Người Lớn Và Trẻ Nhỏ - Freenbecky

Chương 14: 12


Bạn đang đọc Người Lớn Và Trẻ Nhỏ – Freenbecky – Chương 14: 12


Chap 12

Hôm nay Becky không có tiết học nên bé con đã theo Freen đến công ty, ngồi trên xe được chị chở đi làm, Becky dù rất muốn ngắm nhìn Freen thêm nữa nhưng cơn buồn ngủ cứ thi nhau kéo đến làm cho bé con phải bỏ cuộc gật gù suốt đoạn đường trên xe.

Ngồi lái bên cạnh, Freen luôn âm thầm quan sát và nhận ra điểm khác thường từ bé con, cô nhỏ nhẹ hỏi: “Đêm qua em ngủ rất ngon mà? Sao sáng ra trông mệt mỏi thế?”

Becky đang lim dim thấp thoáng nghe Freen chột dạ, nét mặt vẫn bơ phờ gượng chống chế: “Đêm qua em đã hứa với chị phải ngủ ngoan nên chỉ nằm mỗi một tư thế, đến gần sáng em mới chợp mắt được một xíu.”

Bằng cách nào đó lời nói dối này lại thành công chạm vào sự mềm lòng của Freen, cô nào hay biết rằng bên trong vẻ mặt trẻ con thơ ngây đó, đêm qua bản thân đã bị hôn trộm rất lâu.

“Em muốn uống cà phê không? Tôi mua luôn?”

“Em không uống được cà phê. Chị mua cho em ly trà sữa được rồi.”

Hàng chân mày thanh tú khẽ chau lại, Freen không nói thêm tấp xe vào một cửa tiệm gần đó, một lúc sau trở ra với một túi nước và một túi bánh mì.

Becky bị đánh thức bởi hơi nóng của ly nước trên tay mình, bé con tỏ vẻ không hứng thú với ly trà nóng Freen mua cho thay vì ly trà sữa yêu thích bé con đã nói trước đó: “Sao lại là cái này?”

“Thứ độc hại đó chỉ khiến em càng tệ hơn thôi, ăn uống cho tỉnh táo lại rồi tập trung làm việc cùng tôi!”


Becky xụ mặt đặt phần thức ăn và nước lên xe không thèm đụng đến, bướng bỉnh đáp: “Chị đi mà ăn! Nếu không phải trà sữa em sẽ không uống!”

“Tùy em! Tôi có cà phê rồi nên không cần ăn sáng, nếu em không ăn lát tôi cho cô tạp vụ trong công ty.”

Becky nghe Freen nói đồ ăn chị mua cho mình bỗng dưng được người khác hưởng trong lòng cảm thấy khó chịu, bản tính hiếu thắng trỗi dậy, bé con cầm lại ly trà uống một ngụm lớn mà quên rằng nó là ly trà nóng: “Nóng quá!”

Bên ghế lái, Freen cắn nhẹ môi dưới kiềm chế lại để bản thân không bật cười trước mặt Becky, bé con này vẫn là đứa trẻ chưa trưởng thành thôi.
1

“Chị muốn cười cứ cười đi, suốt ngày cứ mãi kiềm nén sẽ sinh ra bệnh đó.” – Becky rút khăn giấy trong túi xách ra lau miệng, đầu lưỡi vẫn còn tê bỏng khiến Becky hơi hậm hực, nhưng khi nhìn thái độ của Freen, bé con đã phấn chấn lên một chút.

“Ít nhất là khi ở cạnh em, em rất vui nếu chị cởi mở hơn lúc chỉ có hai chúng ta.”

Freen hắng nhẹ giọng vờ phớt lờ lời nói của Becky, mắt nhìn thẳng về phía trước tập trung lái xe.

“Không sao, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian để tìm hiểu về nhau mà.”

.

.

.

Bước cùng Freen đi vào sảnh lớn công ty, Becky không khó đã trở thành tâm điểm của sự chú ý khi mọi ánh nhìn của nhân viên đều đổ dồn vào mình.

“Đoạn này giống trong phim nhỉ?” – Becky nói thầm chỉ đủ mình Freen nghe được, trước mắt mọi người, vẻ mặt bé con đang toát ra một loại khí chất kiêu kỳ tiểu thư khiến bao người phải e dè, đặc biệt khi Becky đang sánh bước bên cạnh nữ thư ký quyền lực chỉ đứng sau chủ tịch nơi đây.

“Tôi mong sự hào hứng của em vẫn được duy trì trong thời gian sắp tới.” – Mở cửa phòng cho cả hai đi vào, Freen khép cửa lại hướng mắt về chiếc bàn làm việc trống bên cạnh bàn của cô: “Đó là chỗ của em!”

Becky thích thú khi biết mình được ngồi chung phòng với Freen, bé con lon ton chạy đến bàn khi Freen vừa ngồi xuống, dí sát mặt vào: “Chị sắp xếp rất đúng ý em. Vừa làm việc vừa có thể thoải mái ngắm chị sẽ bớt buồn chán hơn. I like Freen!”

Vẫn động tác quen thuộc đưa ngón trỏ đẩy đầu Becky ra xa giữ khoảng cách, Freen nghiêm khắc nói nhằm lờ đi cảm giác bối rối đang diễn ra. Sao bé con có thể dễ dàng nói thích người khác như vậy? Với ai Becky cũng đều nói thế ư?

“Đây là nơi làm việc, em ý tứ chút đi!”

Becky bĩu môi: “Em có làm gì chị đâu, là chị nhạy cảm quá thôi. Tay em còn chưa chạm vào chị nữa đó.”

Freen lấy trong ngăn bàn ra một UBS và sấp tài liệu đi đến bàn làm việc của Becky đặt xuống, ánh mắt hướng về phía bé con vẫn đang cắm rễ ở bàn cô chưa chịu quay về: “Em mau qua đây! Trong lúc làm việc tôi không thích sự chậm chạp và đùa giỡn đâu.”

Lần này Becky đã có phần rén khi chạm phải ánh mắt mà cô nghĩ nó càng đáng sợ hơn cả chủ tịch, ba của mình. Becky ngoan ngoãn ngồi vào ghế mở tài liệu ra xem.

1

“Đây là thông tin chức vụ ban quản lý cấp cao của tập đoàn, việc đầu tiên em phải biết và nhớ rõ.”

Becky nhận ra có vài người mình có biết đến trong những lần ba dẫn cô đi dự tiệc lúc trước, nhưng có một người vô cùng quen mắt trong bảng danh sách này thu hút sự chú ý của bé con.

“Là Eric, anh ấy không phải là anh trai của chị Sam sao? Gia đình này gen tốt thật, ai cũng xinh hết!” – Becky mừng rỡ không ngớt lời khen ngợi mà không để ý rằng sắc mặt người đối diện đang xám xịt lại.

“Becky, trong công việc em không được để cảm xúc cá nhân chen vào, đó là điều tối kỵ.”

Bé con gật gù tiếp thu, nhưng trong lòng hoàn toàn không để ý đến. Việc Becky quan tâm lúc này chính là tạo được mối quan hệ tốt với Eric để có thể xin số điện thoại idol nhà mình, lâu lâu còn gọi điện trò chuyện, biết đâu được sau này họ sẽ trở thành bạn thân thiết cũng nên, nghĩ thôi đã thấy vui sướng rồi.

Đang chìm đắm trong mớ suy nghĩ đầy hào hứng, cánh cửa phòng hé mở với nhân vật đang rất được Becky mong đợi đã xuất hiện. Eric mỉm cười bước tới chào bé con.

“Em là Becky phải không? Rất vui được biết em!”

Becky ngay lập tức đứng dậy đưa tay ra bắt lấy bàn tay đang chờ đợi cái bắt tay từ mình của Eric, bé con cũng niềm nở không kém: “Chào anh, thật bất ngờ khi anh trai của Khun Sam lại là giám đốc của tập đoàn ba tôi.”

“E hèm! Đủ rồi đó Becky!” – Freen lườm nhẹ bé con nhắc nhở, nhưng thứ cô nhận lại chính là sự phớt lờ khỏi câu chuyện của hai người trước mặt, Freen cười mỉa quay trở lại bàn của mình ngồi làm việc. Mười lăm phút nữa sẽ diễn ra cuộc họp cấp cao, cho dù Becky có muốn dây dưa Eric cũng buộc phải rời đi thôi.

Mới gặp gỡ đây nhưng cả hai cảm giác như rất thân quen nhau, Becky vui vẻ lấy điện thoại ra lưu số Eric, không quên xin số điện thoại của Idol, ban đầu anh có vẻ hơi do dự nhưng khi nghĩ đến một việc, Eric đã thay đổi ý định.

“Nếu tôi cho em số điện thoại của Sam, tôi có thể nhờ em một việc được không?”

Lần này đến lượt Becky cảnh giác: “Là việc gì thế?”

“Không liên quan đến công việc đâu, em yên tâm.”


“À, vậy anh nói đi, chỉ cần tôi giúp được tôi sẽ giúp.”

Ánh mắt Eric lướt nhẹ nhìn sang Freen, anh có chút ngượng đề nghị: “Em và Freen về sau sẽ làm việc cùng nhau, sau này nhờ em tạo điều kiện những lúc rảnh rỗi để tôi và em ấy có thời gian bên cạnh nhau được không?”
6

RẦM!
3

Becky cảm thấy như có một trận sấm sét lớn vừa xẹt qua tai mình, Eric vừa nói gì ấy nhỉ? Muốn bé con tạo điều kiện để giúp anh ta bên cạnh Freen nhà cô sao?

“Ha ha! Ha ha ha!”

.

.

.

TBC.

P/s: Chap sau tới công chiện rồi Eric ơi, không còn Idol gì nữa hết.
3


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.