Bạn đang đọc Người Lớn Và Trẻ Nhỏ – Freenbecky – Chương 32: 25
5
Chap 25
Nằm trên chiếc giường king size, Becky lúc này đang nằm gối đầu trên ngực Freen, hạnh phúc vân vê những lọn tóc xõa trên ngực cô chơi đùa.
“Em không ngủ đi!”
“Em chưa muốn ngủ, em đang rất vui, sợ rằng khi ngủ dậy chị lại xem như không có chuyện gì tiếp tục lạnh nhạt với em nữa.” – Bé con ngẩng đầu nhìn lên cô thốt, cảm giác lâng lâng vừa vui mừng lại không kém phần bất an, trước nay bé chưa bao giờ phải rơi vào cảnh lo được lo mất như hiện tại, Becky biết rằng bản thân đã dần lún sâu vào mối quan hệ tình cảm này, dù rằng mới có vài ngày ngắn ngủi.
“Nhìn tôi…” – Freen khựng lại khi bị bé chật lưỡi nhắc nhở: “Nhìn chị giống kiểu người phủi bỏ trách nhiệm lắm sao?”
“Trách nhiệm?” – Becky ngẫm một lúc mới đáp trả: “Chị chịu trách nhiệm vì điều gì? Vì nụ hôn vừa rồi sao?”
“…” – Freen mím môi không biết nên nói gì tiếp theo, trước nay cô chưa bao giờ hành động bốc đồng thiếu suy nghĩ, chuyện bạo dạn hôn Becky là việc điên rồ nhất cô từng làm từ trước cho tới giờ, nhưng Freen biết bản thân không hề hối hận, vì đó là việc cũng khiến cô cảm thấy hạnh phúc và được sống là chính mình, không phải để ý đến những thứ xung quanh.
Becky nghiêm túc nhìn vào mắt Freen hỏi, bé con bình thường thích đùa và nghịch ngợm nhưng không có nghĩa bé không nghiêm túc trong chuyện tình cảm: “Vậy mối quan hệ hiện tại của chúng ta là gì?”
Freen thở nhẹ ra, bàn tay chầm chậm đưa lên vuốt ve mái đầu nâu vàng, giọng nói âm trầm khẽ cất trong màn đêm vắng lặng: “Em rất đẹp!”
1
“Sao ạ?” – Becky nheo mắt chưa hiểu câu trả lời của Freen.
“Lần đầu khi gặp em chị cũng đã bị nét đẹp này thu hút, chị đã cố lờ đi nó tự nhủ với lòng trái tim này rung động vì sắc đẹp trong nhất thời. Nhưng từ lúc nào không hay biết, bên cạnh em mỗi ngày, bị em trêu đùa lại không còn làm chị thấy khó chịu hay chán ghét.”
“…”
“Trước nay chị chưa từng yêu ai nên không biết thích một người cảm giác sẽ như thế nào. Chị vô cùng bối rối và có chút sợ hãi khi nghĩ đến việc sẽ thích một cô gái, còn là con gái của chủ tịch.” – Freen lần đầu thành thật nói ra tiếng lòng mình với Becky, nhận thấy nụ cười khích lệ của đối phương, cô mới nhẹ lòng hơn nở nụ cười tiếp tục thốt: “Vì mọi thứ diễn ra quá nhanh, chị vẫn chưa thật sự biết chính xác bản thân mình là yêu em hay vẫn dừng lại ở mức rung động. Chúng ta nên cho nhau thêm thời gian để tìm hiểu, không nên vội vàng đặt tên cho mối quan hệ.”
1
Bé gật gù đồng tình: “Chị nói gì cũng đúng, em nghe lời chị.”
“Ngoan! Vậy ngủ thôi em! Mai còn nhiều việc phải làm.”
Becky lần nữa ngoi đầu lên hỏi: “Trong thời gian xác định mối quan hệ của chúng ta, em vẫn có thể hôn chị phải không?”
“…” – Freen cứng họng, trước đó mỗi khi hôn cô có bao giờ đứa trẻ này xin phép đâu, giờ hỏi ra lại thấy ngượng thêm.
“Em cũng là con gái, em cũng biết ngại chứ bộ. Trong mối quan hệ, em cũng thích được chị chủ động giống như vừa nãy…”
“E hèm! Bình thường chị không như thế đâu.”
Becky lắc đầu, ra vẻ đạo lý đáp: “Chị phải nên như thế nhiều hơn. Em chỉ là trẻ nhỏ cần học hỏi nhiều điều, chị lớn hơn em cần phải làm gương để em noi theo.”
“Becky… tốt nhất chúng ta nên đi ngủ thôi!” – Freen ấn đầu bé nằm xuống ngực mình, chủ đề này cô chưa thể thoải mái để trò chuyện, không ngờ đứa trẻ này càng nói mắt càng sáng lên làm cho cô thêm bối rối.
“Freen nhút nhát đã quay về rồi! Chán thật!” – Bé bĩu môi vu vơ lên tiếng.
“…”
“Sau này chị gọi em là chị Becky đi! Mọi thứ cứ để em lo cho, em sẽ chủ động hết.” – Vẫn cảm thấy công sức của mình như bị đổ sông đổ biển, Becky ngồi bật dậy nhìn Freen đề nghị.
Ánh mắt tối dần đi vì bực, Freen cảm giác bản thân đang bị trẻ nhỏ coi thường đâm ra dỗi: “Becky! Em như thế là không được, nói gì cũng phải có chừng mực.”
1
“Thôi cái chừng mực của chị đi! Nếu em cứ phải khuôn phép chừng mực như chị, chúng ta có thể tiến xa đến mức này sao?”
“Tiến xa? Em đang bảo là em có thể lấn lướt chị sao?” – Freen cũng ngồi dậy theo, từ lúc nào cơn giận bắt đầu bùng phát lên.
“Đấy! Chị luôn cố nhấn mạnh chị trưởng thành và lớn hơn em, thế mà những lúc cần sự trưởng thành và chủ động của chị lại không thấy đâu.”
Và rồi ai đó đã dỗi thật sự. Freen nhắm mắt lại hít một hơi sâu trước khi bước xuống giường: “Em đang không khỏe, tốt nhất nên ngủ một mình cho thoải mái. Chị đi về phòng đây!”
“Chị…”
Nhìn Freen xoay đi rời khỏi phòng ngủ, Becky điên tiết nắm chặt cái gối nằm ném mạnh mấy cái xuống giường xã giận: “Người gì hay dỗi thế? Tức chết được mà!”
.
.
.
TBC.
Cảm ơn chị Hằng đã tặng em tấm poster xinh xắn này nhé ^^