Đọc truyện Người Lạ Quen Mặt – Chương 62: Khi người ta thèm muốn một điều gì đó, họ sẽ cố gắng để nó xuất hiện, kể cả là một lần thoáng qua…
“Em nhớ anh và yêu anh nhiều quá, ngay cả mơ về anh, em cũng mơ rất đẹp.”
“If I could just say the words
All the secrets in my heart
And in my soul youll hear
Will you take me in your arms
Or let me go
Our lovely days
Will they just fade like whispers in the wind
If I could just say the words
All the secrets in my heart
And in my soul youll hear
Cant you see the love I hide
Slip through my eyes
This silly girl so scared
She just cant say I love you.”
Giọng hát êm dịu của Juris nhẹ nhàng vang lên trong căn phòng nhỏ. Tôi hé mắt nhìn ra cửa sổ, thở thật nhẹ để cánh tay đang gác trên eo tôi không rời khỏi. Tôi cúi đầu nhìn ngắm bàn tay của Dim. Bàn tay hơi gầy, trên mỗi ngón tay đều có đôi chỗ chai sần do bị bỏng và vài vết sẹo nhỏ vì đứt tay. Bàn tay này từng nắm tay tôi đi qua đường, từng vỗ về tôi khi tôi buồn bã, từng nấu những món ngon cho tôi ăn, từng vì tôi làm mọi thứ để tôi có cuộc sống an lành. Tôi không biết ai đó muốn gì ở đôi bàn tay của người đàn ông của riêng họ nhưng đối với tôi, chỉ cần bàn tay anh ấy chạm vào nỗi lòng tôi mỗi khi tôi ở thời điểm tồi tệ là đủ. Kể cả khi ai đó nói nếu anh ấy chạm vào và làm đau tôi thêm thì tôi sẽ vẫn có thể nói rằng, để anh ấy làm đau tôi sẽ vẫn tốt hơn là để một người không yêu tôi làm đau tôi.
Vòng tay Dim siết chặt thêm, kéo tôi vào lòng anh ấy sâu hơn rồi lấy mũi cọ cọ vào mái tóc tôi, hít hà mùi dầu gội mùi bạc hà quen thuộc.
– Anh đã nói với em bao lần, phụ nữ thì phải dùng dầu gội cho phụ nữ…
Dim vò đám tóc rối trên đầu tôi, phàn nàn.
Tôi bĩu môi, xoay lưng lại dựa cằm lên cằm Dim.
Đã rất nhiều lần Dim nói về việc này khi anh ấy phát hiện chai dầu gội của tôi luôn còn nguyên nhãn mác còn của anh ấy thì luôn trong tình trạng báo động vì hết quá nhanh. Mỗi lần nghe anh ấy phàn nàn, tôi đều ngó lơ và tiếp tục sử dụng dầu gội của anh ấy như chưa từng có lời phàn nàn nào. Dần dần anh ấy ít nhắc đến, cũng mặc kệ tôi vì có nói nữa nói mãi tôi vẫn làm y như ban đầu, chẳng có gì thay đổi. Anh ấy luôn nhún nhường tôi bởi vì anh ấy cho rằng, sống được với nhau là kết quả của quá trình hiểu về nhau, hiểu được rồi mới sống cùng nhau được, sống cùng nhau rồi thì xấu xa cỡ mấy cũng giống như chuyện bình thường mà thôi.
– Dậy đi, anh đã làm bánh kếp cho em rồi.
Dim vỗ mấy cái vào lưng tôi, ngồi dậy đợi tôi cùng ăn sáng.
Bữa sáng của chúng tôi kết thúc khá muộn nên tôi đã hy vọng khi tôi đến công ty gặp ai cũng được miễn đừng là Amanda. Bà ấy đã nhượng bộ tôi những một tuần nghỉ phép, tôi không nên ăn chặn của bà ấy mấy tiếng trong ngày thứ hai sau khi quay lại làm việc. Tôi thề là bà ấy không vì tỷ lệ người xem của chương trình thời trang đó mà cho tôi thêm đặc ân nào đâu.
– Em thế nào rồi? Khỏe hẳn rồi chứ An?
– Em nên giữ sức khỏe tốt hơn, em ốm rồi chị phải ôm cả đống công việc đây này.
– An, em đỡ rồi chứ?
Mọi người trong công ty vừa nhìn thấy tôi là xúm lại hỏi thăm. Tôi trố mắt, cảm thấy điều này rất kỳ lạ. Tôi đã đi làm từ hôm qua rồi mà mọi người lại hỏi lại những gì đã hỏi tôi hôm qua cứ như thể hôm nay mới là ngày đầu tiên tôi đi làm. Tôi cười ngơ ngác, gật vội mấy cái rồi cảm ơn, ngồi vào chỗ. Tùng từ đâu phi tới, sốt sắng sờ trán tôi rồi hỏi han.
– Thật may là em khỏi rồi.
Tôi chợt nhớ ra việc mình đã bỏ chạy thế nào khỏi bữa ăn trưa với Tùng ngày hôm qua nên có chút hối lỗi.
– Em xin lỗi vì hôm qua đã đi gấp gáp thế.
Tôi dùng giọng nói sướt mướt nhất để xin lỗi Tùng. Vẻ mặt của Tùng khi ấy rõ là ngạc nhiên.
Tùng nhăn trán, chau mày, đưa tay lên xoa cằm, hỏi nghi hoặc.
– Hôm qua anh và em…ý anh là chúng ta gặp nhau à?
Tùng chỉ tay về phía tôi rồi chỉ lại về phía anh ấy.
Anh ấy bị sao vậy? Hay là giận tôi nên cố ý hỏi như thể không hề có bữa ăn trưa nào?
– Dĩ nhiên, anh mời em đi ăn trưa, và rồi em có việc nên em đã bỏ anh lại với món mỳ spaghetti hải sản…
Tôi đang diễn thuyết dở thì Tùng lay người tôi rất mạnh, thì thầm to nhỏ.
– Em ốm nặng quá rồi An à! Ngày hôm qua anh thật sự không gặp em đâu vì đêm qua anh mới từ nước ngoài về. Anh đã đi thay em, với Amanda, nhớ chứ?
Rõ ràng là tôi hiểu ý Tùng đang muốn nói là gì nhưng trong đầu tôi luôn chực sẵn rất nhiều lý do để ngăn cản sự thông suốt này. Tôi nghĩ về chuyện mọi người hỏi thăm tôi, rồi đến chuyện này, chẳng lẽ tôi chưa từng đi làm vào ngày hôm qua? Vậy còn Dim? Không đâu, anh ấy còn hôn tôi và làm bữa sáng cho tôi và dĩ nhiên tôi đã ăn rất no.
Tôi bật cười, cảm thấy thật hoang đường với suy nghĩ kỳ lạ vừa lướt qua trong đầu. Tôi nghĩ là tốt nhất tôi nên làm việc và quên đi cái ý nghĩ lạ lùng này.
Cả ngày làm việc, kể cả lúc ăn trưa, tôi cũng không chạm vào điện thoại để bản thân không trở nên gấp gáp mà về nhà, chứng minh cho mọi người thấy trí nhớ họ quá kém về sự xuất hiện của tôi. Hoặc là, họ vốn không để tâm tới tôi nhiều như thế giống như khi tôi chưa được ngồi vào chỗ của người dẫn chương trình của một chương trình mà Amanda rót rất nhiều vốn đầu tư vào. Ai mà chẳng có tham vọng, có ước mơ. Cùng làm một công việc, tất nhiên họ cũng muốn đạt được những vị trí cao hơn, được thăng tiến trong công việc. Giờ để một người mới nhón một ngón chân vào công ty cướp mất miếng mồi ngon, dù họ là những con nai cũng sớm trở thành động vật đi săn mồi hung dữ như sư tử. Hãy cứ để tôi tin và tin giống như tôi muốn đi, ít nhất là tạm thời như vậy.
Ngay khi kết thúc giờ làm việc, tôi bắt xe bus về nhà, giữ tâm trạng vui vẻ, thoải mái. Dim đang ở nhà và đợi tôi, rõ ràng là thế.
Từ đằng xa, tôi nhìn thấy căn nhà không bật điện. Tôi đã nghĩ, Dim ở nhà cũng không thích bật nhiều điện, chỉ có khi ở cùng tôi, anh ấy mới chịu để căn nhà có nhiều hơn ánh sáng phát ra từ tivi. Dim thích ngủ trong bóng tối, còn tôi lại thích bật đèn ngủ. Sống chung với tôi thành ra anh ấy cũng thay đổi rất nhiều thói quen, bao gồm cả việc ngủ bật đèn.
Khi tiếng khóa tra vào ổ bật lên, tôi lén nín thở vài giây, ngó nhìn vào nhà, nghe ngóng xem tiếng tivi đang chiếu phim tình cảm ủy mị nào. Dim sợ ma nên chẳng bao giờ anh ấy xem phim kinh dị. Nếu hỏi về mấy bộ phim tình cảm từ Á đến Âu, tôi cam đoan là anh ấy có thể kể chẳng vấp đoạn nào. Nhớ lại lần trước tôi hỏi anh ấy về đoạn phim tôi xem dở vào buổi tối năm ngoái, Dim kể một mạch từ đầu đến cuối cho tôi nghe, thậm chí còn kể cho tôi những chuyện bên lề, hậu trường và đủ thứ linh tinh có liên quan đến bộ phim đó.
Tôi đặt túi xách xuống sofa, chầm chậm đi vào từng phòng, tìm kiếm. Cứ đến mỗi phòng tôi đều tự mỉm cười, nghĩ rằng Dim có thể ở đó mà vui vẻ rồi một lát sau lại lắng những thất vọng vào sâu trong lòng. Tôi đã tìm, tất cả là bốn lần, lần nào cũng tìm rất kỹ nhưng dù chỉ là một hơi ấm nhỏ nhoi cũng không tồn tại ngoài những gì toát ra từ tôi.
Tôi mở cửa, bước ra ban công, không thấy chai rượu nào giấu sau chậu cây, không một mẩu vụn thuốc lá nào ở dưới gốc cây. Mọi thứ vẫn lặng lẽ như lúc tôi đi. Tôi không vui, tôi còn thấy rất tức giận. Tôi quay vào nhà tìm điện thoại, gọi cho Dim, một loạt câu thoại vang lên, nhưng chẳng phải Dim. Dù tôi đã nghe vài chục lần tiếng thông báo này mà sao bây giờ tôi vẫn còn đủ sự tức giận để cáu kỉnh ném chiếc điện thoại ra xa.
Tôi vào bếp, trong bồn rửa bát chỉ có vài chiếc cốc vẫn dính sữa, chẳng có gì hơn. Giá để bát khô ráo. Thùng rác đầy giấy vụn vẫn ở nguyên đó cũng với con Bột béo lười nhác đang ngáp ngủ. Tôi cúi người ôm lấy con Bột béo ra khỏi thùng rác, đổ đầy một bát thức ăn cho nó ăn và hy vọng nếu thấy bụng nó căng tròn vì no, tôi sẽ cười phá lên như mọi lần. Nếu điều này làm tôi khá hơn bây giờ, kể cả để nó tăng thêm nhiều cân tôi cũng sẽ không bao giờ chê nó. Hãy coi đây là một lời hứa bởi vì tôi rất ít khi hứa nhưng đã hứa là sẽ làm.
Nửa tiếng sau, Bột béo ăn xong. Nó no và tôi thì không cười. Có lẽ, tôi chỉ hứa khi mà tôi biết điều đó tôi không làm được. Người như tôi, thật biết lựa chọn cách để buồn thêm.