Ngươi Là Cái Tay Nải

Chương 63


Đọc truyện Ngươi Là Cái Tay Nải – Chương 63

Trong lúc ngủ mê, ý thức của ta chìm chìm nổi nổi, cảm giác mình đang trôi bồng bềnh trong một thế giới trống không, không có chỗ dựa, không nơi nương tựa… Ta trông thấy Tiểu Phượng Tiên ôm ta, đi lòng vòng trong đại lao Khâm Thiên tối tăm rộng lớn, một sợi tóc đen vương trên mặt ta, mềm mại tinh tế.

Ta trông thấy Tiểu Phượng Tiên đột lốt Thiện công công, lệnh cho thị vệ ở hình ty đánh tay ta mười cái, nghiêm giọng quở trách ta, hỏi ta vì sao đã vào giờ giới nghiêm còn dám đi lại trong cung.

Ta trông thấy Tần Sơ Ước cau mày nhìn vân điêu bay lượn trên bầu trời, gió thổi tay áo nàng bay phần phật, vải xô trắng như tuyết phất phơ trên bàn tay chằng chịt sẹo của nàng.

Ta trông thấy ta cùng Tiểu Phượng Tiên nằm trên cỏ, sương đêm thấm ướt lưng ta, tay ta ôm lấy tấm lưng rộng của hắn, khẽ siết năm ngón, để lại mấy vệt đỏ dài.

Ta trông thấy Tiếu Tiếu từ đằng xa hốt hoảng chạy tới, hét toáng lên cứu mạng, theo sau là một con lợn rừng khổng lồ.

Ta trông thấy Tiểu Phượng Tiên đứng bên ngoài hàng rào căn nhà nông, tay trái ôm một bó củi, tay phải xách một xâu thuốc dài, còn có mấy thứ đồ ăn vụn vặt, gió thổi qua vạt áo hắn, vén lên lớp áo trong, xương quai xanh chạy dọc lên vai như ẩn như hiện.

Ta trông thấy Tiếu Tiếu đang tất bật sắc thuốc đằng xa lắc cái eo cứng ngắc, sau đó cầm thìa chỉ vào ta, nói giọng eo éo: “Mọi người làm chứng cho nô gia nghen, nếu Như Hoa ca ca nuốt lời mọi người liền thiến hắn nha.”

Ta trông thấy Mạch Diên từng bước lại gần ta, lúc còn cách chừng nửa bước, y mới dừng lại, cúi người ghé sát vào mặt ta, sau đó cười như gió xuân ấm áp, nói: “Trên người nàng làm gì có mùi đàn ông lưu lại? Rõ ràng là còn trong sạch.”

Ta trông thấy Tiểu Phượng Tiên mặt mày lạnh tanh giũ cát bụi phủ kín tấm áo choàng, thản nhiên bảo ta: “Đêm nay tới phòng ta.”

Ta trông thấy ta cắn tay của mình, khi máu vừa tràn vào miệng liền vội vã bước về phía trước, ôm lấy Tiểu Phượng Tiên mà hôn, cố đẩy máu vào trong miệng hắn.

Ta trông thấy ở khách sạn Kinh Châu, Tần Sơ Ước vận bộ váy dài thướt tha màu tím nhạt, cổ áo lông cáo dệt gấm, bên ngoài lại khoác một chiếc áo choàng bằng vải thô thường dùng ở vùng đại mạc xa xôi, trên tay ôm đàn tranh, nhìn ta với vẻ bất đắc dĩ, sau đó yên lặng xoay người.

Ta trông thấy ánh lửa bập bùng trong hang núi, soi rõ sự lạnh lùng và sắc bén trong mắt Tiểu Phượng Tiên, những lọn tóc đẫm nước mưa, hắn cúi đầu, bảo ta: “Món nợ của cha mẹ ngươi, chỉ có ngươi mới trả được.”

Ta trông thấy…

Một gã đàn ông hung ác, mang một tấm mặt nạ màu nâu nhạt, trên người là áo gấm đen, tay cầm một thanh hắc kiếm mềm dẻo lấm máu, đứng trên đầu dốc vịnh Tấn Vân, đôi mắt màu hổ phách dò xét ta tỉ mỉ…

Hắn…


Là ai…

Lúc bị đánh thức, đầu ta đau như búa bổ, ta ấn huyệt thái dương, chậm rãi mở hai mí mắt nặng như chì.

Trước mắt vẫn là cảnh trí mông lung mơ hồ, sương khói lượn lờ, trong một màn trắng xám, dường như có bóng người đung đưa trước mặt ta. Ta híp mắt, mãi đến khi tầm nhìn dần trở nên rõ ràng, mới thấy rõ đó là một người đàn ông cực kỳ tuấn tú dịu dàng.

Xem gấm vóc trên người y, hẳn là một người có địa vị rất cao.

Y nhìn ta hồi lâu, giữa hàng mày chất chứa vẻ bất an, rất lâu sau y mới chậm rãi mở miệng: “Thẩm Thế Liên, nói cho ta biết, ta là ai?”

Thẩm Thế Liên… Y đang gọi ta ư?

Trên người ta rất nóng, hơi nóng khiến thần trí ta mơ hồ, trực giác mách bảo rằng ta chưa từng gặp người này, ta lắc đầu, “Không biết… Ngươi là ai?”

Y nắm tay ta, chợt cười rộ lên, y vốn đã tuấn tú, nở nụ cười như vậy lại càng thêm mê hoặc, “Ta là phu quân của nàng, Mạch Diên.” Y đưa tay xoa nhẹ bụng dưới của ta, ta vốn muốn né tránh, nhưng tay y mát lạnh, khiến ta nhất thời lưu luyến, đành co ro để mặc y vuốt ve. Y thấy ta ngoan ngoãn thì rất hài lòng, tiếp tục nói: “Nàng mới bị bệnh nặng, xem chừng không nhớ được việc gì, có điều, nàng đã mang thai con của chúng ta. Từ nay trở đi, nàng chỉ cần nhớ nàng là thê tử của ta, là chính thê cưới hỏi đàng hoàng quang minh chính đại đón vào cửa, vậy là đủ rồi.”

Ta u mê, nghe y nói mà nửa tin nửa ngờ, gắng hít thở mấy hơi mới nói: “Ta là… nương tử của ngươi? Ta… có thai rồi ư?”

Thân thể ta rất khó chịu, mỗi ngày ta chỉ tỉnh táo chừng một hai canh giờ, thời gian còn lại, cơ bản đều là ngủ mê mệt. Mỗi lần mở mắt ra, ta đều có thể thấy Mạch Diên đang ngồi bên giường. Có lúc y không biết ta đã tỉnh, sẽ cau mày vuốt ve cổ tay trái của ta, sau đó trầm tư hồi lâu.

Khi đã lấy lại được chút sức, Mạch Diên liền bế ta ra khỏi khoang thuyền, ngắm mặt trời lên xuống, mây tụ mây tan.

Ta hỏi y về thân thế của ta, vẻ mặt y rất mực đau lòng, sau đó xoa đầu của ta nói: “Nàng là cô nhi, cha mẹ đều qua đời trong đợt bệnh dịch rồi.”

Sau đó y còn nói gì, ta cũng không nhớ rõ, tóm lại ấn tượng đại khái là, y nhặt được ta lúc đang thoi thóp, cha mẹ y phản đối hai người chúng ta thành thân, còn xếp đặt cho y một hôn sự khác, ta khổ sở trong lòng, trầm mình xuống sông để tác thành cho hạnh phúc của y, sau khi được y cứu lên vẫn hôn mê bất tỉnh, trong cơn nóng giận y đưa ta bỏ nhà đi, lang thang kiếm sống trên biển.

Y chăm sóc ta phải nói là tỉ mỉ từng li từng tí, chuyện lớn nhỏ gì cũng an bài cực kỳ thỏa đáng, bởi vì thân thể ta không khỏe, y cũng chưa bao giờ gần gũi ta, mỗi ngày nhiều nhất chỉ ôm một cái, sau đó hôn nhẹ trán ta, kể cho ta một vài chuyện xưa.


Thật ra, đối với y, ta không có cảm giác gì nhiều, mỗi ngày gặp y cũng chỉ có thể cố gắng ứng phó. Có lẽ là vì ta mất trí nhớ, nên những tình cảm kia cũng biến mất theo. Như vậy xem ra, thật giống như ta phụ lòng y vậy.

Nhưng bất ngờ chính là, đối với đứa con trong bụng ta lại vô cùng yêu thương. Thường ngày dù không đói bụng, ăn một chút là nôn đến xám xịt mặt mày, cả người mệt lả, ta cũng sẽ vì đứa trẻ mà cố ép mình nuốt xuống.

Mặc dù không biết Mạch Diên có phải là cha của con ta hay không, nhưng ta dám khẳng định… Ta yêu con ta, yêu cha của con ta, hơn nữa còn là rất yêu rất yêu…

Nếu y đúng là phu quân của ta, sau này những tình cảm này sẽ dần dần khôi phục từng chút một thôi.

Ngày thứ sáu sau khi tỉnh lại, ta đã có thể tự mình đứng dậy đi lại, Mạch Diên mừng lắm, nói đêm nay muốn bù lại lễ thành thân ở trên thuyền, sau khi ta đồng ý, y liền bị thuyền viên hô gọi, trước lúc đi còn bảo ta một khắc sau sẽ quay lại bàn bạc với ta.

Ta ngồi ở trên giường, đang vuốt ve tấm vải may áo cưới hôm qua bọn họ đi mua ở thị trấn gần đây, chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến một chuỗi tiếng bước chân, người vừa đến nói với thuyền viên gác cửa: “Ta là đại phu, phụng mệnh Mạch tướng quân đến bắt mạch cho phu nhân.”

Tướng quân? Mạch Diên là tướng quân ư… Y gạt ta ư?

Ta đang nghĩ ngợi, một người đã bước từ ngoài phòng vào, ta cúi đầu nhìn, là một bà lão lưng còng lọm khọm, còn gã thuyền viên thì ngất xỉu bên chân bà ta. Ta hoảng hốt định hét toáng lên, bà ta đã nhanh chóng bước tới bịt miệng ta.

“Xuỵt!” Bà ta kéo tay ta bắt mạch, sau đó thoáng nhíu mày, hỏi: “Tiểu nương tử còn nhớ già này là ai không?”

Ta lắc đầu.

“Già này họ Thang, mọi người đều gọi già là Thang bà bà, là một thầy thuốc coi như có chút tiếng tăm trong giang hồ. Tiểu nương tử nghe già bảo này, tất cả những gì Mạch Diên từng nói với cô, cô đừng có tin.” Bà ta liếc thấy áo cưới trong tay ta, cười khẩy nói: “Thật đúng là trơ trẽn, còn dám gạt cô để cô gả cho y. Thật ra gã này là đương kim Hộ quốc tướng quân của nước Thanh Hành, tính cách nham hiểm độc ác, quỷ kế đa đoan, cô tuyệt đối đừng để y mê hoặc.”

Ta ngỡ ngàng nhìn bà ta, thậm chí lúc bà ta buông tay ra ta cũng quên hét lên, lúc này ta căn bản không biết nên tin ai, ý thức vốn tưởng rằng đã tỉnh táo giờ lại ngu ngơ hồ đồ.

Những gì Thang bà bà nói… có phải sự thật không? Lúc đối mặt với Mạch Diên, ta vẫn luôn có cảm giác bức bối không thể xua tan, ta tưởng là do thân thể ta không khỏe nên mới khó chịu như vậy… Lẽ nào y vốn không phải là phu quân của ta?


Ta để mặc bà ta lôi kéo, lén lút từ kho ngầm lên trên mạn thuyền, sau đó trốn trong bức màn phủ hàng hóa dự trữ. Con thuyền đã đậu ở đây từ sáng nay, bốn phía đều là rừng cây xanh thẫm âm u, lá cây che rợp trên đầu tạo thành hình dạng quái dị, trông rất đáng sợ. Ta liếc Thang bà bà mấy lần, e dè nói: “Có phải là bà đến để hại ta không… Nếu là như thế, ta sẽ la lên đấy…”

Bà ta nhìn ta chốc lát, đột nhiên thấp giọng cười ra tiếng, “Tiểu nương tử ngày càng đáng yêu ghê, nếu Tiểu Thủ trông thấy, nhất định sẽ chết mê chết mệt dáng vẻ bây giờ của cô mất.”

“Tiểu Thủ?” Trong lòng ta chợt hoảng hốt, lẩm nhẩm lại cái tên này, chợt thấy lòng dâng lên một nỗi u sầu, như sương khói bao phủ quanh thân ta. “Tiểu Thủ là ai…”

Bà ta nghiêm túc nắm chặt tay ta, “Cậu ấy là chồng của cô, là người chồng đích thực của cô, đứa bé trong bụng cô, chính là của cậu ấy.”

“Bà đang gạt ta phải không… Nếu là thế, ta vẫn la lên đấy…”

Thang bà bà không để ý tới ta, mà chăm chú quan sát bên ngoài, sau đó chỉ vào thác nước trong khu rừng phong cách đó không xa bảo ta: “Cánh rừng này ba tháng mới mở ra một lần, nhưng vì bên trong vô cùng nguy hiểm, bọn chúng sẽ không dễ dàng đi vào, nếu tiểu nương tử muốn thoát khỏi khống chế của bọn chúng, nhất định phải đi vào trong cánh rừng kia.”

“Bên trong vô cùng nguy hiểm… Ta đi vào chẳng phải cũng là đường chết sao?”

Ta vừa dứt lời, một tia sáng chói mắt chợt chiếu qua chỗ chúng ta, rọi sáng khuôn mặt Thang bà bà, dường như kích thích sợi gân nào đó trong đầu ta, khiến ta chợt thoáng thấy một vườn rau nho nhỏ, Thang bà bà ngồi trước mặt ta nhổ rau, vừa nhổ vừa nói: “Ta sống bao nhiêu năm rồi, chưa từng thấy Tiểu Thủ đưa cô nương nào theo cùng, giờ rốt cuộc không còn gì tiếc nuối nữa rồi.”

Ta còn chưa hồi thần từ hình ảnh này, đã bị Thang bà bà kéo xệch tới bên cột buồm, bà ta cảnh giác bảo vệ ta ở phía sau, còn Mạch Diên thì chắp tay sau lưng, đứng không xa trước mặt chúng ta.

Vẻ mặt y âm u tàn nhẫn, đây là lần đầu tiên ta thấy vẻ mặt này của y, quả thật khiến ta cảm thấy phiền chán rất lâu…

Cũng không biết ta lấy dũng khí từ đâu, chợt hỏi một câu: “Mạch Diên, ngươi gạt ta ư?”

Ánh mắt y đượm buồn, chuyển hướng sang Thang bà bà, chợt nhếch khóe miệng, “Thật không hổ là quỷ thủ thần y, nàng hít liền hai nén Ngâm Nguyệt Sương hương, vậy mà bà giải được.”

“Xùy, tình cảm tiểu nương tử dành cho Tiểu Thủ là sâu nặng nhất, không phải ngươi dùng những thủ đoạn thấp hèn này là xóa đi được đâu.”

Mạch Diên nhíu mày nhìn ta, giọng điệu đầy vẻ mệnh lệnh cứng rắn, “Nếu nàng ngoan ngoãn bước tới đây, ta sẽ tha chết cho quỷ thủ thần y, nàng đã lựa chọn sai một lần, đừng để sai lần thứ hai.”

Ta không hiểu y đang nói gì, nhưng dáng vẻ y khiến ta vừa sợ hãi vừa muốn tránh xa. Ta lắc đầu, lùi lại mấy bước sau lưng Thang bà bà, không ngờ chớp mắt tiếp theo, một cánh tay siết lấy cổ ta từ phía sau, ta theo bản năng cắn cánh tay kia, người phía sau á một tiếng, rồi đẩy mạnh ta ra, ta ngã xuống mạn thuyền, lăn một vòng, cổ tay trái cứa phải móc câu trên mạn thuyền, sau gáy cũng va phải góc hòm, nhất thời đau tới mức váng đầu hoa mắt.

Thang bà bà muốn tới đỡ ta, nhưng bị kẻ khác giữ lại.

Trước mắt ta là những cái bóng trắng đang lay động, tầm mắt lúc thì rõ ràng lúc thì mơ hồ, ta nhìn cổ tay mình, máu đỏ tươi đã nhuộm cả bàn tay, lúc bịt cổ tay lại, ta chạm vào một vật cứng, vừa khẽ sờ vào đã đau tới mức run rẩy cả người.


Trong đầu ta lóe lên những hình ảnh vụn vặt, giống như một gã đàn ông… Một gã đàn ông mặc đồ đen.

Mạch Diên bước về phía ta, ôm ta lên, điểm vào huyệt đạo trên cánh tay ta, máu lập tức ngừng chảy.

“Có đau không? Còn bị thương chỗ nào nữa?” Y xoay người về phía gã thuyền viên vừa đẩy ta, bảo đám người chung quanh: “Ném hắn khỏi thuyền!”

Thừa dịp y phân tâm, ta đẩy y ra, cả người lảo đảo ngã vào mạn thuyền, loạng chòa loạng choạng. Dù ta không thể nhớ ra quá khứ, nhưng dáng vẻ trở mặt của y khiến ta không muốn tới gần y chút nào.

Ta men theo mạn thuyền, lết tới mũi thuyền, tầm mắt ngày càng trở nên mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhận ra Mạch Diên đang đứng phía trước, ta vội ôm đầu, hô to: “Ngươi đừng tới đây… Bây giờ ta không tin gì hết… Ngươi để ta nghĩ, để ta nghĩ đã…”

Giọng nói của y chứa vẻ phẫn nộ, gào lên với ta: “Thẩm Thế Liên, nàng lập tức rời khỏi mũi thuyền cho ta! Không được nhoài người ra nữa!”

“Đừng ép ta…”

“Phượng Thất Thiềm chết rồi! Nàng không về được bên cạnh hắn đâu, vĩnh viễn không thể, chớ vọng tưởng!”

Phượng Thất Thiềm… là ai… Tiểu Thủ là ai… Tất cả bọn họ đều không đáng tin, tất cả đều không đáng tin… Ai chết rồi cơ? Ai? Tại sao nghe y nói thế, ta lại đau lòng như vậy?

Ta ôm ngực, giống như bị ai đánh hết lần này tới lần khác, không biết là vì đôi mắt cay xè, hay là trong lòng thống khổ, nước mắt đong đầy vành mắt ta. Dường như có một giọng nói thủ thỉ bên tai: Hắn chết rồi, ngươi không cần sống nữa.

Mạch Diên lại thét lên: “Thẩm Thế Liên! Nếu nàng dám nhảy xuống, ta sẽ khiến cả Phượng Minh Cô Thành chôn cùng nàng ––“

Đầu óc ta bỗng nhiên trống rỗng, trong nháy mắt đó, cả thế giới trong mắt ta biến thành một màu trắng xóa, một khắc sau, cơ thể mất tự chủ rơi vào trong gió, sau đó cả người ta chìm vào trong nước, nước táp vào người đau đớn khiến ta bất tỉnh, bụng dưới quặn thắt từng cơn, ta không nhịn được cuộn tròn người, dường như có thứ gì đó trong người ta đang trôi ra ngoài.

Lúc này, dòng nước đột nhiên tạo thành dòng xoáy, cơ thể ta bị cuốn theo dòng nước, lao nhanh về một hướng khác.

Ta nghe thấy đám người phía trên gào thét:

“Thác Phong Lâm mở ra rồi!”

“Nàng bị cuốn vào rồi… Không được, trong đó quá nguy hiểm! Nàng vào đó khẳng định không thể sống sót!”

“Tiểu nương tử, chúc may mắn…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.