Người Lớn Và Trẻ Nhỏ - Freenbecky

Chương 11: 10


Bạn đang đọc Người Lớn Và Trẻ Nhỏ – Freenbecky – Chương 11: 10


Chap 10

“Freen… chị có cùng cảm giác như em không?”

Liếm nhẹ viền môi còn vương chút hương vị ngọt ngào, đôi mắt Freen không tự chủ hướng xuống đôi môi gợi cảm hơi sưng đỏ lên sau nụ hôn mãnh liệt vừa rồi. Cô thật sự rất muốn vứt bỏ hình tượng gật đầu đồng ý, thế nhưng bằng phép màu nào đó lý trí đã quay về với mình, Freen điều chỉnh lại nhịp thở đều đều giọng đáp: “Hôn cũng đã hôn rồi, em mau về phòng đi!”

Ngay lập tức là ánh mắt hình viên đạn của Becky trao cho cái người vừa thốt ra lời chẳng ăn nhập với không khí nóng bỏng đang diễn ra: “Chị…”

“Em định nuốt lời sao?”

Nhìn khuôn mặt rất chi là ngây thơ của Freen, Becky nghẹn giọng không nói được nên lời, Becky ngửa mặt lên trần nhà mỉm cười “cay đắng”.

“Thái độ của em lại sao nữa?”


“Chị làm em tức chết được!” – Bé con bức bối vung tay lên vò rối mái tóc, nhưng hành động đột ngột làm cho Freen không dự đoán được tưởng Becky định đánh cô nên vội lấy tay lên che mặt hơi lùi ra sau, đến khi nhận ra người đối diện chỉ đang vò đầu cô ấy, Freen mới chột dạ chầm chậm hạ thấp tay xuống.

Không thể tưởng tượng được Freen có thể nghĩ xấu về mình đến mức đó, Becky càng ấm ức hơn tuôn trào cảm xúc: “Người chủ động đề nghị hôn là em nhưng chị cũng rất nhiệt tình đáp trả còn gì. Chị có dám thừa nhận rằng lúc đó chị không hề muốn hôn em không?” – Becky nắm lấy bàn tay Freen đưa lên: “Là bàn tay này đã ôm lấy eo em kéo sát vào người chị, về sau chị mới là người chủ động. Suốt ngày chị cứ nhìn em như thể đứa trẻ nhỏ nghịch ngợm và bướng bỉnh. Chị thì hay rồi, rất ra dáng người lớn và thanh cao, hôn trẻ nhỏ cũng rất mãnh liệt, hôn xong còn đuổi người ta về, phủi tay không chịu trách nhiệm.”
1

Freen gần như hóa đá sau khi nghe những lời đổi trắng thay đen của Becky, cô rất muốn rũ bỏ hình tượng mà cãi tay đôi với bé con, nhưng vẫn là không làm được.

“Em có thể nói lý được không?”

“Bây giờ không phải lúc để nói lý. Khi nào chị sống thật với cảm xúc của mình rồi chúng ta bắt đầu nói lý sau.” – Đưa ngón trỏ chỉ vào ngực trái của Freen, Becky hất nhẹ mặt tỏ ra thông thái đáp, nhìn bộ dạng ức chế cố nuốt xuống của cô, bé con đã phần nào được hả dạ.

“Chị đi đâu vậy?”

Nhìn thấy Freen rời giường xoay lưng đi, Becky vội hỏi, bé con nhanh chân bước xuống giường theo.

“Tôi nói không lại em, bây giờ tôi muốn đi ra ngoài cũng phải xin phép em sao?” – Freen nghiêm giọng hỏi khi Becky đã đứng chắn trước mặt: “Chuyện gì cũng có giới hạn và điểm dừng, bây giờ tôi muốn được yên tĩnh.”

Bé con cảm nhận được hiện tại Freen đang bắt đầu tức giận nên ngoan ngoãn cụp đuôi lại lùi sang một bên, giọng nhỏ đi hẳn: “Vậy chị ở lại phòng đi! Em sẽ về phòng mình.”

Nói xong Becky lon ton chạy đi, nhưng khi vừa mở cửa phòng bé con đã khựng lại nói lời cuối cùng với Freen: “Sau nụ hôn lúc nãy em biết mình đã thích chị rồi. Ngủ ngon Freen!”

Freen đứng lặng người nhìn Becky hoàn toàn khuất sau cánh cửa phòng, mọi thứ diễn ra quá nhanh, quá bất ngờ làm cho Freen không kịp sắp xếp lại được. Tính đến cùng Becky nói không hề sai, từ đầu bản thân cô đã không quyết liệt phản đối, còn dễ dàng đáp trả nụ hôn của em ấy. Với cương vị của một người lớn hơn và trưởng thành hơn, Freen đã không khống chế tốt cảm xúc của cô.

Dù vậy, khoảnh khắc đó…

Trái tim cô đã đập rất nhanh…

Cô không hề cảm thấy bài xích nụ hôn với Becky, ngược lại len lỏi trong thâm tâm chính sự ham muốn cả hai gần gũi nhiều hơn nữa…

Becky xuất hiện phía sau cánh cửa làm Freen vẫn đang đứng yên bên ngoài giật bắn người ngây ra nhìn bé con trân trối. Becky cũng thoáng ngạc nhiên vì nghĩ Freen đã vào phòng, bé con giơ tấm chăn bông lên giải thích: “Phòng chị chưa có chăn, chị lấy của em đi!”


“Không cần đâu!”

Becky dúi chăn vào tay Freen rồi nhanh chóng trở về phòng, không cho cô có cơ hội trả lại.

Thở dài nhìn tấm chăn bông trên tay, Freen đắn đo một chút mới bước đến gõ cửa phòng Becky: “Nếu em chưa ngủ thì qua phòng tôi ngủ cùng cũng được, tôi không muốn ngày mai em bị cảm viện lý do đưa chăn cho tôi đâu.”

Ngay lập tức cánh cửa bật mở lần nữa, Becky với nụ cười không thể nào rạng rỡ hơn khoác cánh tay Freen trở về phòng của cô ấy: “Em biết chị sẽ nói thế mà. Chị rất quan tâm em!”

“Điều kiện là em không được kiếm chuyện chọc tức tôi nữa!”

“Em hứa!”

.

.

.

Đêm.


Trong một buổi tối Becky đem đến rất nhiều điều ngạc nhiên cho Freen, với những hành động quá khích vừa rồi Freen đã nghĩ đến viễn cảnh bé con sẽ quấn lấy cô không rời khi cả hai nằm trên giường, không ngờ lúc này Becky đang nằm rất ngoan một bên giường, quay lưng về phía Freen ngủ.

Gạt đi mớ suy nghĩ linh tinh không nên có ra khỏi đầu, Freen cũng trở mình quay lưng về phía Becky khép mắt lại thiếp đi khi cơn buồn ngủ kéo đến.

.

.

.

TBC.

P/s: Làm các rds hụt hẫng rồi. Với tính cách của Freen trong fic này, ngay lần đầu tiên mà thuận tình theo không hợp lý lắm, ráng đợi thêm vài chap nữa để Au tạo cơ hội thích hợp hơn cho đôi trẻ nhé.
1

Hehe


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.