Người lạ trong gương

Chương 30


Bạn đang đọc Người lạ trong gương – Chương 30

Mọi sự thất bại đều mang theo mùi vị, và nó lưu cữu như âm khí. So sánh thì hơi kỳ quặc nhưng cũng như chó có thể đánh hơi thấy sự sự hãi ở người, hoặc như người ta có thể, bằng cảm giác, nhận ra ai đó đang xuống dốc, nhất là lại ở kinh thành điện ảnh Hollywood này. Thí dụ như với Clifton Lawrence. Những ai đã từng biết đến ông một thời lừng lẫy thế nào thì nay đều đã ngửi thấy cái mùi suy vong đang lởn vởn quanh ông, dù chính ông, có thể cũng chưa nhận ra cái mùi đó. Họ, tức vợ chồng Toby, hưởng tuần trăng mật trở về kể đã tới hơn tuần mà chẳng thấy ai gọi hỏi gì đến ông cả. Ông đã gửi đến họ, như món quà mừng cưới, một tặng phẩm đắt tiền; đã nhiều lần nhắn qua điện thoại, nhưng thảy đều không có hồi âm. Hẳn là do Jill, ông phán đoán, đã xúc xiểm để Toby nghĩ xấu về ông. Phải tìm kế hoãn binh thôi, ông nghĩ. Ông và Toby là một thể thống nhất, không thể cho người thứ ba chen vào phá đám. Vào một ngày biết chắc là Toby đang bận ở Hãng phim, Clifton đánh xe đến nhà anh. Chính Jill ra mở cửa đón ông và tiếp đãi ông vô cùng thân mật, gần gũi. Ông khen nàng đẹp ra, “đẹp mê hồn”, ông nói vậy. Jill kéo ông ra ngồi ngoài hiên uống cà phê và kể ông nghe về tuần trăng mật tuyệt vời của vợ chồng họ. Nàng xin lỗi vì khi trở về đã không gọi ngay cho ông và nêu ra vài ba lý do mà ông nghe cũng thấy chấp nhận được. Nhìn Jill mỉm cười với vẻ tạ lỗi Clifton biết mình đã nghĩ sai về nàng. Không, nàng không là kẻ chọc ngoáy, nàng không là kẻ thù của ông. “Tôi muốn chúng ta hãy là bạn nhau, và bắt đầu lại từ đầu” Clifton nói. “Cám ơn ông đã nói ra. Tôi muốn vậy lắm”. Jill khẽ khàng. Clifton nhẹ nhõm cả người. “Tôi muốn có bữa tiệc mừng vợ chồng cô”, ông cố tình nhấn mạnh hai tiếng vợ chồng và thấy Jill lộ vẻ kiêu hãnh, “vào thứ bảy tuần sau tại nhà hàng Bistro với khoảng một trăm khách, đều là bạn bè thân thiết của hai người. Nghĩa là khá long trọng, phải không Jill? Cô thấy được chứ?”. “Tuyệt! Toby hẳn sẽ rất vui. Cám ơn ông, Clifton”. Chờ đến đúng buổi chiều của cái hôm Clifton mở tiệc, Jill gọi điện cho ông với giọng buồn bã. “Tiếc quá, Clif. Tôi sợ là tối nay sẽ không tới vui cùng ông được. Tôi mệt, và Toby cho rằng tôi nên ở nhà nghỉ ngơi”. Clifton cố không để tiếng thở dài lọt vào máy. “Tôi còn tiếc hơn cả cô, Jill. Còn Toby thì không có chuyện gì chứ?” Nàng hình như không thèm giấu tiếng thở dài thườn thượt. “Tôi nghĩ là cũng không, Clif thân mến ạ. Đố ai kéo được Toby đi đâu nếu không có tôi đi cùng. Chúc bữa tiệc thật vui”. Đừng có nghĩ đến chuyện hoãn lại vì, đã quá muộn. Ông không tiếc số tiền ba ngàn đôla phải trả cho bữa tiệc vì ông biết mình còn mất một thứ trị giá hơn nhiều lần. Người khách danh dự của bữa tiệc, cũng là khách hàng duy nhất của ông, đã quay lưng lại với ông, và tất cả một trăm khách mời của bữa tiệc, toàn những nhân vật quan trọng của Hollywood đều chứng kiến việc đó. Clifton đành chữa ngượng bằng cách nêu lý do hai ông bà Toby không được khoẻ. Thế là ông lại mang thêm cái tiếng “kẻ nói dối tệ hại” bởi ngay sáng hôm sau, trên trang nhất tờ Herald Examiner người ta thấy bức hình ông bà Temple vừa chụp tối hôm trước tại một buổi trình diễn thời trang. Đến đấy thì Clifton Lawrence biết là bi kịch đời ông đã mở màn. Nếu bị Toby gạt ra rìa, sẽ không một ai muốn, hoặc có muốn cũng không dám, thuê ông nữa. Và một khi đã không có khách hàng thì cũng không có Hãng phim hoặc sân khấu biểu diễn nào đếm xỉa đến ông. Cái ý nghĩ phải bắt đầu lại từ đầu với hai bàn tay trắng khi mà tuổi già đang sồng sộc đến khiến ông hoảng sợ, và cũng biết ngay điều đó là vô kế khả thi. Phải tìm cách lấy lòng Jill thôi. Ông gọi điện, bảo là muốn đến thăm và có chuyện cần nói. Jill tỏ ra mừng rỡ, reo lên: “May quá ông lại gọi tới. Hôm qua tôi vừa phàn nàn với Toby là dạo này sao rất ít được gặp ông, thậm chí thấy ông cũng khó..”. “Tôi sẽ có mặt sau nửa giờ nữa”. Ông nói rồi đến tủ rượu rót một ly đúp scoth. Ông nghiện rượu rồi chăng? Trước kia, không bao giờ ông uống rượu vào cái giờ này – giờ làm việc. Nhưng bây giờ thì… Ông đang làm việc với khách hàng nào, và làm việc gì? Mỗi ngày ông đều mỗi nhận được vài ba lời đề nghị thu xếp biểu diễn cho Toby nhưng chẳng thể nào gặp và bàn bạc được với anh. Chao ôi, vậy mà họ đã từng có những ngày tuyệt vời đến thế, cùng chia sẻ những tràng vỗ tay, những bó hoa, những bữa tiệc và cả… những cô gái đẹp. Còn lúc này…? Ông lại rót một ly nữa. Hai mươi phút sau, Clifton đến nhà Toby và thấy Jill đang một mình uống cà phê ngoài hiên. Nàng mỉm cười thân thiện. “Vui mừng gặp ông, Clif. Mời ông ngồi”. “Cám ơn cô, Jill”. Tôi sẽ cám ơn nhiều hơn nếu cô chịu mua lại tôi, ông nghĩ. Đúng là ông đang đến bán mình cho Jill. Rẻ mấy cũng bán. “Ông dùng bữa sáng cùng tôi nhé, Clif?” “Xin để dịp khác, tôi cũng vừa ăn xong”. “Hơi buồn là Toby không có nhà”. “Tôi biết. Tôi có câu chuyện muốn nói riêng với cô Jill ạ”. “Tôi? Vâng, ông cứ nói. Nếu giúp được ông bất kỳ điều gì tôi cũng xin hết lỏng”. “Cô hãy nhận lời xin lỗi của tôi”. Clifton nói, mà nghe như đang van xin. “Tôi… già rồi mà vẫn không hiểu tình yêu là gì, nên đã lầm lẫn tệ hại. Chỉ vì nôn nóng giữ cho Toby mà đâm mang tội với cô. Jill, xin hãy tha lỗi cho tôi”. Jill nhìn thẳng vào Clifton. “Tôi hiểu điều ông nói, thưa ông Lawrence”. “Xin hãy cứ gọi tôi là Clif”. Ông hít một hơi thật sâu. “Không biết Toby đã bao giờ kể cho cô nghe rằng chính tôi là người giúp anh ấy bắt đầu sự nghiệp, bởi vừa thấy anh ấy tôi đã nhìn ra ngay đây sẽ là một ngôi sao…” “Vâng, Toby có kể với tôi là khi khởi sự anh ấy đã phải nhờ đến ông rất thiều”. Giọng Jill đầy hàm ơn, như nàng đang nói thay cho Toby. “Thật vậy ư?”. Clifton vội vã hỏi lại và ông ghét cái vội vã ngoài ý muốn đó. Jill cười rất tươi, mắt chớp chớp. “Toby kể cả cho tôi nghe cái lần đã liều lĩnh giả làm Sam Goldwyn lừa ông tới xem anh ấy biểu diễn. Và tôi cười suốt đêm ấy…” Clifton ngồi thẳng dậy, nhìn vào cặp mắt nâu của Jill. “Tôi không muốn quan hệ vốn rất đẹp đẽ của tôi với Toby tan vỡ. Và xin cô hãy giúp đỡ mong muốn đó bằng cách nhận lời xin lỗi của tôi và quên đi những gì không vui đã xuất hiện giữa hai chúng ta. Tôi nghĩ mình làm mọi việc chỉ với mục đích bảo vệ Toby, song tôi đã lầm lẫn khủng khiếp. Chính cô mới là người Toby cần, và chính cô sẽ che chở tốt nhất cho anh ấy”. Jill thong thả. “Tôi chờ ông nói ra điều này, và tôi vui sướng được nghe nó. Tôi cũng như ông thôi. Hai chúng ta đều không ai muốn mối quan hệ của mình với Toby bị tan vỡ, đúng không, Clif” Giọng Clifton nghẹn lại. “Nếu bị Toby bỏ rơi, tôi nghĩ chắc mình sẽ khó mà sống nổi. Không chỉ là chuyện làm ăn, chuyện tiền bạc đâu. Tôi yêu Toby – yêu tính tình và tài năng của anh ấy. Xưa nay tôi thường vẫn nghĩ Toby chính là đứa con trai mà tôi mơ ước được có”. Ông nguyền rủa mình vì đã nói vậy song ngay sau đó ông lại thấy mình cầu xin cái con đàn bà mà ông từng khinh bỉ – cái con điếm của Hollywood ấy. “Jill, hãy vì Chúa, Jill”. Jill đăm đăm nhìn ông rồi chìa tay ra. “Clif, tôi không thích sống trong sự thù hận, bởi nó sẽ đầu độc ngay chính tôi. Tối mai ông tới dùng bữa với vợ chồng tôi nhé. Chúng tôi mong được tiếp đón ông”. Clifton rạng rỡ mặt mày. “Cám ơn, cám ơn Jill. Tôi sẽ đến. Và tôi sẽ không bao giờ quên nổi cuộc trò chuyện này”. Sáng hôm sau, đặt chân vào văn phòng, Clifton nhận được một lá thư gửi bảo đảm báo rằng thời hạn làm đại lý của ông cho diễn viên Toby Temple đã hết và ngài Toby không chấp nhận bất cứ ly do gì nhằm gia hạn hay ký tiếp hợp đồng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.