Người Lạ Quen Mặt

Chương 39: Luẩn quẩn


Đọc truyện Người Lạ Quen Mặt – Chương 39: Luẩn quẩn

“Đi một vòng rồi lại quay một vòng. Ngỡ đâu thành phố rộng, mà lòng người lại hẹp.”

Tôi thừa nhận một điều, ngày trước tôi là một người rất vô tâm. Việc Đầu nấm bỏ đi tôi chưa từng để trong lòng nhiều. Tôi không hỏi han, không tìm kiếm thông tin của cậu ấy trên mạng. Thậm chí tôi chỉ vừa biết tên thật của Đầu nấm là Phong sau khi nghe Hà nhắc đến. Bởi trước đây tôi không học cùng lớp, cũng không chơi với bạn bè của cậu ấy, lại toàn gọi bằng biệt danh nên dù có chung trường, chơi chung tôi cũng không biết tên thật. Rồi khi Phong xuất hiện sau ngần ấy năm, tôi lại cảm thấy tâm tình mình so với thời điểm đó thật sự thay đổi. Tôi muốn biết cậu ấy đã và đang làm gì, giấu kín với tôi làm gì. Hay chăng việc tôi quen biết với cậu ấy là một sự phiền toái? Không nghĩ thì thôi, đã nghĩ thì thật sự phức tạp.

Hai ngày trước Hà đã nhắn cho tôi địa chỉ của Phong. Cậu ấy ở Hải Phòng, nơi mà tôi chưa từng đặt chân đến. Tôi lần theo địa chỉ và cũng tìm được đến đúng nơi ở của Phong. Tôi chắc chắn như vậy bởi vì tôi đã hỏi bác hàng xóm đang trông vài đứa bé gần đó.

Phong sống một mình ở đây đã được sáu năm – khoảng thời gian không hề ngắn. Bác ấy nói Phong là một người đàn ông trầm lặng, có cuộc sống khá nghiêm túc nhưng lại khép kín. Một số người sống cùng khu phố đã từng nghi ngờ cậu ấy làm ăn phi pháp hoặc là xã hội đen gì đó nhưng khi thấy một vài cô bé đứng chờ cậu ấy xin chữ ký thì mọi người đã hiểu cậu ấy là ai và làm gì. Tuy có bất ngờ nhưng họ cũng không làm ảnh hưởng tới cuộc sống của cậu ấy, chỉ thêm phần đối xử tốt hơn. Bởi vì tuy ít giao thiệp nhưng với thái độ lịch sự của Phong mỗi khi gặp gỡ mọi người nên mọi người không xa cách với cậu ấy. Mấy đứa trẻ trong khu hễ nhìn thấy cậu ấy là ríu rít chào không ngừng dù cậu ấy đáp lại không nhiều, đôi khi chỉ nhìn chằm chằm vào mấy đứa bé tỏ vẻ đã nghe thấy. Tuyệt nhiên cậu ấy không bao giờ cười. Cũng chưa từng thấy một ai đến thăm cậu ấy, chỉ một mình cậu ấy đi về.

Lần này đến đây, trực tiếp gặp mặt Phong có phải quá đường đột không? Tôi lo lắng nhìn vào cánh cửa trước mặt, bàn tay giơ lên giữa không trung nửa muốn gõ nửa không. Nhưng không gặp thì Phong sẽ trốn tôi, hoặc bỏ đi, giống như ngày trước. Tôi hít một hơi dài, gõ lên cửa vài tiếng.

“Cộc cộc.”

Không có tiếng đáp lại.

Cả không gian quanh tôi vắng lặng đến lạnh người. Bây giờ là ban ngày, tôi cảm thấy nếu có điều gì đó kỳ lạ xảy ra cũng không nhất thiết phải run sợ.

“Cạch.”

Cánh cửa mở hé, bên trong vẫn cài móc khóa. Một khuôn mặt nhợt nhạt ló ra nhìn. Là Phong.

Không như tôi dự đoán, cậu ấy không hề ngạc nhiên, vần điềm nhiên nhìn tôi, xa lạ và khoảng cách.

– Có chuyện gì?

Tôi sợ Phong không muốn nói chuyện với tôi mà đóng cửa nên vội vàng đặt tay nên mép cửa rồi mới tập trung nói chuyện.

– Còn nhớ tôi chứ?

Tôi thường không chủ động đi bắt chuyện với người khác như thế này nên có chút lúng túng.

Phong lắc đầu, nhìn tôi không cảm xúc.


Tôi buồn rầu, đưa mắt nhìn lên khuôn mặt Phong.

– Cậu làm như vậy để làm gì?

Lông mày Phong nhướn lên rồi chậm rãi hạ xuống.

– Làm gì?

Tôi đứng im nhìn Phong, nửa lời cũng không nói. Tôi chán ghét cái tình cảnh người trong người ngoài, ý tứ lộn xộn, có đứng cả ngày cũng không hết câu chuyện. Vậy nên tôi bắt mình đứng ì ra, đợi cậu ấy nhường nhịn.

“Cạch.”

Cánh cửa ngay lập tức đóng vào chỉ sau nửa phút. Tôi cảm thấy thẹn. Mỗi lần bị ai đó đối xử phũ phàng là tôi nghĩ mình đã bị sỉ nhục. Suy nghĩ này rất cực đoan nhưng tôi vẫn không thể thay đổi.

Tôi mất bình tĩnh, giơ chân đạp mạnh vào cửa, lộ ngay ra bản chất nóng nảy. Tôi vốn là người như vậy, chỉ cần không theo ý mình một chút là thiếu suy nghĩ mà hành xử thô bạo ngay. Lớn rồi còn kiềm chế bớt chứ ngày trước tôi mà không động khẩu thì cũng động thủ, kiểu gì cũng vẫn phải động.

Đang giơ chân định đá thêm cái thứ hai thì cánh cửa lại mở, lần này mở rộng hơn vì Phong đang bước ra từ đó. Thấy tôi như vậy, Phong không có hứng thú hỏi gì, đi ngang qua tôi bước xuống bậc. Tôi cũng không nói nhiều liền đi theo cậu ấy. Phong dừng ở một quán café ven đường, ngồi xuống ghế như thể đợi chờ tôi mở lời.

Một cô gái phục vụ nhỏ nhắn như thể quen mặt Phong tươi cười mang ra một cốc Americano rồi nhìn sang tôi, thoáng giật mình. Cô ấy quen tôi?

– Chị là An?

Cô gái mở lời. Thấy tôi ngơ ngác gật đầu, nhào tới nắm lấy tay tôi, kích động.

– Gặp chị em rất vui.

Rồi cô gái ngoái nhìn Phong, vui vẻ nhìn lại tôi.

– Anh ấy cuối cùng cũng tìm được chị rồi. Thật là vui quá!


Phong tìm được tôi sao? Phải là tôi tìm được cậu ấy chứ? Cô gái này gặp tôi có gì mà phải vui đến vậy?

Tôi nhìn Phong, cậu ấy có vẻ không quan tâm lắm tới màn gặp gỡ này, coi như không có liên quan.

Câu chuyện càng ngày càng rối rắm, càng đi sâu vào tôi càng chẳng hiểu được gì. Tôi nửa cười nửa không, hỏi lại cô gái.

– Sao gặp tôi cô lại vui? Tôi có phải người nổi tiếng gì đâu.

– Không đâu. Chị rất nổi tiếng, nổi tiếng trong lòng anh ấy.

Cô gái chỉ vào Phong rồi tự chỉ vào bản thân.

– Và cả em nữa.

– Tôi không hiểu…

Tôi gỡ tay cô gái khỏi tay tôi, nhăn trán.

– Chị là Khỉ đít đỏ mà. Em là fan hâm mộ của anh ấy. Ngày trước quan hệ của chị và anh ấy, fan bọn em đều biết cả. Nhìn thấy ảnh chị mà anh ấy đăng lên mạng, rồi nhìn chị bây giờ, em nhận ra ngay. Sau đó bọn em không thấy anh ấy nói về chị, anh ấy chỉ bảo đúng một câu: “Khỉ đít đỏ đi lạc rồi”. Giờ thấy chị, em nghĩ anh ấy tìm được rồi nên em rất vui.

Cô gái vẫn liền mạch kể câu chuyện mà không hề bị Phong cắt ngang. Dù cậu ấy là trung tâm câu chuyện nhưng cậu ấy chẳng có chút quan tâm nào, chỉ ngồi im uống café, nhìn ra ngoài đường.

Tôi gật đầu lấy lệ trước những gì cô gái đó nói tuy thật sự chẳng hề hiểu gì. Tôi chưa từng đi đâu thì làm sao lại bị lạc? Ai mới là người lạc khỏi ai đây?

Ngay khi cô gái rời đi, Phong cũng đứng dậy, để lại tờ tiền trên bàn để trả tiền cốc café rồi bước đi quay trở lại nhà. Ngoài trời mưa nặng hạt, Phong đủng đỉnh bỏ đi giữa màn mưa khiến tôi càng trở nên bối rối xen chút tức giận, chạy tới ngay sau Phong, nắm tay cậu ấy kéo lại.

– Cậu không có điều gì cần phải nói rõ với tôi sao?

– Nghe xong rồi thì về đi!


Phong vẫn như hôm đó, không giật tay tôi ra, chỉ đứng nhìn đáp lại. Cơ hồ cậu ấy không có cảm xúc gì với những điều đang xảy ra, như thể cậu ấy biết trước nên bình tĩnh tiếp nhận.

Tôi định chất vấn Phong thêm nhưng điện thoại trong túi vang lên không ngừng. Tôi không có ý định xem đó là ai, cũng không định nghe, cố chấp nhìn Phong.

Phong đưa tay lên gãi tai.

– Thật điếc tai.

Tôi không thèm chấp thái độ khó chịu của Phong, đưa điện thoại lên tai nghe.

– Em ra ngoài có mang ô không? Trời đang mưa nặng hạt lắm.

Dim nói như thì thầm trong điện thoại.

Tôi nhìn lên khuôn mặt ướt đẫm nước mưa của Phong, gật đầu buông tay cậu ấy ra.

– Em không.

– Cho em bị ốm luôn. Sáng ngày anh đã dặn em mang ô cả chục lần mà cứ phi thẳng ra ngoài, chẳng nghe gì cả. Đáng đời em. Đừng mong anh và Bột béo chăm sóc em.

Dim léo nhéo trong điện thoại khiến tôi bật cười. Tâm trạng từ chỗ không vui nhanh chóng gỡ lại được sự vui vẻ.

– Không cần!

Tôi nhìn theo dáng Phong, trả lời điện thoại.

– Muốn biết em đi gặp ai không?

Tự dưng tôi muốn nói cho Dim biết. Không phải bởi vì tôi sợ lộ tẩy mà khai trước, tôi đơn giản chỉ không muốn giấu Dim.

– Không muốn!

Dim nói với âm điệu kinh dị.

– Nhưng mà nếu em thích nói, anh đây cũng đang rảnh, có thể nghe.


Dim giả bộ bắt buộc phải nghe nên làm cao với tôi.

Tôi cười khẽ.

– Gặp Phong.

Dim không phản ứng gì lạ lùng, tiếp tục lấy giọng đùa cợt trêu đùa tôi.

– Phong là ai? Em mới tìm được để ngoại tình à? Chờ đấy, năm phút nữa lên ebay mà xem cái gối ôm em yêu thích bị đấu giá như thế nào.

– Là Đầu nấm.

Tôi nói thẳng ra. Bởi vì Dim chưa từng nghe qua tên thật của Đầu nấm nên không biết được rõ ràng.

– Đẹp trai hơn anh không?

Dim hớn hở hỏi.

Tôi khoanh tay, tự cười một mình.

– Nếu đẹp trai hơn anh thì thế nào?

Đột ngột Dim cười phá lên, cả tiếng con Bột béo kêu gầm gừ nữa.

– Thì anh đây duyệt chứ sao. Ngoại tình với ai đẹp hơn anh, anh còn chấp nhận và đỡ xấu hổ chứ xấu hơn anh thì còn lâu.

– Anh yêu vẻ đẹp bên ngoài từ khi nào thế?

– Từ khi nhận ra em cũng già và Bột béo còn đẹp hơn em. Thôi, hẹn hò đi. Anh bận lắm, phải đi dọn mấy bông hoa màu nâu của con chúng ta đây. Định để em về dọn vì hôm nay là ngày của em nhưng vì nãy anh dẫm phải một bông hoa nên tinh thần bê tông của anh bị vỡ rồi. À, về mua cho anh một que kem, anh thèm quá. Hihi.

Dim nói liến thoáng vài ba câu chuyện không ăn nhập với nhau rồi tự động cúp máy, không để tôi nói thêm gì.

Tôi cũng không gọi lại. Tôi biết Dim nghĩ gì, biết anh ấy muốn làm gì. Anh ấy muốn để tôi thoải mái, cho tôi cơ hội làm điều tôi muốn. Nhưng chính vì Dim nuông chiều tôi quá, tôi sợ một ngày nào đó tôi sẽ sinh hư mà không còn ngoan hiền trong vòng tay của anh ấy nữa. Khi đó, tôi sợ mình sẽ làm tổn thương Dim.Tôi, vốn dĩ cũng không phải người có nhiều suy nghĩ như Dim. Việc giữ gìn một hạnh phúc, tôi chưa từng làm trọn.

Đứng từ đây, tôi nhìn về phía Phong. Cậu ấy cũng đang đứng và nhìn tôi như vậy. Cậu ấy ngày càng trở nên phức tạp, còn tôi lại giản đơn đi rất nhiều. Để hiểu được cậu ấy, tôi sẽ phải mất rất nhiều thời gian nữa. Và cái vòng luẩn quẩn này, tôi chỉ muốn nó bớt luẩn quẩn hơn thôi. Tôi chỉ muốn vậy thôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.