêu chị nữa, em ứng trước nhiêu đây thôi, nào chị khỏe hơn em lấy lãi sau. Chăm chị tốn nhiều công sức và tâm tư lắm, em không chăm không công đâu.”

Freen nhìn theo bóng lưng bé đến khi khuất khỏi cửa phòng, tay với lấy gối nằm bên cạnh của bé ôm đỡ trong lúc chờ đợi người yêu quay trở lại, môi thều thào: “Đi sớm về sớm, chị đợi em…”
1

.

.

.

Không để chị đợi lâu, Becky lấy mì gói có sẵn trong nhà nấu ăn cho nhanh, bình thường bé rất hảo ăn mì gói vì vừa ngon vừa tiện, nhưng từ lúc ở chung nhà với Freen, một tuần chị chỉ cho bé được ăn hai cử mì gói.

“Đêm qua hoạt động nhiều công nhận sáng giờ cũng đói thật, chị tâm lý ghê!” – Becky khẽ cười khi nhớ lại dáng vẻ ma mị của Freen tối qua, dù chẳng uống giọt rượu nào mà cảm giác lâng lâng đó cứ hiện lên trong đầu.

“Chị mau khỏe lại nhé!”

.

.

.

Mơ màng chìm vào giấc ngủ, Freen hé hé mắt ra khi nghe được tiếng mở cửa, những tưởng bé nhà cô đã quay trở lại, không ngờ rằng người xuất hiện còn có thêm một người khác.

SuSan bước đến cùng Becky, lên tiếng chào: “Tôi nghe nói chị bị bệnh, sẵn đem tài liệu đến cho Becky nên vào thăm chị luôn.”


Freen khẽ nhíu mày nhìn sang Becky xác nhận, bé mỉm cười với cô nói thêm: “Em đã bảo chị đỡ rồi không cần lên thăm đâu mà chị SuSan cứ muốn lên chào hỏi chị một tiếng.”

“Cảm ơn cô, SuSan!” – Freen lịch sự đáp.

SuSan nhìn Freen đang còn mệt nên tinh ý rời khỏi: “Vậy chị nghỉ ngơi tiếp đi, tôi không phiền nữa.” – Cô quay sang Becky nói: “Chúng ta xuống bàn tiếp dự án đi, có những chuyện không thể nói rõ qua điện thoại.”

“…” – Hàng chân mày lần nữa đâm sầm vào nhau khó coi, Freen nghe không lầm thì SuSan đến đây không đơn giản chỉ đưa tài liệu và chào hỏi cô, cô ấy còn muốn làm việc cùng Becky tại đây luôn sao? Ngay trong lúc cô đang bệnh…

Becky cười vô tư đáp, ánh mắt kín đáo nhìn lại Freen, bé không phải quá ngốc để không biết rằng ai đó đang không vui vì SuSan ở đây lâu hơn cùng với bé. Nhưng biết phải làm sao? Tình thế này Becky cũng không thể từ chối được, hợp lý quá mà.

Căn phòng lặng thinh còn mỗi Freen nằm trên giường, cô bồn chồn không thể thanh tĩnh nghỉ ngơi được khi cứ tưởng tượng đến cảnh Becky và SuSan vui vẻ làm việc cùng nhau dưới lầu.

Tay gỡ dây truyền dịch ra, Freen gượng chống tay ngồi dậy, dùng chút sức lực ít ỏi bước ra ngoài.

.

.

.

TBC.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.