Đọc truyện Người Lạ Quen Mặt – Chương 13: Dấu hiệu bất ngờ
“Tôi rất vui. Và hy vọng anh cũng thế.”
Tâm lý tôi không bị đả kích nhiều sau khi biết được sự thật. Chỉ là sau khi biết được thì tôi nên có những sự lựa chọn gì tiếp theo. Liệu tôi có nên tiếp tục giữ tình cảm của mình dành cho Vương hay là từ bỏ bởi mỗi lần gặp Vương, tôi không còn cảm giác vui sướng. Tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi khi phải đấu tranh nội tâm, trốn tránh ánh mắt Vương nhìn tôi. Tôi thích Vương nhưng chưa tới mức yêu. Nhưng tôi thích ở bên anh, thích cách anh lặng lẽ quan tâm tôi, thích mọi thứ về anh, kể cả tình cảm anh dành cho cậu nam sinh đó. Đã vô số lần tôi thấy anh gặp gỡ cậu nam sinh đó, trò chuyện và quan tâm cậu ấy. Tôi đã từng lén lút nghĩ, nếu tôi được là cậu nam sinh đó một ngày thôi, được anh quan tâm vỗ về thì chắc hẳn nửa đời sau tôi hạnh phúc lắm.
Tuy Vương không phải người tinh tế, cũng chẳng phải người quá chú ý mọi việc xung quanh nhưng anh vẫn nhận ra sự khác thường trong nét mặt của tôi.
– Có vấn đề gì không?
Vương đột ngột lên tiếng.
Tôi nghĩ Vương hỏi về bài toán anh vừa giảng cho tôi, nhanh miệng trả lời.
– Không có vấn đề gì đâu. Em hiểu rồi, em tự làm được.
Tôi vừa nói vừa gập quyển sách lại, định quay lên trên bàn của mình.
Bỗng Vương nắm lấy cổ tay tôi, níu lại. Anh nhẹ nhàng nói.
– Ý anh không phải vậy.
Tôi ngẩn người, nhíu mày nhìn Vương. “Còn có ý gì nữa à?” Tôi chợt nghĩ. Lúc anh nắm lấy cổ tay tôi, tim tôi khẽ rung động. Kỳ lạ thật, việc động chạm đơn thuần thế này tôi đã làm cả tỷ lần với mọi người nhưng sao khi được anh nắm lấy cổ tay, tôi lại có cảm giác xao xuyến thế nhỉ?
Tôi tự trấn an, cười tươi.
– Em biết rồi, biết rồi. Bản báo cáo và format chương trình em làm sắp xong rồi. Anh thấy lâu đúng không? Em có thể đảm bảo đây là lần cuối cùng em nộp trễ.
Tôi giơ cao hai tay lên thề thốt.
Vương đưa tay lên sờ trán tôi. Một hành động rất tự nhiên nhưng nó với tôi lại rất bất thường. Bởi vì Vương không phải kiểu người thích động chạm, cũng không hay quan tâm tôi theo kiểu này. Bình thường nếu anh thấy tôi hắt xì hay ho khan vài tiếng, anh chỉ nhẹ giọng nhắc nhở tôi nên uống thuốc hay giữ gìn sức khỏe thôi. Còn lần này thì…
– Có vẻ là ốm rồi.
Vương đưa ra kết luận.
Trong khi tôi còn đang trố mắt ra nhìn Vương thì anh đã kịp lấy ra một lon cacao nóng đặt vào tay tôi.
Anh buông tay tôi ra, sắp xếp lại sách vở. Anh nói.
– Mùa hè rồi bắt em uống đồ nóng chắc khó chịu nhưng ốm thì không nên uống đồ lạnh.
Thấy tôi không có phản ứng đáp lại, anh nhìn tôi.
– Còn nhìn gì? Nghe không vậy?
Tôi không đợi chờ được nữa liên tiếp đặt ra câu hỏi về phía anh.
– Anh vừa quan tâm đến em à? Vừa sờ trán em à? Vừa cho em lon cacao à? Vừa nhắc nhở em à?
Vương không quá bất ngờ trước sự tấn công dồn dập của tôi, anh “ừ” một tiếng, rất nhanh.
Thấy Vương đáp lại mấy câu hỏi vô duyên của mình, tôi lại tiếp tục thắc mắc.
– Bình thường anh có thế đâu. Hay anh cũng ốm rồi? Hay anh thấy em thích anh vất vả quá nên thích lại em?
Tôi mặt dày công kích Vương, cười nhe nhẻn, mấy khi có cơ hội như thế này đâu, phải biết tận dụng chứ. Bình thường dù trò chuyện thân mật tới đâu thì Vương cũng không bao giờ cho tôi cơ hội nói thừa bất cứ điều gì.
Vương im lặng.
Lần này, anh không đi thẳng nữa. Anh xoay người nhìn tôi, cất lên giọng nói trầm ấm.
– Đúng vậy.
– Đúng cái gì?
Tôi được nước lấn tới.
Khuôn mặt anh tỏ rõ sự chán nản, cỏ vẻ anh không muốn nói them nên tôi phải biết điều hơn chút vậy. Tôi gắng gượng xóa tan bầu không khí ngột ngạt này, cười to. Tôi biết, nụ cười này của tôi là cực kỳ vô duyên. Có lần, Minh đã đếm răng của tôi khi tôi cười. Thật xấu hổ!
– Em biết rồi, không hỏi anh nữa. Còn cái này…
Tôi giơ lon cacao lên gần mặt tôi, hít hà mùi thơm của nó.
– Cảm ơn anh, em sẽ uống nó và không uống đồ lạnh đâu.
Tôi nháy mắt.
Cái kiểu bằng mặt không bằng lòng này tôi vô cùng giỏi, dù tò mò tôi vẫn có thể nín nhịn nếu như tôi muốn, dù trong lòng gào thét đủ các thứ tiếng thì tôi vẫn có thể nặn ra một nụ cười “yên bình”. Quả thật, hồi cấp III, có đứa nói tôi là Phù Thuỷ cũng không sai, tôi phải công nhận là có đôi lúc mặt tôi rất dày, lại nhiều thủ đoạn, cũng hay nói dối. Thật là, để thừa nhận những điểm này, tôi đã rất đau lòng đó.
Vương không nói gì cả, chỉ đứng yên lặng chờ tôi dọn đồ rồi cùng về. Hôm nay anh hứa đưa tôi về. Chẳng biết từ bao giờ anh lại hay hứa hẹn với tôi và nhất định, anh hứa, là anh sẽ làm. Điều này khiến anh trở nên dễ thương trong mắt tôi.
Trong buổi tối hôm đó, trước khi đi ngủ, tôi nhận được một tin nhắn từ Vương, rất ngắn gọn.
“Cái gì cũng đúng.”
Mặc kệ Vương ốm hay không, tin nhắn này cũng đủ làm tôi quyết định được rồi.
Tôi rất vui. Và hy vọng anh cũng thế.