Bạn đang đọc Người lạ trong gương – Chương 38
Cả Hollywood đưa tiễn Toby. Và còn hàng ngàn người từ nhiều miền của nước Mỹ kéo đến. Tang lễ được cử hành tại Forest Lawn trong một sáng tháng Chín đầy nắng gió, vào đúng cái ngày, nếu không chết, Toby sẽ bắt tay vào chương trình truyền hình mới của cái hợp đồng năm triệu đô la mà anh đã ký. Hàng hàng lớp lớp người chen chân trên vùng đất nhấp nhô, giẫm đạp lên những vuông cỏ xanh đẹp đẽ để vừa vĩnh biệt người quá cố vừa xem mặt những con người nổi tiếng đến chia tay một người nổi tiếng hơn cả đã ra đi trước mình. Các máy quay phim, máy quay truyền hình hết quay toàn cảnh tang lễ lại quay cận cảnh những người làm phim lần lượt đến bên huyệt mộ đặt hoa, làm dấu, thì thầm gì đó với người đã khuất. Tổng thống Mỹ cử đại diện đến dự. Rất nhiều Thống đốc bang, các chính khách của Thượng, Hạ nghị viện, các ông chủ ngân hàng lớn, các Vua thép, Vua dầu, Vua đồ chơi, Vua vân vân… có mặt, cho đến đội danh dự của cảnh sát, đội cứu hoả… Cũng có mặt cả những người không mấy tên tuổi của Hollywood, mặc dù không có họ thì cũng không thể có được những bộ phim. Đó là những diễn viên đóng thế, những cô gái làm phục trang, hoá trang, các thứ trợ lý, người làm hoà âm, tiếng động, người điều khiển ánh sáng, và có mặt cả những người sống bên rìa điện ảnh, hình ảnh của Jill Castle năm nào. Tất cả đến đây với sự kính cẩn trước một người Mỹ Vĩ Đại. Hai tay ấy, OHanlon và Rainger, đứng thật sát nhau, cùng nhớ lại cái ngày khởi nghiệp của con người vĩ đại ấy, khi anh ta bước vào căn phòng bề bộn của họ. Tôi được biết hai anh sẽ viết chuyện cười cho tôi… ông Clifton cho rằng cậu là biểu tượng tình dục mới của nước Mỹ. Vung tay giống hệt bổ củi. Hay là viết mẹ nó về bổ củi cho dễ. Điệu bộ xem ra gượng gạo lắm… Kìa, chúng tôi yêu quý anh lắm, Toby… Và Toby đã học, đã tập luyện, đã trở thành siêu sao, Nhưng với Hai tay ấy, anh mãi mãi là chú em ngây ngô của họ. Người đại lý già lừng lẫy một thời nay thất thế cũng có mặt, đứng riêng ra một chỗ. Hôm nay Clifton Lawrence mày râu gọn gàng, móng tay cắt tỉa, quần áo phẳng phiu… nom bề ngoài không khác mấy so với người đại lý của Vua Hài Temple ngày nào. Tại đám tang này, có lẽ Clifton là người ôm trong lòng nhiều ký ức nhất về người đã chết, nhiều hơn cả cô vợ Vĩ Đại của Toby Vĩ Đại nữa. Bởi còn ai khác ngoài ông phát hiện, dạy dỗ, chăm bẵm để biến một kẻ vô danh thành một nghệ sỹ được cả hành tinh này ngưỡng mộ? Clifton nhớ đến cú điện thoại đầu tiên ấy. Xin lỗi đã đánh lừa ông… Lừa ư? Trưa qua tôi ngồi ăn với Goldwyn… Kìa, người ta đâu cần phải chén cho bằng hết mới biết mình được ăn món ngon. Chỉ sau vài mươi giây là tôi biết anh có cái gì rồi… Điều trước tiên anh cần biết là diễn xuất của anh kém, quá kém là khác… Tôi nhận anh là khách hàng với điều kiện… Đêm qua tôi đã cầu hôn, Clif, và đã đuợc Jill chấp nhận. Tôi hiện đang vui như chàng trai hai mươi, ông đồng ý là phù rể cho tôi chứ, Clif. Theo ông, nên làm đám cưới tại Hollywood hay Las Vegas, hay New York. Đúng, Clifton Lawrence có vô vàn điều không thể quên. Alice Tanner cũng đang nhớ về Toby, cả đầu óc lẫn da thịt đều nhớ. Bà từng đã là người chỉ bảo cho anh, lại hơn anh nhiều tuổi nhưng đã thực lòng yêu anh, chiều anh như chưa từng một lần được yêu chiều ai trong đời. Tuy cuối cùng cũng bị anh bỏ lại nhưng bà vẫn thực lòng biết ơn những ngày tháng được có anh. Thưa ông Temple, người Mỹ không được tuyển vào Nhà hát kịch Anh. Nếu ông hiểu biết thêm chút nữa, chúng ta đã không mất thì giờ… Ở đây chúng tôi chỉ nhận những người đã có nghề diễn, và có tài diễn. Tôi mong bà hài lòng… Sao anh không tìm đến tôi, bất cứ lúc nào? Tôi muốn được anh chia sẻ. Ôi, em yêu anh biết bao, Toby! Em sung sướng đến chết mất… Ahce Tanner mặc cho những dòng nước mắt lăn dài trên gò má nhăn nheo. Có mặt cả Al Caruso trong dòng người vĩnh biệt Toby. Tôi cười chảy nuớc mắt nước mũi, cả nước đái nữa. Chưa ai khiến tôi cười đuợc như vậy, Toby!… Hãy gọi tôi là Al, chỉ Al thôi là đủ… À này, anh thuận tay nào nhỉ. Vạch chim nó ra… Của anh lực lưỡng thật, bỏ nó đi thì phí quá… Xin ông đừng làm vậy. Vâng, Millie sẽ đau khổ lắm… Quả thật, Toby đã thật tốt với Millie. Giờ họ lại được gặp nhau rồi. Ông mong họ sẽ vẫn yêu nhau, vẫn tốt với nhau. Sam Winters tất nhiên không thể vắng mặt nhưng anh cố tránh né sự soi tìm của những chiếc máy quay phim bằng cách đứng lẫn vào đám đông những người ít tên tuổi. Anh ngẫm nghĩ và thầm so sánh giữa niềm vui mà Toby mang lại cho hàng triệu con người với nỗl đau mà anh gây ra cho một số ít người khác. Đúng lúc đó, tay áo Sam bị kéo nhẹ. Quay sang, anh thấy một cô gái mắt và tóe đều đen, mặt mũi và thần hình đều đẹp và gợi cảm, tuổi chỉ ngót nghét đôi mươi, dáng e lệ. “Có lẽ ông chưa biết tôi, thưa ông Winters”, cô gái cười, khoe ra đôi lúm đồng tiền xinh xẻo, “nhưng tôi biết ông đang cần tìm một thiếu nữ trạc tuổi tôi cho cuốn phim sắp quay của William Forbes. Tôi mới từ Ohio tới đây và hy vọng…” Sam chẳng thể trốn đâu được chừng nào anh còn dính dáng đến điện ảnh. David Kenyon không rời mắt khỏi Jill dù anh đứng khá xa nàng. Thoạt đầu Jill không muốn anh tới nhưng sau nàng cho rằng bây giờ mọi việc đã xong xuôi, nàng đã thể hiện xong vai diễn của mình thì việc anh dần dần xuất hiện cũng là hợp lý vấn đề là ở cấp độ nào mà thôi. Kết thúc tang lễ, ai đó khoác tay Jill và nàng làm bộ vẫn chưa nguôi đau khổ, cúi đầu để mặc người đó đưa ra xe. Khi cửa xe mở ra, nàng ngửng lên để nói lời cám ơn thì thấy David cũng vừa bước tới. Anh nhìn nàng với tình yêu và lòng ngưỡng mộ hiện rõ trên nét mặt. Jill mỉm cười với anh, mắt long lanh hạnh phúc. David nắm tay nàng và họ thì thầm với nhau điều gì đó. Hình ảnh đẹp đẽ ấy được thu vào ống kính. Họ quyết định chờ nửa năm sau sẽ làm đám cưới. Đó là một thời gian thoả đáng về nhiều mặt, cho nhiều người, nhất là với công chúng từng yêu quý Toby. Trong sáu tháng đó, David liên tục bận rộn ở nước ngoài, nhưng hàng ngày vẫn trò chuyện cùng Jill qua điện thoại. Rồi hết tháng thứ tư sau tang lễ Toby, anh gọi cho Jill, giọng khẩn thiết. “Kệ xác mọi thứ nghi lễ đi em, anh không thể chờ lâu hơn nữa. Anh phải có em, anh cần có em, sớm nhất nếu có thể. Tuần sau anh sang châu Âu dự hội nghị. Ta hãy cùng lên tàu Bretagne qua Pháp và thuyền trưởng sẽ chủ trì lễ cưới cho chúng ta. Mình sẽ hưởng tuần trăng mật ngay trên tàu, rồi tiếp đó là Paris, rồi sẽ tới bất cứ nơi nào em muốn. Em thấy sao?” “Em thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trái đất này, anh yêu”. Nàng bước ra sân rồi quay đầu nhìn ngôi nhà, nơi nàng đã từng hạnh phúc và từng đau khổ, với Toby. Cả hai đều ở đỉnh điểm của nó. Tận cùng hạnh phúc và tột cùng đau khổ. Biết bao kỷ niệm trong bốn bức tường này, trên mảnh sân này, dưới làn nước xanh trong ở bể bơi kia… Nàng hân hoan chia tay với nó.