Bạn đang đọc Người Lớn Và Trẻ Nhỏ – Freenbecky – Chương 74: 57
Chap 57
Trở mình tỉnh giấc, Becky đưa tay dụi dụi mắt mình để tỉnh táo hơn, nhìn ánh mặt trời có chút gắt gao chiếu vào phòng ngủ báo hiệu trời cũng không còn sớm, bé vẫn còn muốn nướng thêm một chút, dù vậy ngày cuối tuần của chuyến dã ngoại giữa bé và chị, Becky không muốn phí phạm chỉ nằm trên giường ngủ như vậy.
Cảm nhận sức nặng trên ngực vẫn không hề thuyên giảm, Becky nhìn xuống khuôn mặt bình yên đang chìm trong giấc ngủ chưa có dấu hiệu sẽ thức dậy của Freen, cảm thấy thích thú không nỡ đánh thức, bình thường chị là người luôn dậy trước bé, nhìn được khoảnh khắc ngủ nướng của Freen thật sự rất hiếm gặp, bé muốn nhìn lâu thêm xíu.
Đưa ngón tay vẽ một đường lên ngũ xinh đẹp của Freen, Becky cong nhẹ khóe môi đắm chìm trong nét đẹp truyền thống mà mình yêu thích đến phát nghiện, chị bình thường đã đẹp sẵn rồi, lúc ngủ lại càng xinh hơn, nhìn có điểm đáng yêu hơn lúc thức nhiều. Nhắc đến đáng yêu Becky chợt nhớ mang máng đêm qua hình như Freen có gọi bé thức giấc vì sợ hãi điều gì thì phải…
1
“A…” – Becky khẽ cười nhớ ra vẻ mặt sợ sệt của Freen đêm qua, lẽ nào chị sợ đến không ngủ được, sáng mới mệt mỏi thiếp đi tới giờ vẫn chưa dậy: “Chị Sam nói không sai, Freen nhà mình nhát gan quá, nhưng cũng rất đáng yêu.”
“Becky! Cháu dậy chưa vậy?” – Giọng người phụ nữ vọng từ dưới lầu vang lên làm Becky thoáng giật mình, bé hớt hãi nhìn xuống, nhận ra bản thân vẫn chưa hề mặc lại quần áo, còn có Freen đang ngủ say ôm bé không rời, nhìn sao cũng không thể giải thích được lời nào tốt đẹp.
“Chị Freen mau dậy đi!” – Becky khẽ gọi, tay lay mạnh đánh thức Freen dậy, nhìn chị lờ mờ thức giấc, bé nói nhanh: “Cô họ của em đang lên đây, chị giả vờ lánh mặt đi nhé!”
“Sao cơ?” – Freen kinh ngạc không kém, trong lúc cô còn ngây ngốc và sốc với thông tin vừa nghe được, bé đã kéo vội chăn bông phủ lên cao, tay đồng thời ấn đầu cô thấp xuống tạo hiện trường như thể chỉ có mỗi mình bé trong phòng.
Đúng lúc này cánh cửa phòng ngủ bật mở, người phụ nữ trung niên bước vào nhìn Becky với vẻ ngỡ ngàng vì cảnh tượng trước mặt, quần áo của bé nằm vương vãi trên sàn nhà, đối với bà đây là chuyện rất sốc.
“Cô Kamala… cháu chào cô!” – Becky gượng cười chào cô họ, ngôi biệt thự này tuy danh nghĩa là của gia đình cô nhưng người trực tiếp trông nom chính là người cô họ này.
Bà Kamala nhăn mặt quở trách: “Cháu đi du học về rồi nhiễm thói phóng túng ở nước ngoài luôn sao?”
Becky nở nụ cười khác qua loa đáp: “Dạ, đêm qua hơi nực, cháu cũng quen ngủ không mặc quần áo rồi…”
Bên trong chăn, Freen vừa bất an vừa ngượng chín cả mặt, Becky đúng là đang không mặc quần áo, và cô hiện tại lại nấp ngay bên cạnh cơ thể nóng bỏng ấy, cái tình cảnh này thật quá sức tưởng tượng với cô, Freen chỉ biết trân mình nằm yên chịu trận, không dám nhúc nhích.
Lúc này bà mới nhớ ra đứa cháu gái đến đây không chỉ một mình: “Bạn của cháu đâu rồi?”
Becky chột dạ, tay đang nắm chặt cánh tay của Freen bên trong chăn giữ bình tĩnh, mà người bên trong chăn chắc gì đã bình tĩnh được: “Con cũng không biết nữa, con còn đang ngủ thì cô vào tới, chắc bạn con đã dậy và đi đâu đó xung quanh đây rồi.”
1
Bà Kamala thở dài xoay lưng đi, miệng vẫn còn càm ràm về đứa cháu gái của mình: “Cháu mau ăn mặc đàng hoàng vào đi, chẳng ra thể thống gì hết!”
“Dạ! Cháu biết rồi!” – Becky nói với theo, nhìn cánh cửa đã đóng lại bé mới thở phào nhẹ nhõm, tay vỗ nhẹ lên cánh tay người bên dưới lớp chăn ra hiệu: “Cô em đi rồi!”
Vừa kéo chăn xuống, Freen vội vàng bật dậy bước xuống giường, đầu cô chợt quay cuồng chóng mặt, Freen theo đó ngã khụy dưới đất trong sự ngỡ ngàng và lo lắng của Becky: “Chị sao vậy? Chị không khỏe ở đâu sao?”
Freen xua tay lắc nhẹ đầu, tay còn lại xoa xoa lên thái dương của mình, cô vẫn đang rất xấu hổ với những việc vừa trải qua: “Đêm qua chị bị mất ngủ, thêm ngồi dậy nhanh quá nên hơi choáng…”
Becky mím môi nén cười, bình thường người yêu bé rất sĩ diện và phép tắc, mà chuyện vừa rồi lại đi ngược hoàn toàn với khuôn phép trước giờ của chị, bé có thể tưởng tượng ra được Freen vẫn chưa chấp nhận được hiện thực phũ phàng này.
Chỉ tay xuống đống quần áo dưới sàn, Becky lên tiếng nhờ Freen nhặt giúp: “Chị lấy quần áo dùm em với!”
Freen rướn người tới nhặt đồ lên cho Becky, bản thân cũng dần điều chỉnh lại cảm xúc của mình ngồi lên giường nhìn bé: “Của em này! Em mặc xong quần áo xuống lầu trước đi, lát nữa chị sẽ xuống sau.”
Becky bĩu môi lắc đầu: “Chị mặc cho em đi! Đêm qua chị là người cởi nó ra mà.”
Freen vừa mới bình tâm một chút đã bị lời nói của bé làm cho phát ngượng, nhưng điều bé nói không sai, đêm qua cùng nhau trải qua chuyện ấy, cô cũng nên có trách nhiệm hơn với đứa trẻ của mình.
“Được!”
Sau khi giúp Bekcy mặc quần áo chỉnh tề trở lại, Freen dịu dàng vén lọn tóc mái trước trán bé cho ngay nếp, mỉm cười đáp: “Xong rồi!”
“Vậy chúng ta cùng xuống lầu thôi chị, cô em nhìn thế chứ tính tình rất tốt, không khó dễ gì chị đâu. Không khéo cô còn thích chị hơn em nữa đấy.”
“Hả?”
“Cô em thích kiểu phụ nữ truyền thống ngoan hiền giống chị vậy đó, chị đi cùng với em cô sẽ an tâm và ít càm ràm em hơn.” – Becky nũng nịu khoác tay Freen tựa vào vai cô, trưng đôi mắt cún con lên dụ dỗ.
“Thôi được rồi! Chị cùng xuống với em!”
.
.
.
Freen hơi giật mình nhìn con mèo nhỏ đang quấn lấy chân mình khi cô vừa bước vào phòng khách, đôi mắt của nó có chút quen quen…
Bà Kamala lên tiếng: “Tên của nó là ChamCham, bình thường nó sẽ ở đây cùng ta, nhưng vì đêm qua nhà có khách nên ta đã đem nó theo về nhà riêng của mình. Không ngờ đêm qua nó lại mò về đây lại.”
Freen chớp nhẹ mắt như vỡ lẽ mọi chuyện, hóa ra đêm qua đốm sáng bên cửa sổ cùng những âm thanh lạ bên ngoài đều do con ChamCham này gây ra sao? Báo hại cô một đêm mất ngủ vì sợ.
Becky bên cạnh không nhịn được phì cười nhìn cô người yêu của mình đang hóa đá chăm chăm vào thú cưng của Bà Kamala, bé thúc nhẹ khủy tay nhắc nhở Freen chào hỏi cô họ.
“Cháu chào cô!”
.
.
.
TBC.